Chương 52

Chương 52

Đêm nay không yên bình.

Hoàng thành, bên trong Thái Cực điện.

Chu Thượng thư và Liễu thị bị áp giải đến trước mặt Hoàng thượng. Ban đầu hai người còn không chịu nhận tội.

Đến khi Yến Độ trói cả Hoa thị đến, mặt hai người mới xám như tro tàn.

Vân Bất Ngạ còn đứng ra, chỉ rõ chuyện về tà chú “sắc cốt hương”.

“Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, kẻ chủ mưu đứng sau không chỉ muốn hủy hoại danh tiếng của Yến Thiếu tướng quân và Minh Hoa Quận chúa, ‘hắn’ còn muốn lấy mạng của Thiếu tướng quân đó ạ!”

Hoài Đế nổi trận lôi đình, vớ lấy cái nghiên mực trên bàn ném thẳng vào đầu Chu Thượng thư: “Thứ dơ bẩn, ngươi dám hãm hại tính mạng của Tiểu Cửu!”

Chu Thượng thư bị ném vỡ đầu chảy máu ngay tại chỗ.

Hoài Đế vẫn cảm thấy chưa hả giận, bước xuống bậc thềm, một cước đá Chu Thượng thư ngã lăn ra đất.

Vẫn là Yến Độ ngăn lại: “Hoàng cô trượng nguôi giận, điệt nhi không sao.”

Yến Độ để ý thấy Hoài Đế còn đang đi chân trần, vội bảo Lý công công mang giày đến.

Khi tin tức truyền về cung, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đã đi ngủ, nhưng vì liên quan đến Yến Độ nên Hoài Đế đã lập tức chạy đến.

“Ngươi qua bên kia đứng cho trẫm, lát nữa trẫm sẽ tính sổ với ngươi!” Hoài Đế trừng mắt nhìn Yến Độ.

Yến Độ bất lực nhìn sang Yến Hoàng hậu, lại nhận được một cái lườm sắc như dao.

Chu Thượng thư đâu dám che giấu nữa, không màng đến đầu vỡ máu chảy, kêu oan: “Hoàng thượng! Thần oan uổng, thần tuyệt đối không dám hãm hại tính mạng của Yến Thiếu tướng quân, cái tà chú gì đó, thần hoàn toàn không biết!”

Liễu thị cũng run như cầy sấy: “Thần phụ cũng không biết đó là tà chú, thần phụ chỉ tưởng đó là xuân dược bình thường thôi, đều là do Hoa thị… tất cả đều là ý của bà ta!”

“Đúng đúng đúng!” Chu Thượng thư gật đầu lia lịa: “Chính là ả Hoa thị này tìm đến Chu gia, là ả ta ép buộc thần và mẫu thân thân phải làm việc cho ả!”

Hoài Đế cười lạnh: “Hừ, trẫm cũng thấy lạ thật, một nữ thương nhân nhỏ nhoi mà có thể khiến Lễ bộ Thượng thư nhà ngươi bán mạng cho ả sao? Sao nào? Ả ta dùng tà thuật khống chế cái đầu heo của ngươi à?”

Chu Thượng thư khổ không nói nên lời, cắn răng nói: “Ả…ả ta cầm lệnh bài của Thái hậu đến Chu gia.”

Lời này vừa thốt ra, Hoài Đế và Yến Hoàng hậu đều khẽ biến sắc.

Hoa thị cũng không dám giấu nữa: “Xin Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương minh giám, thảo dân cũng là phụng mệnh hành sự, thảo dân vô tội ạ…”

Ánh mắt Hoài Đế lạnh lẽo: “Phụng mệnh của ai?”

“Tất nhiên là của Thái…Thái hậu người…”

 

Hoài Đế cười lạnh, Lý công công tiến lên tát một cái bạt tai, chỉ vào mặt Hoa thị mắng: “Thứ nói năng hàm hồ, ngươi chỉ là một thảo dân, sao có thể có quan hệ với Thái hậu nương nương?”

