Cả người Phương Niên run rẩy, r*n r* càng to hơn.
Niên Niên, hơn 1800 ngày đêm, hơn 43000 giờ, hai đỉnh núi của cô rốt cuộc lại được anh dịu dàng l**m m*t lần nữa.
“Giang Ngộ… A… m*t mạnh chút nữa…” Cô nũng nịu cầu xin anh.
Chỉ có mạnh hơn nữa, mới khiến cô tin rằng đây không phải một giấc mơ mà là hiện thực.
Giang Ngộ làm theo mong muốn của cô, thật ra anh cũng muốn khiến cô đau khổ, để cô không dám rời khỏi anh lần nữa,Anh há miệng, mạnh mẽ gặm nhấm b* ng*c sữa của cô, cắn lên nụ hoa trên đỉnh.
“A… Ưm…” Cô hưng phấn run rẩy, thét lên.
Rất nhanh, hai nụ hoa trên ngực cô đều dính nước bọt và dấu răng của anh, đầu v* sưng lên, đau đớn càng mang lại cho cô nhiều kh*** c*m hơn.
Giang Ngộ vẫn luôn nhớ, một khi cô uống say sẽ rất muốn k*ch th*ch, mà đêm nay, rõ ràng cô vô cùng hưng phấn.
Sau đó anh c** th*t l*ng của mình, trói hai tay cô lại.
Sau đó ấn đầu cô sát vào hông mình, ra lệnh: “Dùng miệng của em c** q**n tôi, l**m đến khi t*nh d*ch b*n r*.
”“Dạ.
” Phương Niên vui vẻ gật đầu, nhanh chóng ngoan ngoãn há miệng, cắn mép quần của anh kéo xuống dưới.
Bởi vì hai tay bị trói nên toàn bộ quá trình có hơi khó khăn.
Nhưng cũng may chuyện này không phải trước đây chưa từng làm, Phương Niên cố gắng một lúc, cuối cùng cũng cởi được quần và q**n l*t của anh ra.
“Tiểu Giang Ngộ” vừa bật ra ngoài, cô không nhịn được nuốt nước bọt.
Nó cứ hư hỏng như thế, dữ tợn như thế, trực tiếp đánh lên mặt cô, nhưng Phương Niên lại giống như nhìn thấy thứ mà mình yêu thích nhất.
“Hi, đã lâu không gặp.
” Cô nói với “Tiểu Giang Ngộ.
”Giang Ngộ chịu đựng đến nỗi gân xanh nhô lên, anh thẳng lưng, đưa gậy th*t đến bên môi cô.
Phương Niên hé môi, vươn lưỡi bắt đầu l**m m*t.
Trước kia, lúc bị c*m v** đến không chịu nổi, cô luôn trách tên nhóc này quá lớn, lại còn không biết mệt mỏi.
Thế nhưng mấy năm không gặp, cảm giác của cô đối với nó chỉ còn lại nhớ nhung.
Trong những đêm cô nhớ Giang Ngộ đến cồn cào không sao ngủ được, cũng là lúc cô nhớ đến nó.
Cô cẩn thận l**m láp, từ q** đ** đến thân gậy, lại đến hai hòn ngọc bên dưới, mỗi nơi đều l**m thật kỹ.
Sau khi l**m chúng đến ướt nhẹp, cô mới há miệng ngậm hết tất cả vào, mạnh mẽ m*t mát.
Kỹ thuật khẩu giao của cô vẫn là do anh dạy dỗ.
Mặc dù số lần không nhiều, nhưng vẫn biết làm thế nào khiến anh thỏa mãn.
“Ưm…”Giang Ngộ bị cô m*t đến nỗi suýt chút nữa đã muốn bắn, nhanh chóng nhịn xuống.
Anh cúi đầu, nhìn dáng vẻ của cô.
Áo len và áo ngực vẫn còn treo bên hông, hai b** ng*c tuyết trắng đang lắc lư, gậy th*t của anh không ngừng đi sâu vào giữa môi cô, mà gương mặt cô, là thứ mà anh ngày đêm thương nhớ suốt năm năm qua.
“Ưm…”Cô ăn vô cùng nghiêm túc, hàng mi dài như một chiếc quạt lông chớp chớp, thỉnh thoảng lướt qua bụng dưới của anh, làm dậy lên từng cơn ngứa ngáy trong lòng anh.
Gần mười phút trôi qua, cô vẫn dùng sức l**m láp, như thể ngấm lấy trân bảo độc nhất thế gian.
Trước đây, cô mới ngậm một chút đã bảo đau miệng, làm nũng với anh để dễ dàng né tránh, đổi lại anh ngoan ngoãn hầu hạ cô.
Qua một trận, sau khi bị khoang miệng của cô chặt chẽ đè ép, Giang Ngộ rốt cuộc thả lỏng tinh quan, b*n r*.
q** đ** của anh hưng phấn nhảy lên, b*n r* rất nhiều, được cô dùng miệng và xem hình cô rồi dùng tay tự thỏa mãn, hai việc này hoàn toàn không thể so sánh được.
Một lúc sau, Giang Ngộ muốn rút ra, nhưng cô vẫn không nỡ nhả ra, từng chút một l**m hết t*nh d*ch còn dính lại trên miệng, nuốt vào sạch sẽ.
“Cuối cùng em cũng được ăn t*nh d*ch của anh.
” Cô hài lòng l**m l**m môi.
Trên gương mặt tuyệt mỹ vô song còn ửng chút hồng hào dâm mỹ.
Tư thế quỳ với hai tay bị trói ra sau lưng, giống như nữ nô lệ thành tín nhất.
Da dầu Giang Ngộ lập tức râm ran, anh gầm nhẹ một tiếng, kéo váy cô lên cao, cắn lên t*** h***t của cô.
.
Comments