Chương 3

Chương 3

Nhìn dáng vẻ đau đớn khôn nguôi của Bùi Ý An, Thôi Ngôn Chiêu nhàn nhạt mở miệng:

 

“Những bức thư này bị ẩm mốc, sinh ra côn trùng, chỉ có đốt đi mới diệt sạch được.”

 

Bùi Ý An đau đớn siết chặt những tàn tro vụn trong tay:

 

“Nhưng đây là ký ức ba năm của chúng ta, là chứng tích Phật độ hồng trần…”

 

Thôi Ngôn Chiêu dùng khăn nhẹ nhàng phủi đi tro bụi trong tay chàng:

 

“Chỉ là mấy bức thư thôi, sau này viết lại là được. Nhưng tay chàng bị bỏng rồi, mau xử lý vết thương trước đã.”

 

Nhìn lòng bàn tay ửng đỏ, lúc này Bùi Ý An dường như mới cảm nhận được cơn đau, chán nản gật đầu:

 

“Được, sau này chúng ta lại viết.”

 

Thôi Ngôn Chiêu bôi thuốc trị bỏng cho chàng, không đáp một lời.

 

Bùi Ý An—

Từ nay về sau, chàng viết của chàng, ta viết của ta. Nước sông không phạm nước giếng.

 

Ngày về thăm nhà.

 

Dưới sự tháp tùng của Bùi Ý An, Thôi Ngôn Chiêu quay về Thôi phủ.

 

Trong tiền sảnh, các trưởng lão trong tộc họ Thôi ngồi vây quanh, Thôi phụ và Thôi mẫu ngồi ở vị trí chủ tọa.

 

Cùng ngày về thăm nhà, Thôi Uyển Nguyệt và Lý Kỳ Trinh được mọi người vây quanh chúc mừng. Lý Kỳ Trinh vận áo gấm tròn cổ màu lam bảo thêu hoa mưa, dung mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sao.

 

Thấy Thôi Ngôn Chiêu trở về, thần sắc hắn thoáng chút phức tạp.

 

Bên cạnh, Thôi Uyển Nguyệt khoác áo choàng lông cáo, lập tức tiến lên thân mật khoác tay Thôi Ngôn Chiêu: “Tỷ tỷ, hôm thành thân vương gia đến phủ chúng ta uống rượu mừng còn náo động phòng, muội còn tưởng hôm nay tỷ không dám về nữa cơ.”

 

Giọng điệu nàng ta hàm chứa ý khoe khoang lẫn chế giễu, không hề che giấu.

 

Sắc mặt Thôi Ngôn Chiêu bình thản, rút tay về, vừa định mở miệng thì vô tình để lộ cổ tay trắng nõn mịn màng.

 

Thôi Uyển Nguyệt bỗng túm lấy cổ tay nàng, kinh ngạc thốt lên: “A, tỷ tỷ, sao tỷ vẫn còn giữ cung sa?”

 

Khoảnh khắc ấy, thần sắc mọi người hiện rõ sự khác thường, sắc mặt Thôi phụ và Thôi mẫu trên vị trí chủ tọa càng thêm khó coi.

 

Giọng Thôi mẫu mang theo vài phần tức giận: “Ngôn Chiêu, chuyện này là thế nào?”

 

Thôi Ngôn Chiêu vừa định mở miệng, Bùi Ý An đã lên tiếng trước:

 

“Bổn vương hoàn tục phá giới cần bảy ngày, chuyện này là ta đã ủy khuất Ngôn Chiêu.”

 

Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Thôi phụ Thôi mẫu dần hòa hoãn đôi phần.

 

Bên cạnh, Thôi Uyển Nguyệt mỉm cười buông tay nàng, cười nói: “Vương gia thật sủng ái tỷ tỷ, may mà tỷ tỷ gả cho vương gia, nếu thật sự gả cho lão quả phụ kia thì đã lỡ mất một người si tình như vương gia rồi.”

 

Thôi mẫu trừng mắt liếc nàng ta một cái:

 

“Con bớt nói vài câu đi, hôn sự của tỷ con trắc trở đến vậy, chẳng phải cũng vì con sao?”

 

Thôi Uyển Nguyệt lập tức tiến lên khoác lấy tay Thôi mẫu, làm ra vẻ cô con gái nhỏ ngoan ngoãn:

 

“Nương à, tỷ tỷ thương con như vậy, sao có thể giận con được.”

 

Thôi mẫu bất đắc dĩ chọc nhẹ vào trán nàng ta, những người xung quanh cũng mỉm cười ôn hòa, vây lấy nàng ta hỏi han ân cần,

 

Hỏi nàng ta ở Lý gia có quen không, lần đầu làm tân nương liệu có thích ứng được chăng.

 

Bùi Ý An cùng Thôi phụ vào thư phòng bàn chuyện.

 

Thôi Ngôn Chiêu bị gạt sang một bên, như một kẻ vô hình không ai đoái hoài.

 

Nhìn Thôi Uyển Nguyệt được mọi người vây quanh, nàng cảm thấy trong phòng bức bối đến mức khó thở.

