Chương 12

Chương 12

“Được rồi.” Tần Chiêu Từ thở phào nhẹ nhõm, quay sang Diệp Liên Âm, chủ động đưa tay nắm lấy tay nàng.

 

Diệp Liên Âm hơi cứng người trong khoảnh khắc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cùng Tần Chiêu Từ đi đến bàn ăn.

 

Chẳng mấy chốc, robot giúp việc đã mang các món ăn do đầu bếp chuẩn bị lên bàn.

 

Tần Chiêu Từ lần đầu tiên được tận mắt thấy đầu bếp của Đế Quốc ra tay, nhìn những món ăn bày biện khá đẹp mắt, nàng cầm đũa lên, đầy háo hức muốn thử.

 

Thấy nàng phấn khích như vậy, Diệp Liên Âm lại có chút do dự.

 

Nếu là trước kia, nàng cũng sẽ háo hức như thế. Dù sao được ăn món do đầu bếp nấu là điều hiếm hoi. Ở Đế Quốc, đầu bếp cực kỳ khan hiếm. Ngoài hoàng thất và các gia tộc giàu có, chỉ vào dịp lễ tết mới có thể mời đầu bếp về nhà nấu ăn. Người dân bình thường gần như không có cơ hội được ăn món do đầu bếp làm.

 

Ngay cả trong các nhà hàng, giá một bữa ăn do đầu bếp chế biến cũng rất cao, chưa kể nguyên liệu đều là hàng quý hiếm. Người thường dù có tiền cũng không ăn thường xuyên được.

 

Diệp gia cũng chỉ vào dịp lễ mới mời đầu bếp. Ngày thường, mọi người đều uống dinh dưỡng dịch.

 

Lần này về thăm nhà, Tần gia còn đặc biệt mời đầu bếp, đủ thấy họ coi trọng hai người đến mức nào.

 

Nhưng miệng của Diệp Liên Âm gần đây đã bị Tần Chiêu Từ “nuôi hư”. Trong ấn tượng của nàng, món ăn do đầu bếp làm tuy đẹp mắt, nhưng hương vị lại không thể sánh bằng tay nghề của Tần Chiêu Từ. Vì vậy, nàng không biết có nên động đũa hay không.

 

Thấy Diệp Liên Âm ngẩn người, Nhiêu An Đồng tưởng nàng ngại ngùng, liền gắp cho nàng một con tôm, tiện tay gắp thêm một con cho Tần Chiêu Từ: 
“Ăn đi, đừng ngồi ngẩn ra.”

 

“Đúng đó, ăn đi.” Tần Chiêu Từ thấy mọi người đã bắt đầu ăn, cũng cầm đũa lên, gắp con tôm bỏ vào miệng.

 

Diệp Liên Âm nghiêng đầu quan sát nàng, quả nhiên không ngoài dự đoán. Vừa nhai vài miếng, sắc mặt Tần Chiêu Từ đã thay đổi.

 

Chưa đến ba giây, nàng rút khăn giấy, nhanh chóng nhả món ăn ra, gói lại rồi ném vào thùng rác.

 

Thấy phản ứng đó, Tần Chung Oanh sửng sốt: 
“Sao vậy? Không hợp khẩu vị à?”

 

Tần Chiêu Từ vội cầm ly nước uống một ngụm, cố gắng rửa trôi vị lạ trong miệng, rồi khó xử hỏi: 
“Trình độ đầu bếp của Đế Quốc… đều như vậy sao?”

 

Tần Như Ý gật đầu: 
“Đúng vậy. Trước kia con rất thích ăn mà?”

 

“Phải đó. Mỗi lần con về nhà, chúng ta đều mời đầu bếp nấu riêng cho con.” Nhiêu An Đồng cũng ngạc nhiên.

 

Nhìn mọi người ăn ngon lành, Tần Chiêu Từ chỉ biết mím môi. Giờ nàng mới hiểu vì sao lần đầu Diệp Liên Âm ăn món nàng nấu lại kinh ngạc đến thế.

 

Nàng bắt đầu nghi ngờ: người Đế Quốc có vị giác không? Nếu không thể cảm nhận được hương vị, thì cuộc sống của họ thật đơn điệu và đáng thương.

 

Dù khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhưng niềm vui trong sinh hoạt lại quá ít. Nghĩ đến đó, Tần Chiêu Từ không khỏi thấy xót xa cho họ.

