Chương 11

Chương 11

Thấy chàng tức giận, hốc mắt Thôi Uyển Nguyệt lập tức đỏ lên, gương mặt tràn đầy ấm ức.

 

“Sao huynh lại hung dữ với muội như vậy? Muội chỉ là… chỉ là đã quá lâu không thổi, thân thể lại yếu, không đủ sức để thổi ra tiếng mà thôi.”

 

“Hơn nữa, muội vừa rồi cũng đã nói rồi, muội đã lâu không chạm vào sáo, là huynh ép muội thổi.”

 

Đôi mắt Bùi Ý An đỏ ngầu, chàng gắt gao nhìn nàng ta chằm chằm—

 

“Ngươi còn muốn ngụy biện? Ngươi căn bản không phải là nàng ấy!”

 

"Ngày đó, trong bánh mai hoa nàng ấy làm có đặt cánh hoa mai, không chỉ có hình dáng giống mai, mà còn phảng phất hương thơm nhàn nhạt của hoa mai. Hơn nữa, nhạc cụ nàng ấy thổi khi xưa vốn dĩ không phải là sáo, mà là tiêu!"

 

Vậy mà trong bánh mai hoa vừa rồi lại không có cánh hoa mai, nàng ta cũng không hề nhận ra.

 

Thôi Uyển Nguyệt sững người, cắn chặt môi, trông như sắp khóc.

 

"Nếu huynh đã biết hết, vì sao không vạch trần muội sớm hơn?"

 

Khóe môi Bùi Ý An nhếch lên vẻ mỉa mai, trong mắt ngập tràn hàn ý.

 

"Vậy còn ngươi, vì sao phải cướp lấy công lao của nàng ấy?"

 

Nếu không phải nàng ta giả mạo, chàng sao có thể tìm nhầm người bấy lâu nay? Sao có thể để nàng ấy hiểu lầm? Nếu không có hiểu lầm, làm sao nàng ấy phải nằm trong cỗ quan tài lạnh lẽo kia, chẳng thể tỉnh lại?

 

Ánh mắt Bùi Ý An gắt gao khóa chặt Thôi Uyển Nguyệt: "Vì sao?"

 

Vì sao nàng ta lại cướp công của trưởng tỷ mình? Vì sao phải hủy hoại chính trưởng tỷ của mình?

 

Thôi Uyển Nguyệt biết chuyện đã bại lộ, trong mắt không giấu nổi sự ghen ghét.

 

"Bởi vì Thôi Ngôn Chiêu là trưởng nữ dòng chính của Thôi gia Thanh Hà, bất cứ thứ gì tốt nhất cũng phải nhường cho tỷ ấy trước! Dựa vào đâu mà tỷ ấy có thể có một hôn ước tốt đẹp với Lý Kỳ Trinh, còn ta thì không được chọn gì hết?"

 

"Thậm chí ngay cả một phu quân môn đăng hộ đối cũng không có! Dựa vào đâu mà tỷ ấy lại có mọi thứ?"

 

"Rõ ràng chúng ta cùng một phụ mẫu sinh ra, ta chỉ muộn hơn tỷ ấy vài năm mà thôi, cớ gì cả đời ta chỉ có thể đứng sau lưng tỷ ấy?"

 

Ánh mắt nàng ta cháy rực lửa ghen, cuối cùng hóa thành ngọn lửa hừng hực thiêu đốt.

 

Thôi Uyển Nguyệt tuy không phải trưởng nữ dòng chính, nhưng trong phủ Thôi gia, có thứ gì tốt mà không rơi vào tay nàng ta? Có thứ gì mà Thôi Ngôn Chiêu không nhường nhịn nàng ta?

 

Bùi Ý An không kìm được mà chất vấn: "Vì sao ngươi lại không biết đủ? Phụ mẫu đã hết mực yêu thương, che chở cho ngươi, ngay cả Lý Kỳ Trinh cũng một lòng thích ngươi, vậy ngươi còn bất mãn điều gì?"

 

Thôi Uyển Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại: "Bọn họ đều thích ta, vậy còn huynh?"

 

"Nhưng huynh lại không thích ta!"

 

Thứ nàng ta muốn không chỉ là sự yêu thích của một người, mà là của tất cả mọi người.

 

Rõ ràng ai nấy cũng đều quý mến nàng ta, vậy tại sao Bùi Ý An lại không?

 

Chàng luôn lạnh nhạt với nàng ta, ngay cả sau khi nàng ta mạo nhận công lao của tỷ tỷ, cướp lấy ân tình khi xưa của tỷ ấy dành cho chàng, thái độ của chàng đối với nàng ta vẫn hờ hững như cũ.

