Chương 15

Chương 15

“Hắc hắc, ta dễ thỏa mãn vậy sao? Được rồi, Âm Âm, ngươi tự chú ý nhé. Một lát nữa nàng sẽ ra khỏi phòng, ta không nói chuyện tiếp với ngươi nữa. Tuần sau ngươi không cần đến trường, ta sẽ giúp ngươi xin nghỉ. Chào nhé.” Nói xong, Đan Phán vẫy tay rồi nhanh chóng ngắt cuộc gọi.

 

Rõ ràng là người chủ động gọi đến, vậy mà lại cắt ngang trước, khiến Diệp Liên Âm chỉ biết lắc đầu bất lực. Nàng tắt đèn, nằm xuống nghỉ ngơi.

 

Dưới lầu, Tần Chiêu Từ ngồi trong phòng khách một lúc, thấy không có chương trình TV nào hay, liền đứng dậy lên lầu.

 

Sau khi rửa mặt xong, nàng mở quang não, nhớ lại chuyện viện nghiên cứu đã nói với Diệp Liên Âm ban sáng, quyết định gọi cho Vạn Bách Vân để hỏi thêm.

 

Cuộc gọi vừa kết nối, Vạn Bách Vân đã nhận. Nhìn khung cảnh phía sau, có vẻ nàng đang ở ban công.

 

“Giữa đêm ngươi ra ban công làm gì vậy?” Tần Chiêu Từ hơi ngạc nhiên.

 

Vạn Bách Vân liếc nàng một cái, nhấp môi đáp: 
“Đan Phán vừa mới ngủ.”

 

“À ha…” Tần Chiêu Từ kéo dài giọng, vẻ mặt đầy trêu chọc.

 

Vạn Bách Vân hắng giọng, không muốn bị nàng chọc ghẹo thêm, liền đi thẳng vào vấn đề: 
“Nói đi, ngươi gọi ta có chuyện gì?”

 

“À, là thế này.” Tần Chiêu Từ ngồi thẳng dậy. 
“Ta muốn hỏi ngươi xem có nơi nào có thể mời được nhân viên nghiên cứu không.”

 

“Nhân viên nghiên cứu? Ngươi nói lĩnh vực nào?” Vạn Bách Vân hơi tò mò.

 

Tần Chiêu Từ suy nghĩ một chút: 
“Ừm… sinh học, thực vật, nông nghiệp chẳng hạn.”

 

Vạn Bách Vân nhíu mày: 
“Nông nghiệp à? Đế quốc không có chuyên ngành nông nghiệp như vậy đâu. Ngươi cũng biết rồi, ở đây không còn trồng rau quả nữa. Hầu hết đều do các nhóm nghiên cứu phát triển ra. Nếu ngươi muốn tìm nhân tài trong lĩnh vực này, thì chỉ có thể tìm ở các trường đại học, như Học viện Đế quốc. Có các giáo sư giỏi và một số sinh viên xuất sắc.”

 

“Ta vẫn khuyên ngươi nên tìm trực tiếp trong học viện. Ở đó tập trung lực lượng giảng dạy tốt nhất của Đế quốc, học sinh vào được cũng đều rất ưu tú. Ngươi cứ bắt đầu từ đó.”

 

“Vậy à, ta hiểu rồi.” Tần Chiêu Từ được nhắc nhở mới nhận ra, giống như ở Địa Cầu, nơi sản sinh nhân tài nhiều nhất vẫn là các trường đại học. Nhưng nàng lại bắt đầu suy nghĩ: làm sao để thuyết phục những người đó gia nhập viện nghiên cứu do mình sáng lập?

 

Vạn Bách Vân cũng nhận ra nàng đang suy tư, liền hỏi: 
“Sao tự nhiên ngươi lại hỏi chuyện này? Lại định đầu tư vào ngành gì à? Tần Chiêu Từ, ngươi mà lại đầu tư bừa, thì dù nhà ngươi có lớn đến đâu cũng sớm muộn bị ngươi làm cho sụp.”

