Chương 2

Chương 2

Thôi Ngôn Chiêu nằm xuống trong quan tài, nắp quan tài nặng nề khép lại.

 

Nàng vén khăn voan đỏ, nhìn lên lớp gỗ tối đen trên đỉnh đầu, bên tai mơ hồ vang lên những lời châm chọc, đàm tiếu từ bên ngoài.

 

"Muội muội được tám người khiêng kiệu hoa về nhà chồng, còn tỷ tỷ lại phải nằm trong quan tài đen để bái đường, thật là xúi quẩy!"

 

"Thật mất mặt! Đại tiểu thư của Thôi gia khiến thanh danh dòng họ mất sạch rồi!"

 

Thôi Ngôn Chiêu cười chua chát, bàn tay siết chặt lại.

 

Xui xẻo hay vinh quang, với nàng bây giờ, chẳng còn gì quan trọng nữa.

 

Chỉ vài ngày nữa thôi, nàng sẽ không còn là người của Thôi gia Thanh Hà, cũng chẳng cần bận tâm xem ai mất mặt nữa.

 

Thôi Ngôn Chiêu được người ta dìu ra khỏi quan tài, hỉ bà đỡ nàng bước qua chậu than, tiến vào hỉ đường.

 

Nhưng đến khi bái đường thành thân, nàng mới phát hiện bên cạnh mình trống không, trên đệm hỉ chỉ có một con gà trống buộc dải lụa đỏ.

 

"Ò ó o——!"

 

Tim Thôi Ngôn Chiêu lạnh buốt, nàng định vén khăn voan lên, nhưng vừa đưa tay thì đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.

 

Giọng nói của Bùi Ý An vang lên bên tai:

 

"Chiêu Chiêu đừng sợ, đây là lễ đại hôn thay thế bằng gà trống. Chỉ cần bái đường xong, kiếp nạn cuối cùng trong quá trình hoàn tục của ta sẽ kết thúc..."

 

Thôi Ngôn Chiêu chấn động. Chàng vậy mà bắt nàng bái đường thành thân với một con gà trống!

 

Đây rốt cuộc là kiếp nạn hoàn tục của chàng, hay là sự sỉ nhục đối với nàng?

 

Nàng siết chặt tay, hít sâu một hơi.

 

Chỉ cần chịu đựng bảy ngày này, tất cả sẽ kết thúc.

 

Nàng quỳ xuống trên đệm hỉ, cùng một con gà trống hoàn thành nghi lễ bái đường.

 

Đêm đến, trong tiếng chúc phúc liên tục của hỉ nương, Bùi Ý An vén chiếc khăn voan đỏ của Thôi Ngôn Chiêu lên.

 

Bùi Ý An không mặc hỉ phục, vẫn là bộ cà sa đỏ sậm, tay lần chuỗi Phật châu.

 

Trông chàng chẳng khác nào một vị Phật sống đang độ thế.

 

Chàng cho lui hạ nhân, nhìn Thôi Ngôn Chiêu bằng ánh mắt vừa vui mừng vừa chân thành.

 

"Chiêu Chiêu, ta hoàn tục là vì nàng, nên kiếp nạn cuối cùng này đành để nàng chịu ấm ức một chút."

 

"Nhưng tám mươi mốt kiếp nạn cuối cùng cũng đã qua, từ nay về sau, chúng ta có thể sống hạnh phúc như những phu thê bình thường, thật tốt biết bao."

 

Chàng nói chắc như đinh đóng cột, nhưng Thôi Ngôn Chiêu chỉ thấy lòng mình nghẹn lại, không nói nổi một lời.

 

Nếu không tận tai nghe thấy tình cảm chàng dành cho Thôi Uyển Nguyệt, có lẽ giờ này nàng đã cảm động mà rơi nước mắt.

 

Nàng dời ánh mắt sang cặp hỉ chúc bên cạnh, định mở lời: "Ta..."

 

Nhưng vừa cất tiếng, Bùi Ý An lại nói trước:

 

"Chiêu Chiêu, tuy ta đã hoàn tục, nhưng theo quy củ, phải sau bảy ngày thành thân ta mới có thể phá giới."

 

"Vì vậy... trước mắt ta chưa thể cùng nàng động phòng."

 

Bùi Ý An khựng lại một thoáng.

 

Nàng khẽ mân mê chuỗi Phật châu trên cổ tay, nhếch môi cười nhạt: "Không sao, vừa hay hôm nay ta đến tháng, cũng không tiện."

 

Lời vừa dứt, nàng rõ ràng cảm nhận được hơi thở nhẹ nhõm của Bùi Ý An.

