Chương 9

Chương 9

Mãi đến khi nhặt xong, chàng mới gọi quản gia đến, lạnh giọng phân phó:

 

"Đưa phu nhân và quan tài đen đến thờ trong từ đường. Cũng phái người đến phủ họ Thôi báo tin… Nói rằng, Vương phi đã qua đời."

 

Quản gia chấn động, nhưng sắc mặt vẫn không để lộ điều gì.

 

"Tuân lệnh!"

 

Dù vừa rồi đã đứng ngoài cửa đoán đủ điều, quản gia vẫn không ngờ rằng Vương phi lại đột ngột qua đời như vậy.

 

Nhưng ông ta không dám nghĩ nhiều, lập tức sai người khiêng quan tài đen đến từ đường phía sau, đồng thời cử người đến phủ họ Thôi báo tin.

 

Bùi Ý An tắm rửa, thay một bộ tăng y màu nâu, quỳ trước linh đường thắp đèn tụng kinh, cầu nguyện cho Thôi Ngôn Chiêu suốt cả đêm.

 

Đại Hạ có quy định, người trong nhà sau khi mất không được lưu thi thể quá lâu, tránh bị kẻ có ý đồ lợi dụng làm phép vu cổ.

 

Tin tức An Vương phi qua đời cũng nhanh chóng truyền đến tai Hoàng đế.

 

Ngài đích thân đến, đạp lên từng giọt sương lạnh mà bước vào linh đường.

 

Hoàng đế và Bùi Ý An là huynh đệ, thuở nhỏ từng tu hành chung tại Bạch Mã Tự.

 

Khi đó, Hoàng đế thân thể suy nhược, phải đến Bạch Mã Tự tĩnh dưỡng, còn Bùi Ý An là vị pháp sư trẻ tuổi nhất trong chùa, thường xuyên tụng kinh cầu phúc cho ngài.

 

Nhìn bóng dáng cô độc quỳ trước linh đường, Hoàng đế không khỏi lên tiếng khuyên nhủ:

 

"Ý An, người chết không thể sống lại, nàng ấy đã đi rồi, đệ nên chuẩn bị hậu sự chu toàn cho nàng ấy."

 

"Lúc sinh thời không thể để nàng viên mãn, ít nhất khi mất cũng phải để nàng an nghỉ. Nếu nàng có để lại di nguyện gì, cứ làm theo ý nàng, coi như bù đắp phần nào."

 

Ngài hiểu nỗi đau của Bùi Ý An, nhưng người đã khuất cũng cần phải sớm lo liệu hậu sự.

 

Tối qua, ngài đã nghe thái y nói rõ tình trạng của Thôi Ngôn Chiêu, vậy mà Bùi Ý An vẫn muốn giữ nàng lại trong phủ, chuyện này tuyệt đối không hợp pháp theo luật lệ.

 

Bùi Ý An không lên tiếng.

 

Chàng giống như một pho tượng, chỉ lặng lẽ quỳ gối bất động.

 

Hoàng đế thở dài, dâng một nén nhang cho Thôi Ngôn Chiêu, sau đó ngồi lại bên cạnh Bùi Ý An một lúc rồi mới rời đi.

 

Những lựa chọn còn lại, chỉ có thể do chính Bùi Ý An quyết định.

 

Tình kiếp nan giải, chỉ có thể tự mình phá giải.

 

Sau khi Hoàng đế đi, biểu cảm của Bùi Ý An mới thoáng dao động.

 

Chàng nhìn cỗ quan tài đen, ánh mắt chất chứa bi thương, từng câu từng chữ như một lời thề, cũng như một sự cam kết.

 

"Ngôn Chiêu, nếu nàng không muốn vào phần mộ tổ tiên, vậy thì sau này chúng ta cùng được chôn ở động Bắc Lăng nhé. Trước kia ta có lỗi với nàng, về sau ta sẽ nghe theo nàng hết thảy."

 

"Chúng ta cùng làm một đôi uyên ương dưới lòng đất, được không?"

 

Chàng hiểu, tất cả những gì xảy ra đều là sự trừng phạt của nàng dành cho chàng.

 

Chàng phải chuộc tội…

 

Không lâu sau, người nhà họ Thôi cũng đến.

 

Nhưng họ không hề tỏ ra đau lòng, dường như người mất không phải con gái mình. Thậm chí, họ còn chẳng buồn nhìn quan tài lấy một lần, chỉ khách sáo hỏi vài câu.

 

"Vương gia, con gái đã gả đi rồi cũng như bát nước hắt đi. Chuyện của Ngôn Chiêu, ngài cứ tự quyết định, chúng ta không có ý kiến gì cả."

 

Vậy mà quay đầu lại, họ lại ân cần hỏi han Thôi Uyển Nguyệt.

