Liễu nương tưởng nàng lo lắng về tiền bạc, liền lấy ra một thỏi vàng.
"Con không cần lo chuyện tiền nong, đây chỉ là tiền đặt cọc. Chỉ cần con đồng ý, tiền công mỗi tháng sẽ được tính theo mức cao nhất của Vạn Tú Các."
Thôi Ngôn Chiêu không phải vì tiền, nàng khó xử nhìn Liễu nương.
"Liễu nương, con không phải vì tiền, con chỉ là lo rằng..."
Mỗi thợ thêu đều có thói quen và dấu vết riêng, nàng lo lắng đồ mình thêu nếu đưa vào kinh thành sẽ để lộ sơ hở.
Nàng đã trải qua muôn vàn nguy hiểm mới thoát khỏi kinh thành, vứt bỏ thân phận cũ.
Liễu nương không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ chân thành cảm thấy tay nghề của nàng rất tốt.
Bà nắm lấy tay nàng: "Chiêu Chiêu, con cứ coi như giúp ta một lần đi. Nếu có người nào giỏi hơn con, ta nhất định sẽ không làm khó con, nhưng con cũng biết rõ, trong tiệm này, con là người có tay nghề tốt nhất."
"Ta còn có thể trả thêm tiền cho con, cứ coi như giúp ta một việc."
Liễu nương tha thiết cầu xin, hạ mình đến mức thấp nhất.
Thôi Ngôn Chiêu biết bà có ý tốt, không nỡ nói lời từ chối quá phũ phàng, cuối cùng đành bất đắc dĩ đồng ý.
Liễu nương vui mừng khôn xiết, vội vàng đưa đồ thêu cho nàng, ngay cả thỏi vàng cũng nhét vào tay nàng, còn hứa sẽ trả tiền công theo mức cao nhất của thợ thêu trong kinh thành.
Vừa bước ra khỏi Vạn Tú Các, Phượng tỷ liền không nhịn được mà tò mò hỏi Thôi Ngôn Chiêu.
"Chiêu Chiêu, Liễu nương gọi riêng muội có chuyện gì thế? Có phải là chuyện bức thêu dâng lên bệ hạ không?"
Thôi Ngôn Chiêu không ngờ nàng ấy lại đoán trúng ngay lập tức, kinh ngạc nhìn nàng.
Phượng tỷ mỉm cười nhìn nàng: “Ta làm ở đây đã bảy năm rồi, năm nào đến thời điểm này, Liễu nương cũng sẽ chọn thợ thêu giỏi nhất trong tiệm để làm cống phẩm.”
“Giờ tính ra, cũng đến lúc rồi.”
Thôi Ngôn Chiêu thấy nàng ấy biết rõ chuyện này, liền không nhịn được mà hỏi: “Vậy những bức thêu này thực sự có thể đến tay bệ hạ sao?”
Phượng tỷ lắc đầu: “Chuyện đó ta không rõ.”
“Một số có thể được dâng lên bệ hạ, nhưng cũng có thể chỉ bị cất vào kho, hoặc ban thưởng cho người khác.”
Thôi Ngôn Chiêu nghe vậy thì cũng hiểu ra đại khái. Đồ nàng thêu gửi lên, chưa chắc đã đến tay Hoàng đế, có khi cả đời chỉ nằm phủ bụi trong kho.
Nếu nàng cố ý che giấu đôi chút, lại thay đổi một chút kỹ thuật thêu, có lẽ có thể qua mắt được người khác.
Nhắc đến thêu thùa, Phượng tỷ lại không nhịn được mà tò mò hỏi:
“Chiêu Chiêu, nghe giọng nói của muội giống người kinh thành, sao lại từ tận kinh thành xa xôi chạy đến Giang Nam? Người thân của muội không phản đối sao?”
Thôi Ngôn Chiêu khựng lại một chút.
Nàng không lựa chọn kể hết sự thật mà giấu đi một phần.
“Phụ mẫu ta mất sớm, muội muội cũng không thích ta, còn phu quân thì không biết từ khi nào đã đem lòng yêu muội muội. Vì vậy, ta quyết định rời xa chốn thương tâm đó, đi đến nơi khác.”
Phượng tỷ nghe vậy thì thở dài cảm thán, ánh mắt nhìn Thôi Ngôn Chiêu cũng thêm vài phần thương cảm.
“Chiêu Chiêu, từ nay về sau ta chính là người nhà của muội. Ta cũng chỉ có một thân một mình, sau này hai ta cứ nương tựa nhau mà sống.”
Phượng tỷ không kìm được mà kể lại câu chuyện của mình, nàng ấy cũng là một kẻ khổ mệnh giống Thôi Ngôn Chiêu.
Phượng tỷ vốn không phải người bản địa, quê gốc ở Dương Châu.
