Chương 18

Chương 18

Bùi Ý An nhìn dáng vẻ cúi đầu cầu xin của Lý Kỳ Trinh, nhấp một ngụm trà nóng.

 

“Lần này, ta không có ý định làm khó Lý gia.”

 

Lý Kỳ Trinh thoáng vui mừng.

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lập tức rơi xuống địa ngục.

 

“Thế nhưng, năm đó ngươi và Chiêu Chiêu đã có hôn ước từ nhỏ, chính ngươi là kẻ phụ bạc nàng trước, chạy theo Thôi Uyển Nguyệt.”

 

“Kẻ phụ bạc chân tình, đáng phải nuốt một vạn mũi ngân châm.”

 

Giọng Bùi Ý An lạnh băng, ánh mắt nhìn Lý Kỳ Trinh như đang nhìn một kẻ đã chết.

 

Lý Kỳ Trinh vội vàng giải thích: “Năm đó… năm đó tiểu nhân bị Thôi Uyển Nguyệt che mắt! Hôm nay trở về, tiểu nhân nhất định sẽ đích thân đến mộ Chiêu Chiêu tạ tội, mỗi dịp lễ tết cũng sẽ dâng hương cho nàng…”

 

“Nếu ngươi tự nguyện vì Chiêu Chiêu mà điểm thiên đăng, ta sẽ tha cho Lý gia, cũng tha cho ngươi…”

 

Lý Kỳ Trinh chấn động trong lòng.

 

Điểm thiên đăng là một trong mười đại hình phạt tàn khốc nhất.

 

Hắn sững sờ nhìn Bùi Ý An.

 

Chỉ trong thoáng chốc, hắn lập tức quỳ rạp xuống đất: “Vương gia, tiểu nhân thực sự biết sai rồi, xin vương gia tha cho tiểu nhân một mạng, cũng tha cho Lý gia một con đường sống.”

 

Bùi Ý An đặt chén trà xuống: “Ta cho ngươi một đêm để suy nghĩ, trưa mai trả lời ta, quá hạn không đợi.”

 

Nói xong, chàng sải bước đi về từ đường phía sau.

 

Đến giờ rồi, chàng nên tụng kinh niệm Phật cho Thôi Ngôn Chiêu.

 

Lý Kỳ Trinh ngồi bệt xuống đất, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng chàng xa dần, trong lòng vang lên một giọng nói yếu ớt mà tuyệt vọng.

 

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

 

Quản gia bước lên đỡ hắn dậy, cười tủm tỉm: “Lý công tử, mời về cho.”

 

Lý Kỳ Trinh lảo đảo rời đi, cả người như mất hồn.

 

Tại từ đường, Bùi Ý An thành kính quỳ xuống, một tay lần chuỗi Phật châu, một tay gõ nhẹ vào mõ gỗ: “Tam giới thanh tịnh, chúng sinh an lạc, lâu quán địa lợi…”

 

Trong từ đường, ánh nến chập chờn lay động, Bùi Ý An miệng tụng kinh không dứt, nhưng trong đầu lại chỉ tràn ngập bóng dáng của Thôi Ngôn Chiêu.

 

Nụ cười, ánh mắt, từng cử chỉ hờn dỗi hay trách mắng của nàng, và cả cảnh tượng đêm tân hôn, nàng nằm trong cỗ quan tài sơn đen… Tất cả như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào thần kinh chàng.

 

Đột nhiên, chàng mở bừng mắt.

 

Chàng lần chuỗi Phật châu, gõ nhẹ mõ gỗ, tiếp tục tụng thanh tâm chú.

 

“Băng hàn thiên cổ, vạn vật u tĩnh, tâm dĩ khí tĩnh, vọng ngã độc thần…”

 

Nhưng tâm chàng vẫn loạn, trong lòng chỉ có hình bóng Thôi Ngôn Chiêu.

 

Chàng dừng tụng niệm, chỉ lặng lẽ nhìn vào bài vị của nàng:

 

“Chiêu Chiêu, ta chỉ đến muộn một bước, vậy mà lại để mất nàng hoàn toàn… Xin lỗi…”

 

“Ngày mai, qua ngày mai ta sẽ đến tìm nàng.”

 

Nói xong, chàng lập tức gọi Cẩm Phong vào.

 

“Đi, phái người theo dõi Lý Kỳ Trinh. Nếu hắn có bất kỳ hành động nào khác thường, lập tức bắt về đây!”

 

Cẩm Phong lĩnh mệnh rời đi, lúc này lòng Bùi Ý An mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

 

Chàng cầm bút, viết đi viết lại cái tên “Thôi Ngôn Chiêu” trên giấy, vừa viết vừa thì thầm lời xin lỗi, cho đến tận khuya.

 

Hôm sau, Lý Kỳ Trinh bị áp giải vào vương phủ.

 

Đúng như Bùi Ý An dự liệu, hắn quả nhiên muốn bỏ trốn.

 

“Muốn chạy sao?”

 

Bùi Ý An lạnh lùng nhìn hắn:

 

“Không ai có thể thoát. Những kẻ có lỗi với Chiêu Chiêu, đều phải chịu trừng phạt, không có ngoại lệ.”

 

Lý Kỳ Trinh hoảng sợ quỳ rạp xuống đất cầu xin, gương mặt tái nhợt đến mức không còn chút huyết sắc.

 

“Vương gia, vương gia, xin ngài tha mạng!”

