Nàng ấy không kìm được mà tấm tắc khen ngợi.
Thế nhưng, ăn được một nửa, nàng bỗng nhìn sang Thôi Ngôn Chiêu, hỏi:
"Chiêu Chiêu, muội có biết vị tài nữ đứng đầu kinh thành, Thôi Ngôn Chiêu không?"
Tâm Thôi Ngôn Chiêu chợt siết chặt.
"Sao Phượng tỷ lại đột nhiên hỏi vậy?"
Chẳng lẽ… Phượng tỷ đã nhận ra thân phận của nàng?
Nhưng Phượng tỷ chỉ cười nói:
"Chỉ là ta chợt nhớ ra muội trùng tên trùng họ với nàng ấy, lại từ kinh thành đến, nên muốn hỏi muội có từng gặp qua không."
"Nhưng ta nghĩ biết đâu muội còn lợi hại hơn nàng ấy đấy. Vừa giỏi nấu ăn vừa tinh thông thêu thùa, còn mấy vị tiểu thư nhà quyền quý kia, chẳng qua chỉ tranh nhau chút hư danh. Nếu phải tự mình bươn chải kiếm sống, chưa chắc đã bằng chúng ta."
Thôi Ngôn Chiêu khẽ mỉm cười:
"Ta chưa từng gặp, cũng không biết nàng ta trông thế nào. Nhưng có thể trở thành tài nữ đứng đầu kinh thành, hẳn cũng là người không tầm thường."
Rời khỏi kinh thành, nàng không có ý định đổi tên.
Thế gian rộng lớn, người trùng họ trùng tên nào có ít, nàng cũng chẳng việc gì phải lo lắng.
Chỉ là, để có được danh xưng "Đệ nhất tài nữ kinh thành" ngày đó, nàng đã phải bỏ ra nhiều công sức và thời gian hơn người khác tưởng tượng gấp trăm lần.
Nàng chạy đua với thời gian từng khắc, từng giây, ngoài cầm kỳ thư họa, nàng còn phải học trà nghệ, thêu thùa, cưỡi ngựa, bắn cung…
Không có tự do, càng không có bản thân.
Cuộc đời nàng từ nhỏ đến lớn giống như một cỗ máy vận hành theo trình tự định sẵn.
Ngay cả giấc ngủ cũng bị kiểm soát nghiêm ngặt.
Chỉ vì nàng là đích trưởng nữ của Thôi thị Thanh Hà, không thể làm mất mặt danh môn thế gia.
Nhưng nàng là con người, đâu phải rối gỗ…
—
Giữa trời tuyết phủ trắng xóa nơi Bắc Lăng Sơn, Bùi Ý An dẫn theo người lùng sục suốt ba ngày ba đêm.
Đôi mắt chàng đỏ ngầu, quầng thâm hiện rõ dưới mắt, thân hình đơn bạc khoác áo xanh biển thấp thoáng trong màn tuyết trắng.
Chàng không còn dáng vẻ của một vị Phật, mà giống như một sát thần.
Chẳng biết đã bắn chết bao nhiêu mãnh hổ, dã thú, chỉ để bù đắp chút áy náy trong lòng, chỉ để tìm lại người mà chàng biết sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.
Bùi Ý An không dám dừng lại, càng không dám nghĩ ngợi.
Cả đời này, chàng đã nợ Thôi Ngôn Chiêu quá nhiều.
Tuyết mùa đông dày đặc, chỉ một cánh bướm vỗ cánh lướt qua cũng có thể khơi lên rung chuyển.
Bùi Ý An lại một lần nữa thúc ngựa băng qua sườn núi, làm bầy chim giật mình bay tán loạn. Lớp tuyết dày trên cành cây rơi xuống, từng đợt lăn tròn, rồi càng lúc càng lớn, lăn thẳng về phía chàng.
Cả một mảng tuyết trên núi bắt đầu sụt xuống, đổ ào ạt như sóng dữ.
“Vương gia, cẩn thận!”
Người đầu tiên nhận ra tuyết lở là Cẩm Phong, hắn lao về phía Bùi Ý An, nhưng sức mạnh của tuyết quá lớn, chỉ trong chớp mắt đã cuốn phăng hắn ra xa.
Bùi Ý An vẫn chìm đắm trong đau thương và hối hận. Đến khi chàng nhận ra thảm họa đang ập đến, thì nó đã ở ngay trước mắt.
Chàng muốn thoát khỏi, nhưng cả người đã bị chôn vùi trong tuyết.
Chàng vươn tay, nhưng chẳng thể nắm được gì. Bóng dáng chàng cũng dần biến mất giữa cơn lũ tuyết cuồng nộ.
“Vương gia!”
Cẩm Phong vươn tay, cố kéo lấy chàng.
Nhưng Bùi Ý An chẳng còn chút sức lực nào nữa. Chàng chỉ cảm thấy mí mắt càng lúc càng nặng, trước mắt chỉ còn một màu trắng xóa rồi dần dần chìm vào bóng tối.
