Đây là góc độ mà nàng ấy chưa từng nghĩ đến. Đoạn trường thảo là kịch độc.
“Nhưng… nhưng chàng ta đâu có lý do gì để giả chết chứ?”
Nàng ấy không nhịn được mà lên tiếng bênh vực An Vương. Bằng không, nàng ấy thực sự không thể hiểu nổi vì sao An Vương lại làm vậy.
Thôi Ngôn Chiêu cũng không nghĩ ra, nên chẳng tiếp tục bàn luận.
Nàng chỉ yên lặng cầm lấy kim chỉ, ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, tiếp tục thêu.
“Chuyện bát quái sau này hẵng nói, việc quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng hoàn thành bức Vạn Lý Sơn Hà Đồ mà Liễu nương đưa cho ta. Tháng sáu triều cống, tháng tư là phải nộp lên, rồi từng cấp trình vào kinh thành.”
Tính ra, thời gian còn chưa đầy hai tháng.
Mà bức thêu quy mô lớn này, nàng mới hoàn thành được một phần ba.
Phượng tỷ nhìn tác phẩm của nàng, bỗng thấy có chút thương cảm.
Bức thêu này so với những năm trước khó hơn không ít, hơn nữa đường kim vừa dày vừa nhiều, tổn hao tinh lực lại hại mắt, đến tháng tư có thể thêu xong chăng?
“Nếu không nộp được cống phẩm, chính là mang tội khi quân, tỷ nói xem ta có thể không hoàn thành sao?”
Thôi Ngôn Chiêu cúi đầu, cắm cúi từng mũi chỉ, chuyên tâm thêu dệt.
Dẫu có thể hay không, nàng cũng nhất định phải hoàn thành.
Thế nên, mỗi ngày trừ lúc dùng bữa cùng nghỉ ngơi, toàn bộ thời gian đều dốc hết vào bức thêu đại tác này.
Song, gấp gáp đến mấy, thời gian vẫn chẳng đủ.
Chớp mắt đã đến tháng tư, mà bức thêu của nàng vẫn còn một phần mười chưa thể hoàn tất.
Đến ngày cuối cùng trước kỳ hạn, Phượng tỷ lo lắng đến mức không yên, chỉ hận không thể tự mình giúp nàng một tay, nhưng phong cách thêu khác biệt, dù chỉ một đường kim cũng có thể bị nhận ra.
Bất đắc dĩ, hai nàng đành cùng tìm đến Liễu nương.
Nào ngờ, Liễu nương chỉ khẽ cười, thong thả bảo:
“Các còn không cần hoảng hốt, bản thảo đã dâng lên rồi. Bức thêu lần này tinh mỹ hơn hẳn mọi năm, ngay khi bắt tay vào chế tác, ta đã sớm bẩm báo xin gia hạn nửa tháng.”
“Người trong cung đã chuẩn tấu.”
Thôi Ngôn Chiêu và Phượng tỷ đưa mắt nhìn nhau, đồng loạt thở phào một hơi dài.
Phượng tỷ hờn trách nhìn Liễu nương: “Sao người không sớm báo trước, hại chúng ta nơm nớp lo sợ hơn nửa tháng trời.”
Nhất là những ngày cận kề kỳ hạn, lòng lại càng thêm bất an.
Chỉ e không nộp kịp bức thêu, bị triều đình truy cứu trách nhiệm.
Liễu nương phe phẩy cây quạt tròn, khóe môi khẽ cong, nụ cười như xuân phong thoảng qua.
“Ta chẳng qua chỉ sợ các con không chuyên tâm, nên cố ý để các con căng thẳng một chút, tránh để đến cuối cùng thực sự không hoàn thành được nhiệm vụ. Nếu không, sao ta có thể luôn làm ngơ, chẳng hề hỏi han nửa lời?”
Phượng tỷ giả vờ giận dỗi, giơ tay nện nhẹ lên vai bà một quyền: “Chỉ có người là biết trêu chọc chúng ta.”
Thôi Ngôn Chiêu rốt cuộc cũng yên lòng, bèn bẩm báo tiến độ của mình với Liễu nương.
“Bức thêu còn lại một phần mười, nửa tháng là đủ.”
Bức thêu lần này tinh xảo phức tạp, nếu không phải Liễu nương đã xin gia hạn thêm nửa tháng, e rằng nàng thực sự khó lòng hoàn thành.
Hai tháng cuối cùng, nàng gần như ngày đêm không ngừng tay.
Ngoại trừ thời gian dùng bữa và chợp mắt, tất cả đều dành để miệt mài thêu dệt.
Sự vất vả của nàng, Liễu nương đều nhìn thấy cả. Khuôn mặt vốn trắng trẻo, nay đã gầy guộc, tái nhợt như sắc nến.