 

Nhưng Bùi Ý An không hề do dự, chỉ thản nhiên ra lệnh cho Cẩm Phong:

 

“Châm thiên đăng!”

 

Cẩm Phong lĩnh mệnh, kéo hắn ra sau viện.

 

Chẳng bao lâu sau, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

 

Một tiếng, hai tiếng…

 

Dần dần, mọi thứ chìm vào tĩnh lặng.

 

Bùi Ý An thu xếp mọi việc trong phủ, trả lại khế ước bán thân cho toàn bộ gia nhân, còn phát thêm cho mỗi người mười lượng bạc. Sau đó, chàng một mình rời đi, đến động Bắc Lăng.

 

Năm đó lên núi, chàng mang theo hai cỗ quan tài.

 

Bây giờ, cuối cùng chàng cũng có thể nằm vào chiếc quan tài thuộc về mình.

 

Bùi Ý An nằm xuống, nuốt một cọng cỏ si tình.

 

Vừa nuốt xuống, cổ họng chàng lập tức bỏng rát, dạ dày cũng quặn thắt như bị ngàn mũi kim xuyên qua.

 

Chàng đau đớn khép lại nắp quan tài, nhìn không gian tối tăm chật hẹp xung quanh, cơn đau trong cơ thể không ngừng khuếch đại.

 

Cảm giác choáng váng, buồn nôn ập tới, hơi thở ngày càng khó khăn, như thể có một bàn tay vô hình đang bóp chặt lấy cổ chàng, trái tim cũng bị siết đến phát đau.

 

Nỗi đau hành hạ đến mức chàng gần như hôn mê, mí mắt dần khép lại.

 

Chàng yếu ớt nhưng vui mừng thì thào—

 

“Chiêu Chiêu, cuối cùng ta cũng có thể đến tìm nàng rồi…”

 

---

 

Tin tức từ kinh thành truyền đến Châu Trang, Giang Nam, đã là tháng Hai.

 

Nghe Phượng tỷ kể lại, trong lòng Thôi Ngôn Chiêu vẫn dấy lên một tia rung động.

 

Nàng thực sự không ngờ, Thôi thị Thanh Hà từng một thời hiển hách, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị lưu đày đến Ninh Cổ Tháp.

 

“Chiêu Chiêu, muội nói xem rốt cuộc An Vương có ý gì? Chẳng lẽ đúng như lời đồn, An Vương phi thực sự bị người Thôi gia hại chết?”

 

Phượng tỷ phủi vỏ hạt dưa trên tay, nhấp một ngụm trà.

 

Thôi Ngôn Chiêu ngắt một miếng điểm tâm, không đưa ra bất cứ đánh giá nào.

 

“Ai mà biết được.”

 

Điều khiến nàng bất ngờ nhất chính là Bùi Ý An lại vì nàng mà tuẫn tình.

 

Nàng luôn cảm thấy, trong những lời đồn đại này chắc chắn đã có sai sót. Giống như năm đó, Bùi Ý An vì Thôi Uyển Nguyệt mà xuất gia tu hành, nhưng bá tánh kinh thành lại truyền tai nhau rằng chàng làm vậy vì nàng.

 

Từ đầu đến cuối, trong lòng Bùi Ý An chỉ có Thôi Uyển Nguyệt.

 

Phượng tỷ thấy nàng chẳng mấy để tâm, bỗng thấy mất hứng. Mỗi lần kể chuyện bát quái từ kinh thành đến, nàng chẳng kinh ngạc cũng chẳng hiếu kỳ.

 

Phượng tỷ không nhịn được hỏi:

 

“Chiêu Chiêu, muội đoán xem An Vương còn sống không?”

 

Thôi Ngôn Chiêu sững sờ.

 

Cỏ si tình, còn gọi là đoạn trường thảo.

 

Người ăn vào, chưa qua một hơi thở đã phát độc, gần như không ai sống sót.

 

Thần sắc nàng cuối cùng cũng có chút dao động, kinh ngạc nhìn Phượng tỷ.

 

Thấy nàng rốt cuộc cũng có phản ứng như người bình thường, Phượng tỷ cười nói:

 

“Không ngờ phải không? An Vương ăn đoạn trường thảo mà vẫn chưa chết.”

 

“Thái y viện đã cứu suốt ba ngày ba đêm mới giành lại được chàng từ tay Diêm Vương. Nghe nói, đây là vì ông trời cảm động trước tình yêu giữa An Vương và An Vương phi, nên không nỡ để chàng ra đi.”

 

Tình yêu của bọn họ?

 

Thôi Ngôn Chiêu không nói thêm gì, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà cười lạnh.

 

Giữa bọn họ vốn chẳng có cái gì gọi là tình yêu, chỉ toàn là toan tính mà thôi.

 

Giờ nhìn lại, nàng thậm chí hoài nghi, liệu màn náo loạn trong hôn lễ của nàng năm ấy có phải cũng do Bùi Ý An cố tình sắp đặt để lấy lòng Thôi Uyển Nguyệt hay không.

 

Thôi Ngôn Chiêu dọn dẹp trà bánh trên bàn, rồi lấy khung thêu ra tiếp tục thêu nốt phần còn dang dở.

 

“Những chuyện này, tỷ nghe ai kể vậy?”

 

“Biết đâu An Vương căn bản không hề uống đoạn trường thảo, tất cả chỉ là màn kịch do chàng ta tự biên tự diễn?”

 

Phượng tỷ sững lại.

Comments