Hoa thị dập đầu đau khổ: “Thảo dân không nói dối, nghĩa mẫu của thảo dân là Trương ma ma hầu hạ trong cung Thái hậu, chính bà ấy đã truyền lời cho thảo dân, cái thứ sắc cốt hương kia cũng là bà ấy đưa cho thảo dân…”

Sắc mặt Hoài Đế u ám, Yến Hoàng hậu lại nhíu mày, nhỏ giọng nói với Hoài Đế: “Lần trước Thái hậu bị ngã xuống nước đã đến hành cung dưỡng bệnh, người vốn rất thương yêu Tiểu Cửu, sao có thể làm chuyện này. Thần thiếp có nhớ Trương ma ma kia, lần này bà ta không theo Thái hậu đến hành cung.”

Hoài Đế gật đầu, cho người đi bắt Trương ma ma đến.

Một lát sau, thị vệ trở về bẩm báo, đồng thời mang theo một thi thể, chính là của Trương ma ma.

Vân Bất Ngạ tiến lên xem xét, hít một hơi lạnh, vội dùng vải trắng che thi thể lại: “Trên người bà ta có dấu vết bị trù ếm, da người từ cổ trở xuống đã không còn.”

“Sao…sao lại có thể như vậy…” Hoa thị mềm nhũn ra đất.

Liễu thị và Chu Thượng thư cũng mặt xám như tro.

Hoài Đế tức đến bật cười: “Tốt, thật là tốt lắm. Bàn tay của yêu ma ngoại đạo đã vươn vào cả hoàng cung của trẫm rồi. Lần này là trù ếm Tiểu Cửu, lần sau có phải là muốn trù ếm trẫm không!”

“Tra! Chuyện này phải điều tra nghiêm ngặt!”

“Phái người đến Nam Sơn hành cung, mời Thái hậu hồi cung.”

“Hoàng thượng.” Yến Độ quỳ một gối hành lễ: “Thần từ nhỏ lớn lên dưới gối Thái hậu và Hoàng hậu nương nương, Thái hậu đối với thần vô cùng chu đáo, thần tin rằng người sẽ không làm ra chuyện như vậy.”

“Hơn nữa, sau khi rơi xuống nước, sức khỏe Thái hậu luôn không tốt, việc này… vẫn nên tránh làm người kinh động.”

Hoài Đế im lặng hồi lâu rồi lạnh lùng lên tiếng: “Chu Minh Lễ bất trung bất nghĩa, không biết liêm sỉ, kể từ hôm nay cách chức bãi quan, trượng hình một trăm, nam đinh nhà họ Chu vĩnh viễn không được vào triều làm quan!”

“Hoa thị, xử cực hình, lập tức hành quyết!”

“Còn về Liễu thị…” Hoài Đế cười lạnh: “Là mẫu thân mà lòng dạ độc ác đến thế, ngay cả trong sạch của nữ nhi mình cũng muốn hủy hoại. Ngươi đã không còn liêm sỉ, giết ngươi ngay thì quá dễ dàng rồi. Nếu đã vậy, ngươi hãy đến Giáo Phường ty làm một tiện tỳ đi!”

(Giáo phường ty: chuyên quản lý các hoạt động liên quan đến âm nhạc, vũ đạo, và giải trí trong cung đình. Đây là nơi tập hợp các nhạc công, vũ nữ, ca kỹ, và những người biểu diễn nghệ thuật phục vụ cho hoàng đế, triều đình, hoặc các dịp lễ hội, yến tiệc.
Ngoài ra, Giáo Phường ty còn có vai trò đặc biệt trong việc quản lý những phụ nữ bị phạt hoặc bị giáng làm kỹ nữ. Những người này thường là con gái của các gia đình phạm tội, bị tịch thu tài sản, hoặc bị triều đình trừng phạt, phải vào Giáo Phường ty để làm công việc ca hát, múa nhảy, hoặc thậm chí tiếp khách, chịu sự sỉ nhục và sống cuộc đời thấp kém. Việc bị đày vào Giáo Phường ty thường được xem là một hình phạt nhục nhã, khiến người chịu phạt sống không bằng chết, đặc biệt với những phụ nữ từng có địa vị cao trong xã hội.)

Ba lệnh vừa ban ra, Chu gia sụp đổ, Hoa thị toi mạng, Liễu thị sống không bằng chết, vạn sự tiêu tan.

Cung nhân tiến lên lôi cả ba người đi. Yến Độ đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng, việc xử trí Liễu thị có thể đổi một chút được không?”

Hoài Đế ngạc nhiên nhìn hắn: “Ngươi muốn đổi thành gì?”

