Chương 53

Chương 53

Chuyện Hoài Đế là một kẻ mít ướt thực ra cũng không phải là bí mật, dù sao thì rất nhiều đại thần trong triều cũng đã được chứng kiến.

Ngấm ngầm, giữa các đại thần còn có một sự so bì không mấy vẻ vang, đó là xem Hoàng thượng có từng vì vị thần tử này mà khóc chưa, nếu khóc rồi… thì chắc chắn là được Hoàng thượng ghi lòng tạc dạ rồi!

Các đồng liêu đều phải ghen tị đến mức mắt đổ máu…

Nhưng nếu nói Hoài Đế vì ai mà khóc nhiều nhất, Yến Độ xếp thứ hai, thì người thứ nhất chính là Hộ Quốc Hầu Yến Lẫm, tức là phụ thân của Yến Độ, người huynh đệ kết nghĩa, “bạch nguyệt quang” mà Hoài Đế vĩnh viễn không quên.

Sau khi Yến Hoàng hậu dỗ dành một lúc lâu, Hoài Đế cuối cùng cũng khóc đủ, sụt sịt mũi, lau khô nước mắt, quay người lại đã là một vị minh quân uy nghiêm bá đạo của thời thịnh thế.

“Tên tiểu tử nhà ngươi…” Ngài chỉ tay vào Yến Độ: “Ngươi không bình thường.”

Hoài Đế chống hai tay bên hông: “Ngươi đối với Minh Hoa Quận chúa kia đúng là rất để tâm đấy.” Ánh mắt Hoài Đế trở nên sắc bén: “Ngươi sớm biết có người muốn hại ngươi, bề ngoài thì làm như là tương kế tựu kế nhưng thực chất là lấy thân mình làm mồi nhử.”

“Ngươi chính là muốn Ngu Liễu thị kia và Ngu gia sau lưng bà ta bị trị tội, muốn đòi lại công bằng cho nha đầu đó, có phải không?”

“Phải, mà cũng không phải.” Yến Độ thẳng thắn đối mặt với Hoài Đế: “Người mà kẻ chủ mưu thực sự muốn đối phó là điệt nhi. Lần này là Minh Hoa Quận chúa bị điệt nhi liên lụy.”

Hoài Đế cười lạnh: “Còn bênh vực nữa à? Trẫm thật muốn xem thử nha đầu tên Ngu Tam Thất này là thần thánh phương nào.”

“Nàng ấy tên là Tam Thất, không còn họ Ngu nữa.”

Hoài Đế trừng mắt: “Lại còn cãi!”

Yến Hoàng hậu ho một tiếng, đi tới ấn đầu Yến Độ xuống, bà cười dịu dàng với Hoài Đế: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi.”

“Tên tiểu tử này không nghe lời, cứ đánh nó một trăm trượng đi, phí lời với nó làm gì.” Yến Hoàng hậu nói xong liền gọi người.

Sắc mặt Hoài Đế biến đổi: “Đánh cái gì mà đánh, Yến Loan Loan sao nàng suốt ngày chỉ biết đánh hài tử thế!”

Ông nói xong liền quát Yến Độ: “Còn quỳ đó làm gì, không nghe thấy cô mẫu của ngươi nói đêm đã khuya rồi à? Đi ngủ đi!”

Yến Độ lập tức vâng lời, đứng dậy cáo lui.

Hoài Đế lại gọi hắn lại, nhưng không nhìn hắn, ngượng ngùng nói: “Cổng cung đã khóa rồi, đến thiên điện nghỉ ngơi đi, sáng mai hãy về.”

Yến Độ do dự, hắn muốn về phủ, Tam Thất chắc chắn đang đợi hắn.

Yến Hoàng hậu sao không nhìn ra tâm sự của điệt tử mình, vừa tức vừa buồn cười, bà đi tới véo mạnh Yến Độ một cái, giọng nói rít qua kẽ răng: “Còn không mau đi xuống, một đêm không về, chẳng lẽ người ta có cánh bay đi mất à?”