Mọi thứ tắt lịm.
---
Bùi Ý An hôn mê suốt hai ngày.
Người chàng nóng như lửa đốt, giữa cơn mê, chàng liên tục gọi tên Thôi Ngôn Chiêu.
“Chiêu Chiêu… đừng đi…”
Trong giấc mộng, chàng lại một lần nữa gặp người mà ngày nhớ đêm mong.
Thôi Ngôn Chiêu bò ra từ quan tài, ánh mắt gắt gao khóa chặt chàng, chất vấn chàng:
“Bùi Ý An, tại sao ngươi không để người trông coi quan tài của ta? Khi ta còn sống, ngươi đã đối xử với ta như vậy, chẳng lẽ ngay cả khi ta chết rồi, ngươi cũng không muốn ta được yên ổn sao?”
Trong mắt nàng tràn đầy hận ý và đau thương.
Nàng vén áo lên, để lộ những vết thương bị dã thú nơi núi hoang xé nát.
Toàn thân đầy những lỗ máu, có chỗ thậm chí còn lộ ra cả xương trắng.
Tim Bùi Ý An bỗng nhiên thắt chặt, gần như không dám nhìn thẳng.
Những vết thương ấy tựa như mọc trên người chàng, đau đến mức ngay cả hít thở cũng khiến chàng nhói buốt tận tâm can.
“Ngôn Chiêu, xin lỗi, là ta sai rồi, ngay từ đầu ta đã sai rồi…”
Nhận nhầm người, làm sai chuyện.
Thôi Ngôn Chiêu lạnh lùng nhìn chàng, trong mắt không hề có lấy một tia cảm xúc, lời nói thốt ra lại càng khiến chàng đau đớn khôn nguôi.
“Bùi Ý An, điều ta hối hận nhất trong đời này chính là đã gặp ngươi. Năm đó, ta nên giống như những người khác, căm ghét ngươi, xa lánh ngươi, nhìn ngươi cô độc một mình, không ai bên cạnh!”
Lòng Bùi Ý An quặn thắt, chàng ôm ngực, cố gắng giải thích.
“Xin lỗi, tất cả chỉ là một hiểu lầm, nàng nghe ta giải thích được không? Khi ấy ta nhận nhầm người, nên mới dẫn đến mọi hiểu lầm sau này.”
“Ta… ngay từ đầu, người trong lòng ta chính là nàng, người ta muốn tìm cũng là nàng.”
Người chàng yêu vốn không phải là Thôi Uyển Nguyệt, người đó chưa từng là muội muội của nàng.
Mà là nàng.
Nhưng Thôi Ngôn Chiêu đã không còn muốn nghe thêm bất kỳ lời ngụy biện nào từ chàng nữa. Nàng từng bước từng bước tiến về phía vách đá bên miệng hang động.
Tim Bùi Ý An đột nhiên run lên.
Chàng hoảng hốt, dè dặt gọi nàng: “Ngôn Chiêu, đừng đi…”
Lời còn chưa dứt, Thôi Ngôn Chiêu đã nhảy xuống.
Bên dưới là vực sâu không thấy đáy.
Tim chàng như bị bóp nghẹt, vội vàng lao tới nhưng chỉ chụp vào khoảng không.
Chàng giật mình mở mắt, trước mắt lại là tân phòng năm xưa.
Trái tim vẫn đập dồn dập, khi đảo mắt nhìn quanh, chàng lại trông thấy một bóng lưng quen thuộc.
Thôi Ngôn Chiêu!
Bùi Ý An nín thở, cẩn thận gọi khẽ:
“Ngôn Chiêu…”
“Chàng tỉnh rồi?”
Người kia xoay lại, nhưng gương mặt chỉ có ba phần giống với Thôi Ngôn Chiêu—đó là Thôi Uyển Nguyệt.
Ảo tưởng trong lòng Bùi Ý An lập tức sụp đổ, sắc mặt chàng chợt lạnh đi.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Chàng đảo mắt nhìn quanh, phát hiện nha hoàn, gia nhân đều không có mặt.
Chỉ có một mình Thôi Uyển Nguyệt.
Nhìn thấy sự chán ghét trong mắt chàng, lòng nàng ta dâng lên một tia đau đớn.
Nàng ta lấy hết can đảm tiến lên một bước: “Tỷ tỷ không còn nữa, ta cũng có thể hầu hạ Vương gia. Từ nay về sau, hãy để Uyển Nguyệt hầu hạ Vương gia đi.”
Bùi Ý An bỗng thấy lạnh thấu xương, đôi môi mỏng khẽ mở.
“Những lời ta nói lần trước, ngươi đã quên sạch rồi sao?”
“Cút!”
Thấy chàng lạnh lùng như vậy, Thôi Uyển Nguyệt chẳng những không rời đi, mà ngược lại còn cắn răng gạt bỏ mọi do dự, cởi y phục rồi lao thẳng lên giường chàng.
Comments