Đáy mắt Yến Độ tràn ngập băng giá: “Bà ta không xứng làm mẫu thân, chi bằng phạt trượng hình 30 gậy, sau đó ba bước một quỳ đi khắp kinh thành, dập đầu xin lỗi Minh Hoa Quận chúa, rồi khắc chữ lên mặt, ghi hết tội lỗi của bà ta lên đó.”

“Còn có Ngu gia, Ngu Liễu thị là chủ mẫu đương gia, thần không tin nam đinh nhà họ Ngu hoàn toàn không biết gì.”

“Thê bất hiền, phu bất giáo; mẫu bất từ, tử bất gián. Nam nhân nhà họ Ngu cũng phải liên đới chịu tội!”

(Thê bất hiền, phu bất giáo; mẫu bất từ, tử bất gián: Vợ không hiền thục, chồng không dạy; mẹ không hiền từ, con không khuyên)

Lời này vừa thốt ra, ngay cả cung nhân cũng kinh hãi nhìn Yến Độ.

Đây… hình phạt này, không phải độc ác bình thường!

Hoài Đế cười như không cười nhìn Yến Độ, phất tay một cái, coi như đã chấp thuận yêu cầu của hắn.

Lý công công cực kỳ có mắt nhìn, ra hiệu cho những người khác trong điện lui ra.

Vân Bất Ngạ cũng ném cho Yến Độ một ánh mắt tự cầu phúc đi rồi đi ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đã đi hết, nụ cười của Hoài Đế tắt ngấm, quát lớn: “Ai cho ngươi đứng dậy! Ngươi quỳ xuống cho trẫm!”

Yến Độ ngoan ngoãn quỳ cả hai gối xuống, ngay ngắn thẳng thớm.

Hoài Đế xắn tay áo lên định đánh hắn, tay phải giơ lên rồi lại hạ xuống, tay trái nhấc lên rồi lại buông, đổi đi đổi lại mấy lượt vẫn không ra tay nổi.

Bốp—

Yến Hoàng hậu đi tới tát một cái vào gáy Yến Độ: “Tiểu tử vô tâm vô phế! Sao ngươi không giấu luôn đi!”

“Loan Loan! Nàng dạy bảo thì dạy bảo, sao lại đánh làm gì!”

Hoài Đế kêu lên một tiếng kinh ngạc, ôm lấy đầu Yến Độ, đau lòng đến mắt cũng đỏ hoe.

“Nàng đánh nó làm gì, đánh hỏng thì làm sao, tiểu tử này mới bị đánh trượng chưa lâu, còn những vết thương trên chiến trường, còn cả tà chú kia… Nàng làm cô mẫu mà không biết xót nó một chút sao!”

Yến Hoàng hậu mặt lạnh như băng: “Nó chính là ỷ vào Hoàng thượng mềm lòng nên mới dám lừa gạt trưởng bối như vậy! Ngài không nỡ ra tay, người làm cô mẫu này nỡ!”

“Không được đánh!” Giọng Hoài Đế cao lên: “Nàng là cô mẫu của nó, trẫm là cô trượng của nó, trẫm nói không được đánh là không được đánh!”

Hoài Đế nói rồi mắt đỏ hoe, nước mắt nước mũi cũng chảy ra.

“Yến gia chỉ còn lại một mầm mống duy nhất này, A Lẫm vì ta mà chết, nàng không thương nó, trẫm thương! Trẫm thương nó lắm! A Lẫm ơi, cữu huynh của trẫm ơi… huynh xem muội muội của huynh này… Sao nàng ấy có thể ra tay tàn nhẫn với nhi tử của huynh như vậy…”

Yến Hoàng hậu: “…”

Yến Độ bất lực.

Hoài Đế như chim lớn nép vào người, rúc vào lòng Yến Hoàng hậu, khóc không ra hơi.

Cô mẫu và điệt tử trao đổi bằng mắt.

Yến Hoàng hậu: Ngươi nói xem ngươi chọc vào ông ấy làm gì, ngươi không sợ Hoàng cô trượng của ngươi sẽ khóc cho ngươi xem à! Lão nương lại phải dỗ ông ấy cả chục ngày nửa tháng, lão nương có dễ dàng không?

Yến Độ: Hoàng cô trượng uy nghiêm bá đạo nhưng thực ra cũng chỉ là người hay mít ướt thôi… cũng không sao cả…

Comments