“Hôm nay hãy nghỉ ngơi nửa ngày, bận rộn thế nào cũng phải ăn uống cho đầy đủ.”
Vì chuyên tâm vào bức thêu, Thôi Ngôn Chiêu đã mấy tháng trời không bước chân ra khỏi cửa. Ngay cả việc mua thức ăn hằng ngày cũng nhờ Phượng tỷ đi chợ, nàng chỉ lo nấu nướng.
Nay cũng nên ra ngoài hít thở khí trời một chút, dù sao chỉ cần có thể hoàn thành đúng hạn là được.
“Được.”
Phượng tỷ cũng được thơm lây, ba người cùng nhau đến quán ăn dùng bữa.
Chẳng ngờ, khi thức ăn vừa dọn lên, nàng ấy chỉ mới nếm được hai miếng, đã không nhịn được mà lên tiếng.
“Ăn mãi đồ ăn Chiêu Chiêu nấu, giờ miệng cũng kén chọn rồi. Món bên ngoài thế nào cũng thấy không vừa miệng.”
Liễu nương có chút bất ngờ: “Chiêu Chiêu còn biết nấu ăn sao?”
Thôi Ngôn Chiêu khẽ gật đầu: “Biết một chút.”
Phượng tỷ nuốt miếng cơm, cười tủm tỉm: “Chiêu Chiêu nấu ăn ngon lắm! Nếu không làm thêu nương, mở một quán nhỏ cũng chắc chắn đông khách.”
“Cả thành Tô Châu này, e là khó tìm ai nấu ngon hơn muội ấy.”
Thôi Ngôn Chiêu bị khen đến ngượng, vội xua tay: “Không đến mức ấy đâu, ta chỉ biết nấu vài món đơn giản thôi.”
Dù nấu ăn ngon, nàng cũng không muốn bị chú ý quá mức.
Phượng tỷ tưởng nàng chỉ khiêm tốn, liền vỗ vai nàng cười nói: “Chiêu Chiêu, đừng khiêm nhường quá, ta thật sự chưa ăn món nào ngon hơn của muội.”
Liễu nương bật cười: “Nghe Phượng tỷ khen vậy, chờ khi thêu xong, ta cũng phải mặt dày đến nhà con ăn thử mới được.”
Thôi Ngôn Chiêu mỉm cười gật đầu.
Ba người trò chuyện vui vẻ, dùng xong bữa cơm.
Ăn xong ai nấy trở về nhà.
Thôi Ngôn Chiêu lại tiếp tục vùi đầu vào khung thêu. Đến giữa tháng, khi bức thêu hoàn thành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Liễu nương ngắm nghía, không ngớt lời khen ngợi.
Nhìn nàng mệt mỏi đến gầy rộc, bà liền quyết định cho nghỉ hai tháng.
Trong thời gian đó, Liễu nương ghé nhà vài lần, ăn thử món nàng nấu, quả nhiên không hề nói quá, hương vị thực sự rất tuyệt.
Sau hai tháng thảnh thơi, sắc mặt Thôi Ngôn Chiêu cũng tươi tỉnh hơn.
Đến tháng sáu, nàng lại đến tiệm Liễu nương, lấy về vài bức tranh thêu để tiếp tục công việc.
Vừa mở cửa, trước mắt nàng liền xuất hiện một vị khách không mời ——
Bùi Ý An.
Chàng ngẩn người nhìn Thôi Ngôn Chiêu, khoảnh khắc trông thấy nàng, vành mắt liền đỏ hoe.
“Chiêu Chiêu…”
Giọng chàng khẽ run.
Thôi Ngôn Chiêu thoáng sững sờ, lập tức xoay người muốn đóng cửa lại.
Nhưng Bùi Ý An nhanh tay chặn cửa.
“Chiêu Chiêu.” Giọng chàng gần như vỡ vụn.
Ánh mắt chàng tràn đầy khẩn thiết, môi run rẩy, cổ họng nghẹn lại.
“Ta tưởng rằng… đời này sẽ không còn được gặp nàng nữa…”
Thôi Ngôn Chiêu muốn đẩy chàng ra ngoài, nhưng khi nhìn thấy những người đi đường không ngừng ngoảnh lại tò mò nhìn về phía cửa nhà mình, nàng lại do dự.
Nghĩ ngợi hồi lâu, nàng mới nghiêng người để chàng vào nhà.
Vừa vào trong, nàng lập tức đóng chặt cửa, chặn lại những ánh mắt soi mói bên ngoài.
Ánh mắt nàng bình thản, như đang nhìn một người xa lạ.
“Chàng tìm đến đây bằng cách nào?”
Comments