 

Bất quá nàng hiện tại cũng không thể lập tức nấu cho bọn họ một bữa cơm, như vậy thì quá kỳ quặc, vạn nhất bị phát hiện nàng có điểm dị thường thì xong đời.

 

Cho nên Tân Chiêu Từ chỉ có thể nói: “Ta khẩu vị thay đổi rồi, hiện tại cảm thấy thật khó ăn.”

 

“Ai, không ngờ Tiểu Từ lần này ngay cả sở thích cũng thay đổi, trước kia ngươi thích nhất là ăn món đầu bếp này làm, xem ra chúng ta phải đổi đầu bếp rồi.” Trầm mặc nhìn về phía phòng bếp, “Tiểu Từ gần đây có gặp được đầu bếp nào hợp ý không?”

 

“À… không, không có. Nãi nãi, ngươi không cần phải vội tìm đầu bếp khác đâu, ta gần đây cũng không có ra ngoài ăn, chờ khi nào gặp được, ta sẽ nói với ngươi.”

 

Nàng sợ Tân gia lại mời về một đầu bếp còn khó ăn hơn, nên lập tức tìm cớ từ chối.

 

“Vậy được, chờ ngươi tìm được rồi thì nhớ nói với mẹ, còn bữa trưa hôm nay thì ngươi đừng ăn nữa, uống dinh dưỡng dịch đi. Không thích thì không cần miễn cưỡng, dinh dưỡng dịch để trong tủ lạnh, Tiểu Từ ngươi với Âm Âm có thể tự lấy.”

 

Tần Như Ý cũng nhận ra món ăn này không hợp khẩu vị của Diệp Liên Âm, nên không ép các nàng ăn, nhanh chóng chỉ về phía tủ lạnh.

 

Diệp Liên Âm vừa định gật đầu đồng ý, đứng dậy đi lấy dinh dưỡng dịch, thì Tân Chiêu Từ đã vươn tay từ dưới bàn, nắm lấy cổ tay nàng, cười nói với Tần Như Ý: 
“Ta với Âm Âm sáng nay dậy trễ, đã uống dinh dưỡng dịch rồi, hiện tại cũng không đói lắm. Nãi nãi, mẹ, ta có thể cùng Âm Âm đi dạo quanh nhà một chút không? Ta thấy nơi này thật xa lạ, muốn đi tham quan một chút.”

 

“À, đúng rồi, quên mất Âm Âm là lần đầu tới, quả thật nên đi dạo một vòng. Tiểu Từ, ngươi chắc cũng không nhớ rõ cấu trúc trong nhà nữa, ta sẽ gọi robot giúp việc dẫn đường, đưa các ngươi đi tham quan.” Nhiêu An Đồng lập tức điều khiển giọng nói, gọi robot giúp việc tới.

 

Nàng không từ chối, mỉm cười gật đầu, nắm tay Diệp Liên Âm, đi theo robot rời khỏi phòng.

 

Chờ hai người đi theo robot vào hậu hoa viên của Tần gia, Diệp Liên Âm – vẫn luôn trầm mặc – mới hỏi ra nghi hoặc vừa rồi: 
“Ngươi vừa rồi vì sao lại ngăn ta đi lấy dinh dưỡng dịch?”

 

Tân Chiêu Từ buông tay nàng ra, lắc đầu: 
“Ngươi không thấy dinh dưỡng dịch càng khó uống sao? Món ăn này đã đủ khó ăn rồi, ta không ngờ một con tôm đơn giản mà đầu bếp nơi này có thể làm ra như khúc gỗ, lại còn không biết bỏ thêm gia vị gì, mùi tanh thì chẳng che được chút nào, bên ngoài còn phủ một lớp thứ gì đó kỳ quái, khiến ta suýt nữa thì nôn ra.”

 

Đối với đánh giá của Tân Chiêu Từ, Diệp Liên Âm không thể phản bác.

 

Còn chưa kịp nghĩ ra lời đáp, Tân Chiêu Từ đã hỏi tiếp: 
“Ngươi hiện tại có đói bụng không?”

 

Diệp Liên Âm gật đầu: 
“Có một chút, bằng không ta đi uống dinh dưỡng dịch đi, còn không biết phải ở đây bao lâu nữa.”