Yến Độ mặt không biểu cảm: “Ngày mai điệt nhi phải trực, ở lại phủ tiện hơn.”

Hắn nói xong lập tức lui ra ngoài.

Yến Hoàng hậu nhìn đôi tai đỏ như sắp nhỏ máu của hắn, khinh bỉ bĩu môi, tiểu tử ranh đúng là không giữ được bình tĩnh, còn giả vờ làm gì~

 

“Tên tiểu tử này có phải trong lòng có người rồi không?!” Giọng Hoài Đế vang lên sau lưng.

Yến Hoàng hậu thầm thở dài, tiểu tử ranh không giữ được bình tĩnh, lão nam nhân nhà mình đây cũng chẳng khác gì.

“Có thì có thôi, Hoàng thượng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.”

“Trẫm yên tâm cái gì? Chưa nói đến nha đầu tên Tam Thất kia tướng mạo phẩm hạnh ra sao, nàng cứ xem Ngu Liễu thị hôm nay, cái Ngu gia đó…”

“Người ta đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, Ngu gia thế nào thì liên quan gì đến nàng ấy! Hơn nữa… nha đầu kia cũng không phải lớn lên ở Ngu gia.”

Yến Hoàng hậu kể chi tiết cho Hoài Đế nghe về quá khứ của Tam Thất.

Lúc trước khi Yến Độ vào cung xin thay đổi thánh chỉ vì Tam Thất, Hoài Đế đã nghe qua một ít nhưng dù sao cũng không đầy đủ. Bây giờ nghe Yến Hoàng hậu kể chi tiết, Hoài Đế cứ đi đi lại lại trong điện.

“Khốn nạn! Nhà họ Ngu đúng là một lũ cầm thú! Lũ súc sinh này sao có thể vào triều làm quan được!”

“Chém hết! Chém hết cho trẫm!”

Yến Hoàng hậu rót cho ông một tách trà, Hoài Đế nhận lấy uống cạn. Yến Hoàng hậu nói: “Hoàng thượng nói lời tức giận gì vậy, Ngu Kính kia tuy là kẻ chẳng ra gì, tuy tư đức có vấn đề nhưng chưa phạm đại tội.”

“Ngay cả chuyện ngu ngốc mà Ngu Liễu thị đã làm, Ngu Kính hắn cùng lắm là viết một tờ hưu thư đuổi bà ta đi là có thể tách Ngu gia ra sạch sẽ. Nếu trực tiếp chém hết, Hoàng thượng lại muốn bị đám Ngự sử kia chỉ thẳng vào mặt mà trách tội à?”

Hoài Đế nghe đến “Ngự sử” là đầu óc đau nhức.

Ông cũng khá là biết nghe lời can gián, nhưng Ngự sử thời nay cũng thật sự là…đáng ghét!

Có thể bức một vị hoàng đế như ông phải trốn đi.

…Phiền chết đi được! Mà Ngự sử dùng có đáng ghét đến mấy cũng không thể chém, chỉ có hôn quân mới chém Ngự sử!

“Nha đầu tên Tam Thất này đoạn tuyệt quan hệ là đúng, coi như đầu óc nó còn tỉnh táo. Nhưng… tính cách của nó cũng quá mềm yếu rồi! Bị bắt nạt đến mức đó, không ổn, không ổn, nữ tử mà Tiểu Cửu sau này muốn cưới phải là người tài sắc vẹn toàn mới xứng với nó!”

Yến Hoàng hậu: “…”

Nàng không biết Hoài Đế bị chập dây thần kinh nào mà lại thấy nha đầu tên Tam Thất kia tính cách mềm yếu.

Ừm… theo như lời Lam Nguyệt ma ma bẩm báo, tính cách của nha đầu đó thực ra khá tốt, nhưng tuyệt đối không phải loại mềm yếu, chưa kể nàng còn có một thân bản lĩnh thần dị.

Yến Hoàng hậu biết Hoài Đế lúc này chỉ cảm thấy bảo bối Tiểu Cửu của ông là một cục vàng, ai cũng không xứng.

