Năm ấy, em 16 tuổi.
Khoác trên người bộ đồng phục xanh trắng, mang theo khuôn mặt non nớt ngồi bên dưới.
Năm nay, em 23 tuổi.
Khoác trên người bộ giáo phục xanh lam, nho nhã lễ độ đứng trên bục giảng.
Chỉ một thoáng, tôi có chút hoảng thần. Thời gian thấm thoát, năm tháng vội vàng. Đột nhiên ngẩng đầu-
Thần thái sáng ngời, giữa hai đầu chân mày vẫn là vết ấn ký tự thuở nào. Giơ tay nhấc chân, lại có chút sức hút của vẻ thành thục chín chắn. Thật là một cảm giác kì diệu, giống như đứa bé tóc ngắn quật cường năm nào nay bỗng nhiên trưởng thành, lại vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi còn bé.
Lối nhỏ vườn trường, hai ta sánh vai cùng bước, em cười nói với tôi: "Em đã không còn là học sinh c*̉a cô nữa."
Đi qua bao năm tháng cuồng vọng, trải qua bao thử thách của đời người.
c*̀ng vượt qua sương mù, khói sóng, c*̀ng bước qua cầu vồng, hai ta cả đời gắn bó...
Sinh như hạ hoa, dù chỉ có một mùa rực rỡ, c*̃ng muốn soi sáng lộ trình một đời;
Tử như thu diệp, dù sinh mệnh lặng yên điêu tàn, không uổng kiếp này ở trần thế dấn bước.
Bao giờ núi mòn, bao giờ sông cạn, mùa đông sấm dậy, mùa hạ tuyết rơi, trời đất hợp nhất, mới c*̀ng người...(1)
Hai chữ cuối, tôi không cách nào viết ra.
Bên tai vang vọng 《Ký ức độc quyền》(2). Chậm rãi hồi tưởng, những ngày tháng điên cuồng kia, c*̀ng với một nhóc con điên cuồng là em.
Chú thích
1. 《Thượng da》: Hỡi trời, ta nguyện với người tương tri, mãi mãi chẳng phân ly; Bao giờ núi mòn, bao giờ sông cạn, mùa đông sấm dậy, mùa hạ tuyết rơi, trời đất g*** h*p, mới cùng người ly biệt.
2. Tên một bài hát c*̉a Trần Tiểu Xuân, phát hành năm 2008.
Comments