 

“Vậy ngươi ăn cái này đi.” Tân Chiêu Từ đột nhiên lấy ra từ túi áo một phần sandwich làm từ sáng sớm, “Sáng nay ta làm, vốn định để ngươi cùng ăn, ai ngờ ngươi dậy sớm như vậy, vừa rời giường đã uống ngay một phần dinh dưỡng dịch, ta còn chưa kịp mở miệng.”

 

Lúc nói lời này, giọng nàng có chút u oán, như đang trách nàng quá xa cách với Diệp Liên Âm.

 

Diệp Liên Âm bị Tân Chiêu Từ nói vậy cũng hơi ngượng, nhìn sandwich trong tay nàng, không tiện từ chối, liền đưa tay nhận lấy.

 

Không biết có phải vì chiếc sandwich được đặt trong lòng Tần Chiêu Từ hay không, mà khi Diệp Liên Âm cầm lên, nó vẫn còn ấm, như mang theo hơi ấm từ cơ thể nàng.

 

Diệp Liên Âm khẽ cắn một miếng, từ từ thưởng thức chiếc sandwich trong tay. Tay nghề của Tần Chiêu Từ vẫn tuyệt như trước, đặc biệt là sau khi vừa ăn thử món kỳ lạ lúc nãy, giờ được ăn chiếc sandwich này, Diệp Liên Âm cảm thấy như đang thưởng thức món ngon nhất trần đời. Chẳng mấy chốc, cô đã ăn sạch.

 

Sau khi ăn xong, cô quay sang nhìn Tần Chiêu Từ đang ngồi bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn khoảng đất trống phía xa. Diệp Liên Âm chợt thấy ngại ngùng.

 

“Ngươi không đói sao?” Cô chợt nhận ra mình chỉ lo ăn mà chưa hỏi Tần Chiêu Từ.

 

Tần Chiêu Từ lắc đầu: 
“Không đói đâu. Ta đang nghĩ tối nay nên nấu món gì. Ngươi có món gì muốn ăn không?”

 

Diệp Liên Âm hơi bất ngờ: 
“Sao tự nhiên lại hỏi ta?”

 

Tần Chiêu Từ quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Diệp Liên Âm. Nàng từ từ tiến lại gần, khiến Diệp Liên Âm bắt đầu thấy căng thẳng. Nhưng đúng lúc ấy, Tần Chiêu Từ lại nở một nụ cười rạng rỡ:

 

“Vì muốn lấy lòng ngươi đó. Dù sao hôm nay ta cũng có chuyện muốn nhờ ngươi. Mong Diệp tiểu thư hãy nghiêm túc suy nghĩ giúp ta, làm ơn mà~”

 

Diệp Liên Âm không ngờ có người lại nói thẳng như vậy khi muốn lấy lòng người khác. Cô sững người, chưa kịp phản ứng thì Tần Chiêu Từ đã đứng dậy, đi đến chỗ đất trống mà nàng vừa nhìn chằm chằm lúc nãy, rồi ngồi xổm xuống.

 

Nàng đưa tay sờ đất, bóp nhẹ vài cái, rồi lại lắc đầu, có vẻ không hài lòng.

 

Thấy hành động kỳ lạ của Tần Chiêu Từ, Diệp Liên Âm tò mò bước tới, hỏi: 
“Ngươi đang làm gì vậy?”

 

Tần Chiêu Từ không ngẩng đầu: 
“À, ta đang nghĩ xem chỗ này có thể trồng gì không. Cả khu vườn chỉ có chỗ này là trống, nhìn cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”

 

Diệp Liên Âm cũng ngồi xổm xuống theo: 
“Vậy ngươi nghĩ nên trồng gì ở đây?”

 

Tần Chiêu Từ lắc đầu: 
“Chắc không trồng được gì đâu, đất toàn là cát, không thích hợp. Có lẽ nên đặt vài món đồ trang trí hoặc dụng cụ tập thể hình, để khu vườn trông đỡ trống trải.”

 

Diệp Liên Âm chợt nhớ ra: 
“Còn miếng đất trong vườn nhà ngươi, ngươi trồng gì ở đó rồi?”

 

Tần Chiêu Từ gật đầu: 
“Ừ, ta gieo hạt táo rồi. Thực vật ở đế quốc này có chu kỳ sinh trưởng rất ngắn, giờ cây non đã cao tới đầu gối ta rồi. Chỉ cần chăm sóc tốt, chắc sớm có quả thôi.”