 

“Ngươi nhìn xem trên mạng người ta đánh giá ngươi thế nào. Toàn nói ngươi đầu tư kiểu phá hoại, đầu tư cái gì là cái đó lỗ. Giờ nhiều người còn xem ngươi như phong vũ biểu của thất bại, thấy ngươi đầu tư vào ngành nào là tránh xa ngành đó.”

 

“Biết rồi mà.” Tần Chiêu Từ thở dài. 
“Ta cũng từng lên mạng xem qua mấy bài viết đó. Thật sự không biết phải nói sao với những chuyện nguyên chủ từng làm. Dù sao ta cũng đang dùng thân thể của nàng, những gì nàng gây ra, ta chỉ có thể gánh.”

 

“Vậy rốt cuộc ngươi định làm gì? Thần thần bí bí.” Vạn Bách Vân vẫn chưa hết nghi ngờ.

 

Tần Chiêu Từ nhún vai: 
“Ngươi nói ta đầu tư toàn thất bại, nên giờ ta đổi hướng. Muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, vì thế mới hỏi ngươi.”

 

“Vậy ngươi định làm ở lĩnh vực nào?” Nhìn vẻ mặt bí ẩn của Tần Chiêu Từ, Vạn Bách Vân càng thêm tò mò.

 

Tần Chiêu Từ khẽ lắc đầu, môi cong lên một nụ cười tinh nghịch: 
“Đây là bí mật, không thể nói cho ngươi biết. Hơn nữa, chẳng phải ngươi luôn bảo ta đầu tư toàn thất bại sao? Vậy thì càng không thể để lộ ra ngoài, lỡ bị người ta biết lại cười nhạo ta thì sao.”

 

“Thôi đi, thôi đi, thần bí quá rồi đó,” Vạn Bách Vân bĩu môi, tỏ vẻ chẳng mấy tin tưởng với sự úp mở của Tần Chiêu Từ.

 

“Được rồi, hỏi xong rồi thì ta không nói chuyện nữa đâu. Ngươi mau đi bồi bà xã ngươi đi. Chào nhé.” Tần Chiêu Từ vẫy tay, không chút do dự ngắt cuộc gọi.

 

Vạn Bách Vân nhìn màn hình tối đen, lắc đầu cười khổ: 
“Lợi dụng xong là vứt, đúng là chẳng khác gì trước kia.” Nói rồi nàng quay người trở về phòng.

 

Sau khi cúp máy, Tần Chiêu Từ không đi ngủ ngay mà bắt đầu tra cứu thông tin về việc thành lập một viện nghiên cứu chuyên nghiệp. Đế quốc có khá nhiều viện nghiên cứu tư nhân, người hiểu việc cũng không thiếu, nên nàng nhanh chóng tìm được các điều kiện cần thiết để thành lập.

 

Trước tiên là phải có một số lượng nhất định các nhà nghiên cứu cấp cao, xác định rõ hướng nghiên cứu, chuẩn bị đầy đủ thiết bị chuyên dụng và nguồn kinh phí ổn định. Sau đó là phải xin giấy phép hợp pháp từ Đế quốc, nếu không sẽ bị xem là viện nghiên cứu phi pháp.

 

Đọc xong, Tần Chiêu Từ thở dài đầy khó xử. Nàng mới đến thế giới này chưa lâu, hoàn toàn không hiểu rõ các loại thiết bị nghiên cứu cần thiết, càng không biết công dụng cụ thể của chúng. Tiền thì không thiếu, nhưng những thứ khác thì đúng là bó tay.

 

“Xem ra ta phải tìm cách thích nghi với thời đại này nhanh hơn. Có cách nào giúp ta hiểu rõ mọi thứ nhanh chóng không nhỉ?” Tần Chiêu Từ vừa nghĩ vừa chống cằm, ánh mắt đầy trăn trở.