 

Lần này trở về, có lẽ là lần cuối cùng nàng bước chân vào Thôi phủ, cũng là lần cuối cùng nhìn lại nửa đời trước của mình.

 

Băng qua hành lang dài, Thôi Ngôn Chiêu bất ngờ chạm mặt Lý Kỳ Trinh.

 

Hắn đứng đó, tay chắp sau lưng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng.

 

“Ngôn Chiêu, thủ cung sa của nàng vẫn còn, là vì muốn giữ thân trong sạch vì ta sao? Nhưng ta đã cưới muội muội của nàng rồi, giữa chúng ta đã không còn khả năng nào nữa.”

 

Thôi Ngôn Chiêu khẽ sững người, lúc này mới nhận ra người đàn ông trước mặt đang nói gì.

 

“Lý công tử nghĩ nhiều rồi.”

 

Giọng điệu thản nhiên của nàng, rơi vào tai Lý Kỳ Trinh lại hóa thành ngập ngừng khó nói.

“Năm đó tình thế nguy cấp, ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Mọi người đều nói là nàng đã đẩy Uyển Nguyệt xuống nước, ta không thể trơ mắt nhìn nàng bị lời đồn bủa vây, chỉ có thể chọn cách khác để chuyển dời sự chú ý của họ…”

 

Hắn thở dài, chậm rãi tiến lên vài bước về phía nàng.

 

“Giữa ta và nàng, tuy có duyên nhưng không phận, nếu có kiếp sau, ta…”

 

Nghe đến đây, Thôi Ngôn Chiêu vội lùi lại hai bước.

 

“Ta đối với công tử không hề có nửa phần tâm ý, phiền công tử sau này đừng tự đa tình nữa.”

 

Nói xong, nàng xoay người muốn rời đi.

 

Nhưng lại vô ý giẫm phải viên đá, thân mình ngả ra sau.

 

“Cẩn thận!”

 

Lý Kỳ Trinh phản ứng nhanh chóng, đưa tay đỡ lấy nàng.

 

Người còn chưa kịp đứng vững, sau lưng đột nhiên vang lên một tiếng chất vấn lạnh lùng.

 

“Các người đang làm gì vậy?”

 

Thôi Uyển Nguyệt cùng Bùi Ý An đồng thời bước tới, Lý Kỳ Trinh vội vàng buông tay.

 

“Là tỷ tỷ nàng suýt ngã, ta chỉ đỡ nàng ấy một chút.”

 

Thôi Uyển Nguyệt ấm ức nhìn hắn, rồi lập tức quay sang Thôi Ngôn Chiêu, trong mắt ánh lên một tia sắc bén.

 

“Nếu tỷ tỷ vẫn chưa cam lòng với hôn sự giữa muội và Kỳ Trinh, tỷ có thể nói thẳng ra, không cần dùng khổ nhục kế để thu hút sự chú ý của chàng ấy.”

 

Dứt lời, nàng ta đỏ mắt bỏ đi.

 

“Uyển Nguyệt!” Lý Kỳ Trinh vội vã đuổi theo.

 

Chỉ còn lại Bùi Ý An và Thôi Ngôn Chiêu đứng dưới hành lang vắng lặng.

Bùi Ý An vuốt nhẹ chuỗi Phật châu, mày nhíu chặt: “Ngôn Chiêu, nàng vẫn còn canh cánh chuyện năm xưa sao?”

 

Thôi Ngôn Chiêu nghẹn lời: “Không có.”

 

Nàng không muốn đôi co với Bùi Ý An, xoay người định rời đi.

 

Nhưng chàng lại cho rằng nàng chẳng qua là không chịu thừa nhận, giọng nói liền lạnh đi vài phần.

 

“Uyển Nguyệt là muội ruột của nàng, nàng ấy hạnh phúc, lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải. Ta đối với nàng tốt như vậy, gả cho ta chẳng lẽ là ủy khuất của nàng sao?”

 

Bước chân Thôi Ngôn Chiêu khựng lại, trái tim như bị từng nhịp nặng nề đè nén.

 

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân và mẫu thân luôn dạy nàng rằng—

 

Vậy nên, bất kể là trâm vàng phỉ thúy hay gấm vóc vân cẩm, nàng đều nhường cơ hội chọn lựa trước cho Thôi Uyển Nguyệt.

 

Thậm chí ngay cả vị hôn phu đã đính ước từ thuở ấu thơ, Lý Kỳ Trinh, nàng cũng nhường lại cho muội ấy.

 

Bây giờ nàng đã thành thân, đã trở thành thê tử của Bùi Ý An.

 

Thế nhưng phu quân của nàng cũng nói— Uyển Nguyệt là muội muội của nàng, nàng nên vui mừng vì muội ấy hạnh phúc.

 

Nếu như hạnh phúc của Thôi Uyển Nguyệt được xây dựng trên nỗi đau của chính mình, nàng sao có thể vui mừng cho được...

Comments