 

“Vậy khi có quả, chúng ta cùng nếm thử xem ngon không, rồi tính tiếp có nên trồng thêm không.”

 

“Ừm.” Diệp Liên Âm gật đầu đồng ý, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn xuống đất, có vẻ hơi thất thần.

 

Tần Chiêu Từ nhận ra điều đó, im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng hỏi:

 

“Ngươi sao vậy?”

 

“Không có gì.” Diệp Liên Âm ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, ánh mắt đầy nghi hoặc: 
“Ta chỉ đang nghĩ… tại sao ngươi mất trí nhớ mà lại biết nhiều thứ như vậy. Trước giờ ta chưa từng nghe nói Tần Chiêu Từ biết nấu ăn. Hơn nữa, nhìn phản ứng của hai vị mụ mụ lúc nãy, hình như họ cũng không biết ngươi có thể nấu ăn.”

 

“Còn nữa, dạo gần đây ở nhà, ngươi nấu cho ta ăn rất nhiều món lạ. Mùi vị thì ngon, nhưng hoàn toàn khác với đồ ăn bán trên thị trường của Đế quốc. Như thể là giống mới gì đó. Trước giờ ta chưa từng nghe nhà họ Tần có ai học qua nông nghiệp. Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tần Chiêu Từ, ngươi thật sự là ai?”

 

Câu hỏi dồn dập ấy như một cú đấm giáng thẳng vào tim Tần Chiêu Từ, khiến nàng suýt nữa quên cả thở.

 

Tất cả là do sau khi đến thế giới này, nàng quá chủ quan. Nàng nghĩ chỉ cần không ở bên cha mẹ nhà họ Tần quá nhiều, thì Diệp Liên Âm – vốn không quen biết nguyên chủ – sẽ không nghi ngờ gì. Nàng có thể lợi dụng lý do mất trí nhớ để che giấu những hành vi kỳ lạ của mình.

 

Nhưng nàng đã quên mất một điều: Diệp Liên Âm không hề ngốc. Những hành động khác thường của nàng gần đây, dù nàng nghĩ là kín đáo, đều đã bị Diệp Liên Âm để ý từ lâu.

 

Khi Tần Chiêu Từ cúi đầu trầm ngâm, Diệp Liên Âm cũng đang âm thầm quan sát biểu cảm của nàng, cố gắng tìm ra sơ hở.

 

Nhưng Tần Chiêu Từ vốn là người từng sống sót trong mạt thế, đã rèn luyện được khả năng giữ bình tĩnh tuyệt đối. Nàng chỉ khẽ đảo mắt, rồi lập tức tìm lời giải thích, giả vờ như không có gì xảy ra, cười ha ha:

 

“Tần Chiêu Từ chính là Tần Chiêu Từ thôi, còn có thể là ai nữa chứ? Ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp Liên Âm. Trước khi chúng ta kết hôn, hai ta vốn không quen biết. Ta cũng không sống cùng hai vị mụ mụ.”

 

“Dù ta mất trí nhớ, nhưng trước đó ở Đế quốc, danh tiếng của ta vốn đã không tốt. Nhưng cũng không đến mức chẳng biết gì. Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm. Chỉ là sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy việc nấu ăn như là ký ức cơ thể vậy. Ta cũng không hiểu rõ vì sao, cứ như thể trước kia đã từng làm rất nhiều lần rồi.”

 

“Có thể là trước khi mất trí nhớ, ta đã tự học nấu ăn. Ta cũng không chắc nữa, vì giờ ta chẳng nhớ gì cả.”

 

“Còn chuyện nông nghiệp và mấy món ăn gần đây, là do một viện nghiên cứu thực vật mới gửi cho ta. Họ nói ta là cổ đông lớn nhất của họ, từng tài trợ toàn bộ chi phí nghiên cứu. Có thể là trước khi mất trí nhớ, ta đã đầu tư vào đó. Ngươi cũng biết mà, ta vốn hay đầu tư linh tinh. Những món họ đưa đều đã qua kiểm nghiệm, không có vấn đề gì, nên ta mới dám cho ngươi ăn.”

 

---

 

📌 Tác giả có lời nhắn:

 

Tần Chiêu Từ: “Quả nhiên, vẫn là đồ ta nấu là ngon nhất!”

Comments