Vốn dĩ Yến Hoàng hậu định đề cập đến việc Tam Thất có thể là “người trong mộng” của Yến Độ nhưng bà quá rõ tính cách của Hoài Đế, ông yêu thương Yến Độ quá mức, rất có thể sẽ trực tiếp hạ chỉ muốn “tác thành cho đôi trẻ”.

Chuyện tình cảm, vội vàng chưa chắc đã là chuyện tốt.

Yến Hoàng hậu lười biếng nói: “Hoàng thượng thấy không ổn thì không ổn thôi, dù sao thời gian còn dài, Tiểu Cửu dù có thành thân cũng phải đợi qua tuổi mười chín đã.”

Nghe đến “tuổi mười chín”, lòng Hoài Đế lại thắt lại.

Yến Hoàng hậu cũng thầm thở dài, đây cũng là lý do bà không muốn đề cập quá nhiều đến sự thần dị của Tam Thất, sợ cho Hoài Đế hy vọng, vô tình cũng sẽ gây áp lực cho nha đầu Tam Thất kia.

“Đêm đã khuya rồi, đi ngủ thôi.” Yến Hoàng hậu chuyển chủ đề: “Thực ra Hoàng thượng nên vui mới phải, Tiểu Cửu có thể để tâm đến một cô nương, Hoàng thượng cũng không cần lo lắng nó thích…nam nhân nữa.”

Hoài Đế ho một tiếng, chột dạ nói: “Trẫm nào có… còn không phải tại tiểu tử thối đó, ai bảo nó suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết, bảo nó đi gặp các cô nương trong kinh thành, mặt nó còn thối hơn cả hố xí…”

“Phải phải phải, đều là lỗi của tiểu tử khốn kiếp đó, đánh nó một trăm trượng!”

“Yến Loan Loan sao nàng lại muốn đánh hài tử nữa rồi!”

Sau một hồi giày vò, Yến Hoàng hậu và Hoài Đế vừa ngủ lại chưa được bao lâu.

Đột nhiên Hoài Đế bật dậy như cá chép, Yến Hoàng hậu bị dọa tỉnh giấc, chỉ thấy Hoài Đế khom lưng đi đến phía sau tấm bình phong, bóng của ám vệ xuất hiện sau đó.

Hoài Đế: “Ngươi đến Tướng quân phủ theo dõi nha đầu Tam Thất kia, quan sát kỹ lưỡng phẩm hạnh đức độ của nha đầu đó cho trẫm. Mọi lời nói hành động đều phải báo cáo lại!”

“Nhớ kỹ, nhớ kỹ! Không được để Yến Tiểu Cửu và nha đầu đó vượt quá giới hạn!”

Vân Bất Ngạ đã nói, trước khi qua được đại kiếp năm mười chín tuổi, Yến Độ phải duy trì thân đồng tử, nếu không sẽ toi mạng!

Yến Hoàng hậu: “…” Lão nam nhân lắm mưu nhiều kế, ông còn để người ta ngủ hay không?!

Bên ngoài hoàng thành, một bóng người máu me bê bết bị ném ra từ cổng cung.

Cấm quân gác cổng mắt không liếc ngang, ánh đuốc hai bên chập chờn, Liễu thị ngã trong tuyết, mặt bị khắc chữ, lưng bị đánh đến nát bét, hơi thở mong manh.

Tam Thất vén rèm xe, thờ ơ nhìn Liễu thị trong tuyết.

Liễu thị cảm thấy mình sắp chết.

Cơ thể đã đau đến tê dại, cái lạnh đang xâm chiếm cơ thể và não bộ. Hóa ra sắp chết là cảm giác này sao?

Không hiểu sao, lúc sắp chết, bà ta ma xui quỷ khiến lại nghĩ đến Tam Thất ngày xưa, cũng một ngày tuyết lớn, bị họ coi như một cái xác vứt ra khỏi cửa nhà…

Tam Thất lúc đó, có phải cũng đau đớn và tuyệt vọng chờ chết như vậy không?

Comments