 

Bầu trời đêm dần nhạt màu, những vì sao lùi vào bóng tối, mặt trời từ từ nhô lên nơi chân trời. Một ngày mới lại bắt đầu.

 

Diệp Liên Âm vừa tỉnh dậy đã cảm thấy cơ thể vẫn khó chịu như hôm qua. Nàng tiêm một liều thuốc ức chế rồi mới rời giường đi rửa mặt.

 

Tần Chiêu Từ hôm nay không ngủ nướng vì muốn đến thăm cha mẹ Diệp Liên Âm. Nàng dậy sớm, nhào bột, hấp hai xửng bánh bao nhỏ.

 

Khi Diệp Liên Âm xuống lầu, Tần Chiêu Từ đang rán bánh hành. Mùi thơm lan tỏa khắp không gian, khiến bụng nàng không tự giác mà réo lên.

 

Bị Tần Chiêu Từ “đầu độc” lâu ngày, Diệp Liên Âm đã quen với việc ăn đồ nàng nấu. Trong lòng nàng rõ ràng điều đó.

 

Nhưng mỹ thực thì thật khó cưỡng. Nghĩ vậy, Diệp Liên Âm khẽ hắng giọng, bước đến sau lưng Tần Chiêu Từ, đợi nàng cắt bánh hành thành từng miếng nhỏ rồi mới lên tiếng: 
“Ngươi nói muốn ta giúp thiết kế đồ điện nhà bếp, vậy ngươi cần công năng gì và hình dáng ra sao?”

 

Tần Chiêu Từ hơi giật mình vì Diệp Liên Âm xuất hiện bất ngờ sau lưng, nhưng nghe nàng hỏi vậy thì hiểu ngay: nàng đã đồng ý giúp mình. Vui mừng, Tần Chiêu Từ gắp một miếng bánh hành vừa cắt xong, đưa đến miệng Diệp Liên Âm.

 

Cười nói: 
“Ta sẽ viết rõ yêu cầu sử dụng rồi gửi cho ngươi, được không?”

 

“Được.” Nhìn đôi mắt Tần Chiêu Từ sáng rực vì vui sướng, Diệp Liên Âm cũng không kìm được mà bị lây cảm xúc. Theo phản xạ, nàng hé miệng, ngậm lấy miếng bánh hành.

 

“Thế nào, ngon không?” Tần Chiêu Từ nhìn nàng đầy mong đợi, rõ ràng đang chờ một lời khen.

 

"Ân, cũng không tệ lắm," Diệp Liên Âm bị ánh mắt nàng nhìn chăm chăm khiến tai nóng bừng, liếc nàng một cái rồi lập tức dời ánh mắt, xoay người đi tới bàn ăn ngồi xuống.

 

"Ta buổi sáng nấu cháo, ngươi tự mình múc nhé," Tần Chiêu Từ đặt đĩa bánh rán hành lên bàn, phần còn lại thì cất vào một hộp tiện lợi.

 

"Ngươi giữ lại làm gì vậy?" Thấy Tần Chiêu Từ để riêng một phần, Diệp Liên Âm hơi ngạc nhiên.

 

"Mang cho người nhà ngươi ăn chứ sao. Ngươi thích mà, khẩu vị nhà ngươi chắc cũng không khác ngươi nhiều đâu?" Tần Chiêu Từ cười, chớp chớp mắt, cất hộp cẩn thận.

 

Nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Tần Chiêu Từ, Diệp Liên Âm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ khẽ thở dài, cuối cùng vẫn không lên tiếng.

 

Sau bữa sáng, Diệp Liên Âm lên lầu lấy vài liều thuốc ức chế bỏ vào túi, nhập địa chỉ nhà mình vào thiết bị, rồi cùng Tần Chiêu Từ lên đường.