 

"Vậy tốt, ta tạm thời ngủ ở thư phòng, bảy ngày sau nhất định bù lại cho nàng một đêm động phòng hoa chúc viên mãn."

 

"Ừm." Thôi Ngôn Chiêu gật đầu.

 

Bảy ngày sau, người ở lại An vương phủ chỉ có vong thê, chẳng rõ khi ấy chàng sẽ bù đắp cho ai một đêm động phòng.

 

Sau khi Bùi Ý An rời đi, Lam Anh đứng chờ ngoài cửa đỏ hoe mắt bước vào, bất bình thay chủ tử.

 

"Hôm nay vương gia thực sự quá đáng, không cùng người bái đường, cũng chẳng chịu động phòng. Nô tỳ thấy ngài ấy căn bản không thật lòng muốn cưới người..."

 

Thôi Ngôn Chiêu gỡ bỏ phượng quan trên đầu, khẽ đáp:

 

"Vài ngày nữa ta sẽ đi, Bùi Ý An có thật tâm cưới ta hay không cũng chẳng quan trọng."

 

Ngọn nến lay động.

 

Thôi Ngôn Chiêu cởi bỏ hỷ phục, ngồi trước án thư, lấy ra một cuốn nhật ký, mài mực, cầm bút viết xuống từng chữ—

 

【Bùi Ý An, khi chàng đọc được cuốn hồi ký này, ta đã không còn trên đời nữa.】

 

【Ba năm trước, chàng khoác áo cà sa, cưỡi ngựa mà đến, tựa như thần linh giáng thế. Khi ấy, ta đã ngỡ chàng là chân mệnh thiên tử của ta, nhưng hóa ra tất cả chỉ là do ta tự huyễn hoặc.】

 

【Nếu chàng không thật lòng cưới ta, vậy ta sẽ trả lại tự do cho chàng.】

 

【……】

 

Cả đêm không ngủ.

Hôm sau, khi hầu hạ Thôi Ngôn Chiêu rửa mặt chải đầu, Lam Anh tức tối bẩm báo:

 

"Tiểu thư, tối qua vương gia đến Lý phủ uống rượu mừng của cô nương Uyển Nguyệt và công tử Lý, còn ở lại xem họ động phòng. Đây chẳng phải là công khai tuyên bố với thiên hạ rằng, ngay trong đêm tân hôn, người đã bị phu quân vứt bỏ hay sao..."

 

Tay Thôi Ngôn Chiêu run lên, nước trong chén súc miệng đổ ra ngoài.

 

Bùi Ý An đến dự tiệc, chẳng qua là muốn nhìn người chàng yêu mà không thể có được thêm một lần.

 

Muốn nhìn xem, khoảnh khắc Uyển Nguyệt khoác phượng quan hà phi, nàng ta đẹp đến nhường nào.

 

“Ở trong vương phủ, nhất định phải cẩn trọng lời nói.”

 

Thôi Ngôn Chiêu bình tĩnh dặn dò Lam Anh, nhưng trong lòng mưa đã rơi hết trận này đến trận khác.

 

Dùng xong bữa sáng, nàng bắt đầu kiểm kê những đồ đạc mang đến vương phủ.

 

Là trưởng nữ của Thôi gia đất Thanh Hà, nhưng hồi môn lại vô cùng ít ỏi. Duy chỉ có thứ phong phú nhất chính là ba năm qua, những lá thư qua lại giữa nàng và Bùi Ý An.

 

【Sư phụ nói, Phật có tam quy y: quy y Phật, quy y Pháp, quy y Tăng. Nhưng ta chỉ nguyện quy y Chiêu Chiêu.】

 

【Thế gian làm gì có chuyện vẹn toàn đôi đường? Một nửa là Phật tổ, một nửa là Chiêu Chiêu.】

 

Trước kia, Thôi Ngôn Chiêu yêu không rời tay, mỗi ngày đều ôn lại những kỷ niệm này.

 

Nhưng vào ngày đầu tiên sau khi thành thân, nàng chẳng hề do dự, ném tất cả vào lò lửa.

 

Ngọn lửa hung hãn nuốt chửng hồi ức xưa, thiêu rụi cả những lời giả dối.

 

Bùi Ý An vừa bước vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức thay đổi.

 

“Chiêu Chiêu, sao nàng lại đốt thư của chúng ta?”

 

Chàng sải bước lao đến trước lò, bất chấp bỏng rát mà thò tay vào kéo ra những mảnh giấy còn sót lại.

 

Nhưng tất cả đều đã quá muộn.

 

Giấy vừa chạm tay đã tan thành tro bụi.

Comments