 

Nhớ lại câu hỏi khi nãy, trong lòng nàng ta không khỏi dậy sóng.

 

"Huynh đã biết tất cả, vậy vì sao không vạch trần ta ngay từ đầu? Có phải trong lòng huynh, vẫn có chút gì đó thích ta không?"

 

Thôi Uyển Nguyệt nhìn Bùi Ý An đầy mong đợi, ánh mắt vừa quyến rũ vừa thâm tình.

 

Tựa như chỉ cần chàng nói một tiếng "phải", hôm nay nàng ta liền nguyện dâng hiến tất cả cho chàng.

 

Nàng ta chậm rãi cởi y phục, để lộ nửa bờ ngực căng tròn, rồi khẽ dựa vào chàng.

 

"Muội không bận tâm danh phận, chỉ cần trong lòng huynh có muội, dù mối quan hệ này không thể lộ ra ánh sáng, muội cũng cam tâm tình nguyện."

 

Bùi Ý An nhìn hành động của nàng ta, sắc mặt càng lúc càng khó coi.

 

"Thôi Uyển Nguyệt! Ngươi đã là phụ nhân đã có chồng, đừng hành xử vô liêm sỉ như vậy!"

 

"Cút ra ngoài!"

 

Nhưng Thôi Uyển Nguyệt không đi, ngược lại càng áp sát chàng hơn.

 

Đôi bàn tay trắng nõn của nàng ta chậm rãi lần lên vai chàng, giọng nói dịu dàng tựa tơ lụa mềm mại:

 

"Tỷ tỷ đã không còn, về sau hãy để muội thay tỷ ấy chăm sóc huynh, muội đảm bảo sẽ còn chu đáo hơn tỷ ấy."

 

Ánh mắt Bùi Ý An lạnh đi từng chút một, khuôn mặt tái xanh, lập tức đẩy nàng ta ra.

 

Nhưng đúng lúc đó, Lý Kỳ Trinh xuất hiện.

 

Hắn đứng sững tại chỗ.

 

Một bên là Thôi Uyển Nguyệt áo quần xộc xệch, một bên là Bùi Ý An lạnh lùng xa cách.

 

Trong khoảnh khắc ấy, trong đầu hắn hiện lên vô số khả năng, nhưng hắn không thể chất vấn Bùi Ý An, chỉ có thể cố nén lửa giận, nhìn chằm chằm vào Thôi Uyển Nguyệt.

 

"Chuyện này là sao?"

 

Nếu hắn đến muộn hơn một chút, liệu hai người bọn họ có làm ra chuyện gì không thể vãn hồi hay không?

 

Thôi Uyển Nguyệt lập tức đỏ hoe mắt, lao vào lòng hắn, khóc đến lê hoa đái vũ, bộ dáng như thể vừa chịu ấm ức tột cùng.

 

"Cái gì?!"

 

Ngay từ khoảnh khắc bước chân vào cửa, Lý Kỳ Trinh đã mơ hồ đoán được đôi phần.

 

Nghe xong lời thuật lại của Thôi Uyển Nguyệt, Lý Kỳ Trinh kinh ngạc nhìn về phía Bùi Ý An.

 

"Vương gia, ngài..."

 

Đôi mắt đen thẳm như giếng cổ của Bùi Ý An thoáng lóe lên tia sắc lạnh, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt nhẽo, vừa lạnh lùng vừa khinh thường.

"Có bao nhiêu nữ nhân muốn làm người của bổn vương, một kẻ tâm tư rắn rết như nàng ta, có c** s*ch đứng trước mặt bổn vương, bổn vương cũng không có hứng thú."

 

"Nàng ta chỉ làm bẩn mắt bổn vương mà thôi, hơn nữa—bổn vương không có sở thích đặc biệt, nhất là với phụ nhân."

 

Từng câu từng chữ như một cái tát vang dội, giáng mạnh lên mặt Thôi Uyển Nguyệt.

 

Sắc mặt Lý Kỳ Trinh cũng lúc trắng lúc xanh, cả hai đều vô cùng khó coi.

 

Nhưng không ai dám phản bác, thân phận cao thấp cách biệt khiến bọn họ không thể vượt quá giới hạn.

 

Bùi Ý An nhìn bộ dạng của hai người mà khẽ cười lạnh:

 

"Nếu không có chuyện gì thì cút hết ra ngoài, từ nay về sau, không có việc gì thì đừng bước chân vào vương phủ của ta nữa, tránh làm bẩn nơi này!"

 

Sắc mặt hai người càng thêm nhợt nhạt, nhưng cuối cùng chỉ có thể cúi đầu đáp "kính".

Comments