 

Diệp gia và Tần gia ở hai hướng khác nhau, nhưng đều thuộc khu nhà giàu nổi tiếng của Đế quốc, nơi mà từng mét đất đều quý như vàng.

 

Khi đến Diệp gia, Diệp Liên Âm bước tới cửa để hệ thống quét tròng mắt. Tần Chiêu Từ vốn nghĩ hai người sẽ dễ dàng vào nhà, nhưng bất ngờ bên tai vang lên giọng nói máy móc: 
"Phân biệt tròng mắt thất bại, không tồn tại trong cơ sở dữ liệu."

 

Sắc mặt Diệp Liên Âm lập tức tái nhợt, cau mày đứng trước cửa, vẻ mặt đầy căng thẳng.

 

Tần Chiêu Từ dù phản ứng chậm cũng nhận ra có gì đó không ổn, vừa định lên tiếng thì cửa đã mở ra từ bên trong.

 

Một nữ nhân mặc trang phục người hầu xuất hiện. Nàng mỉm cười gật đầu với Tần Chiêu Từ, nhưng khi nhìn thấy Diệp Liên Âm thì thái độ lại lạnh nhạt hẳn.

 

Không một lời chào hỏi, nàng nói thẳng với Diệp Liên Âm: 
"Phu nhân bảo ta ra tiếp các ngươi."

 

Diệp Liên Âm mím môi, giơ tay nắm lấy tay Tần Chiêu Từ, kéo nàng đi theo người hầu vào trong.

 

Tần Chiêu Từ cảm nhận rõ sự khác biệt. Tay Diệp Liên Âm hôm qua còn ấm áp, hôm nay lại lạnh lẽo đến lạ thường, như thể dù có nắm chặt thế nào cũng không truyền được chút hơi ấm nào.

 

Hai người đi qua hành lang dài, rất nhanh đã đến phòng khách. Người hầu đẩy cửa, hơi cúi người, nói: 
"Phu nhân đang chờ các ngươi trong phòng khách."

 

"Ân, cảm ơn," Tần Chiêu Từ gật đầu, nắm tay Diệp Liên Âm bước vào.

 

Phòng khách Diệp gia rất rộng, cách bài trí cũng không khác Tần gia là mấy. Tần Chiêu Từ với đôi mắt tinh tường, vừa nhìn đã thấy Diệp Ngọc Phong và Tống Hân Sơ đang ngồi trên sofa.

 

"Mụ mụ, mẫu thân," Diệp Liên Âm đi cùng Tần Chiêu Từ đến trước mặt họ, nhẹ giọng chào.

 

"Đã về rồi," Tống Hân Sơ kéo tay Diệp Liên Âm, để nàng ngồi cạnh mình.

 

Tần Chiêu Từ thuận tay buông tay nàng ra, đặt túi quà lên bàn trà, giới thiệu: 
"Mẫu thân, mụ mụ, đây là lễ vật mà hôm qua Âm Âm cùng con chuẩn bị, từ nhà chúng con gửi đến cho hai người."

 

“Tốt, nhờ ngươi chuyển lời cảm ơn đến hai vị mẫu thân,” Diệp Ngọc Phong không nhìn Diệp Liên Âm, nhận túi quà, liếc qua bên trong rồi gật đầu.

 

“Tiểu Từ, ngồi đi,” Tống Hân Sơ nhiệt tình hơn hẳn, chỉ vào chỗ bên cạnh Diệp Liên Âm, ý bảo nàng ngồi xuống.

 

Tần Chiêu Từ không từ chối, vừa ngồi xuống thì Tống Hân Sơ hỏi: 
"Tiểu Từ à, dạo gần đây ngươi sống cùng Âm Âm có ổn không? Nó có bắt nạt ngươi không?"

 

Diệp Liên Âm lập tức quay đầu nhìn Tần Chiêu Tử, tuy rằng không có mở miệng nói chuyện, nhưng ánh mắt thuyết minh hết thảy.

Comments