Nhiều năm trước, nàng ấy kết hôn với một nam nhân, hai người tuy không giàu sang nhưng tình cảm vẫn mặn nồng. Thế nhưng, phu quân nàng ấy chẳng may mắc bệnh lao rồi qua đời.
Chưa đầy nửa năm sau khi phu quân mất, nhà mẹ đẻ vì muốn có tiền cưới vợ cho đệ đệ nên định bán nàng ấy cho một lão góa phu để đổi lấy sính lễ.
Nàng ấy đã nói sẽ tự kiếm tiền giúp gia đình, nhưng phụ mẫu vẫn không đồng ý, nhất định ép nàng ấy tái giá với lão góa phu kia.
Phượng tỷ từng dò hỏi qua, ai ai cũng nói: “Lão góa phu đó chẳng khác gì hố lửa, ngàn vạn lần không được nhảy vào. Người vợ trước của hắn chính là bị hắn đánh đến chết.”
“Hơn nữa, vì tiền, hắn còn có những sở thích b**n th**, sẵn sàng đổi vợ với người khác, thậm chí đem vợ ra cầm cố.”
Nghe vậy, lòng nàng ấy hoàn toàn nguội lạnh.
Để giữ mạng sống, nàng ấy trốn khỏi nhà mẹ đẻ, chạy một mạch đến Châu Trang, cuối cùng kiệt sức ngất xỉu ngay trước cửa tiệm của Liễu nương.
Liễu nương thấy nàng ấy đáng thương, liền cho chút đồ ăn, lại giữ nàng ấy ở lại, dạy nàng ấy thêu thùa để kiếm sống.
Dù cô đơn một mình, nhưng ít ra vẫn có thể sống tự do tự tại.
Thôi Ngôn Chiêu không ngờ Phượng tỷ cũng giống mình, đều là những nữ nhân bị ép buộc phải trốn khỏi gia đình.
Chỉ là cách thức khác nhau mà thôi.
Trong khi đó, nam nhân lại có thể muốn làm gì thì làm, chẳng cần lo nghĩ.
Nực cười, chua xót…
Nhất là nữ nhân trong gia tộc thế gia, mọi lời ăn tiếng nói, từng cử chỉ hành động đều phải tuân thủ quy tắc, nếu không sẽ bị coi là bất hiếu, là một kẻ vô giáo dưỡng.
Nhưng bọn họ cũng là con người, là những sinh mệnh bằng xương bằng thịt.
Nhớ đến quãng thời gian ở kinh thành, Thôi Ngôn Chiêu khẽ thở phào nhẹ nhõm.
May mắn thay, mọi chuyện đã qua rồi.
Từ nay về sau, cuộc đời của nàng sẽ do chính nàng sống một cách trọn vẹn.
Để cảm ơn Phượng tỷ đã giúp mình tìm được công việc thợ thêu, Thôi Ngôn Chiêu liền mời nàng ấy tối nay đến nhà dùng bữa.
"Phượng tỷ, cảm ơn tỷ đã giúp ta tìm nhà, còn giới thiệu công việc kiếm tiền nữa. Tối nay tỷ đừng nấu cơm, qua nhà ta ăn đi."
Phượng tỷ từng nếm qua tay nghề nấu nướng của nàng, còn ngon hơn cả đầu bếp giỏi nhất ở Châu Trang.
Nàng ấy không khách sáo, liền vui vẻ đáp lời: "Được thôi, tối nay ta qua."
Vừa nói vừa đi, đến khi dứt lời cũng vừa lúc về đến cửa nhà, hai người mỗi người một ngả bước vào nhà mình.
Thôi Ngôn Chiêu đặt đồ xuống, sau đó ra ngoài mua vài lạng thịt heo, ít rau xanh, một con gà, mấy cân hạt dẻ và một con cá.
Nàng dự định làm món gà hầm hạt dẻ, rau xào thanh đạm, vi cá hầm nhạt và canh cá tươi.
Bận rộn cả buổi chiều, chẳng mấy chốc trời đã tối.
Vừa lúc nồi thức ăn bắt đầu tỏa mùi thơm, Phượng tỷ cũng đến.
"Ta nói trước nhé, ta không phải vì thèm ăn đâu. Chỉ là muốn qua giúp muội một tay thôi, để mình muội làm hết ta cũng ngại."
Thôi Ngôn Chiêu không nói nhiều, chỉ cười cười rồi bảo nàng mang đồ ăn lên bàn.
Khi món ăn dọn lên, Phượng tỷ nếm thử một thìa canh cá, chỉ cảm thấy vị tươi ngọt lan tràn nơi đầu lưỡi, khiến nàng ấy không nhịn được uống liền hai bát.
Thôi Ngôn Chiêu vội can ngăn: "Phượng tỷ, đừng chỉ uống canh, thử thêm món khác nữa đi."
Phượng tỷ ngượng ngùng gắp một miếng thịt gà, thịt mềm thơm, lại có vị bùi bùi của hạt dẻ.
Comments