 

Hào quang bạch nguyệt quang phai nhạt, Bùi Ý An mới nhận ra sự khác biệt rõ rệt trong cách đối xử của nhà họ Thôi đối với Thôi Ngôn Chiêu và Thôi Uyển Nguyệt.

 

Rõ ràng, họ thiên vị Thôi Uyển Nguyệt hơn hẳn.

 

Cơn đau nhói lên trong lồng ngực, chàng chợt nhớ đến lần mình bảo Thôi Ngôn Chiêu nhường nhịn Thôi Uyển Nguyệt.

 

Lúc đó, nàng chắc hẳn đã rất thất vọng.

 

Sau khi tiễn phụ mẫu Thôi gia rời đi, Thôi Uyển Nguyệt lại không có ý định rời khỏi, mà bước đến bên cạnh Bùi Ý An.

 

"Vương gia, sau này tỷ tỷ không còn nữa, muội sẽ thường xuyên đến thăm huynh. Huynh cũng không cần phải lo lắng tỷ ấy sẽ cản trở hạnh phúc của muội nữa rồi."

 

Nghĩ đến những hiểu lầm trước đây, Bùi Ý An không muốn để ý đến nàng ta.

 

Chàng đang chuẩn bị hạ lệnh đuổi khách thì một nha hoàn hớt hải chạy vào.

 

"Vương gia, không hay rồi! Từ đường cháy rồi!"

 

"Cái gì?!"

 

Sắc mặt Bùi Ý An lập tức tái mét, chàng lao nhanh về phía từ đường.

 

Thôi Ngôn Chiêu vẫn còn đặt trong đó—nàng thế nào rồi?!

 

Nghe vậy, Thôi Uyển Nguyệt cũng vội vàng chạy theo.

 

Khi hai người đến nơi, từ đường đã biến thành biển lửa, hơn nữa, ngọn lửa còn có xu hướng lan rộng ra xung quanh.

 

Bùi Ý An không quan tâm điều gì khác, chàng giật lấy thau nước từ tay một nha hoàn, dội ướt người mình rồi lớn tiếng quát:

 

"Tất cả theo ta vào trong khiêng vương phi ra ngoài!"

 

Chàng dẫn đầu lao vào biển lửa, đám thị vệ cũng vội vàng chạy theo.

 

Cửa ra vào bốc cháy dữ dội, ngay khi bước qua, Bùi Ý An đã cảm nhận được cơn đau bỏng rát trên da thịt, nhưng chàng không bận tâm - chàng chỉ cần Thôi Ngôn Chiêu an toàn.

 

May mắn thay, bên trong từ đường ngọn lửa chưa lan quá mạnh, chỉ có cửa vào là đáng sợ.

 

Chàng lập tức dẫn người khiêng quan tài đen và Thôi Ngôn Chiêu ra ngoài.

 

Lúc sắp ra đến cửa, một thanh xà nhà cháy rực rơi xuống suýt nữa đập trúng Bùi Ý An, may mà một thị vệ kịp thời đẩy chàng ra.

 

Khi nhìn thấy Bùi Ý An mặt mày ám khói, Thôi Uyển Nguyệt đau lòng nhìn chàng.

 

"Thôi Ngôn Chiêu đã chết rồi, vương gia hà tất gì phải lao vào biển lửa cứu tỷ ấy? Dù sao cũng chỉ là một thi thể mà thôi. Huynh thân phận cao quý, vạn nhất xảy ra chuyện thì biết làm sao?"

 

Sắc mặt Bùi Ý An lập tức lạnh đi, chàng nghiêm giọng nói:

 

"Dù thế nào, nàng ấy cũng là tỷ tỷ của ngươi."

 

"Thực ra tỷ tỷ rất tốt với muội. Tỷ ấy sẽ để lại cho muội những bộ y phục mình không cần, gắp cho muội những món mình không thích ăn. Nếu không có tỷ ấy, e rằng muội chẳng có gì cả."

Lúc đó, Bùi Ý An đã nhận sai người.

 

Chàng cứ ngỡ Thôi Ngôn Chiêu là kẻ ích kỷ nhỏ nhen, nhưng càng tìm hiểu, chàng càng nhận ra nàng không hề giống như lời Thôi Uyển Nguyệt nói.

 

Người bị chèn ép, bị ấm ức vốn dĩ là Thôi Ngôn Chiêu.

 

Chỉ vì là đích trưởng nữ nhà họ Thôi, nàng đành phải nhiều lần nhẫn nhịn, nhượng bộ muội muội, chịu đựng sự thiên vị của phụ mẫu.

 

Càng nghĩ về quá khứ, lửa giận trong lòng Bùi Ý An càng bùng lên.

 

Nhưng rõ ràng bây giờ chưa phải lúc để giải quyết chuyện này, chàng chỉ lạnh lùng liếc nhìn Thôi Uyển Nguyệt một cái.

Comments