“Kéo bà ta lên xe ngựa.” Giọng Tam Thất vang lên.
Nam Tầm và Khôi Nhất tuy không hiểu nhưng vẫn làm theo, khiêng Liễu thị từ trong tuyết lên xe ngựa.
Tam Thất dùng khăn tay lau máu trên mặt Liễu thị, động tác dịu dàng như một nữ nhi hiếu thảo, sắc mặt Nam Tầm và Khôi Nhất càng thêm kỳ quái.
Thấy Tam Thất còn lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng Liễu thị, tim gan Nam Tầm đau nhói: “Trường An Hoàn này mười lạng vàng đấy!”
Liễu thị này độc ác như vậy, sao Quận chúa còn cứu bà ta! Chẳng lẽ lúc này tình mẫu tử lại trỗi dậy sao?
“Thật đáng thương…” Tam Thất khe khẽ thở dài: “Tin tức bà bị đưa vào cung ta đã cho người gửi về Ngu gia. Mấy canh giờ trôi qua, Ngu gia vậy mà không phái một ai đến…”
Cơ thể Liễu thị khẽ co giật, bà ta không mở mắt ra được nhưng mỗi một chữ Tam Thất nói bà ta đều nghe rất rõ.
“Ngu phu nhân yên tâm, nể tình mẫu tử một phen, sao ta có thể trơ mắt nhìn bà chết như vậy được.”
Tam Thất cười rất dịu dàng, lại nghiền nát viên Trường An Hoàn rắc lên vết thương trên lưng Liễu thị. Từng sợi quỷ khí hòa quyện với bột thuốc, từ từ ngấm vào da thịt bà ta.
Liễu thị không có niềm vui sống sót sau kiếp nạn, bà ta chỉ cảm thấy rợn tóc gáy.
…
…
Tam Thất rõ ràng không mở miệng nhưng giọng nói của nàng lại vang vọng rõ ràng trong đầu Liễu thị:
— Bà phải sống mới được chứ.
— Sống để trở về cái địa ngục trần gian Ngu gia đó. Ngu phu nhân, những ngày tháng tốt đẹp của bà vẫn còn ở phía sau…
— Ta đảm bảo, cơ thể bà sẽ không ngừng thối rữa, linh hồn bà sẽ từ từ mục nát, nhưng bà không thể mở miệng nói lời nào, chỉ có thể giữ lấy chút hơi tàn này mà sống lay lắt.
— Bất kể lương phu hay hiếu tử của bà có ghê tởm bà thế nào, bà cũng vẫn phải sống, sống đến khi…
Tam Thất khẽ nhếch môi.
— Cho đến khi họ không thể chịu đựng bà được nữa.
— Ngu phu nhân, bà đoán xem, đến cuối cùng ai sẽ là người không nhịn được trước, tự tay tiễn bà lên đường đây?
Cơ thể Liễu thị co giật điên cuồng.
Tam Thất phủi đi bột thuốc còn sót lại trong móng tay, bước ra khỏi xe ngựa rồi nói với Nam Tầm: “Đưa người về Ngu gia đi.”
Nam Tầm tức muốn nổ phổi, ánh mắt nhìn Tam Thất đầy trách móc.
Khôi Nhất thì lại im lặng. Hắn có lá bùa thấy quỷ trên người nên đã nhìn thấy những luồng quỷ khí lẫn trong bột thuốc.
Quận chúa mà mềm lòng sao?
Không thấy lúc Quận chúa bôi thuốc cho Liễu thị, Điếu Điếu còn sợ đến run lẩy bẩy sao~
Nam Tầm vẫn không cam lòng: “Xe ngựa ta đánh đi rồi Quận chúa về bằng gì? Trời tối đen như mực, lại còn tuyết lớn nữa.”
Tam Thất cười tủm tỉm: “Không sao, biết đâu lại gặp được người tốt bụng.”
Nam Tầm: Người tốt nhà ai nửa đêm còn lang thang ngoài đường?
Nam Tầm vẫn đưa Liễu thị đi.
Tam Thất và Khôi Nhất đứng tại chỗ chờ một lúc, cổng cung lại mở ra, một chiếc xe ngựa chạy ra dừng ngay trước mặt Tam Thất.
Rèm xe được vén lên, lộ ra khuôn mặt tròn kinh ngạc của Vân Bất Ngạ.
“Quận chúa tỷ? Sao tỷ lại ở đây? Không phải tỷ đang đợi Yến ca chứ?”
Tam Thất: “Đợi ngươi.”
“Hả?”
“Về Tướng quân phủ à? Cho ta đi nhờ được không?”
“Đương nhiên là được rồi!”
Tam Thất lên xe ngựa, phía sau là ánh mắt thán phục của Khôi Nhất.
Trên xe ngựa, Vân Bất Ngạ khởi động chế độ lắm lời, luyên thuyên kể lại chuyện trong cung.
Nhấn mạnh việc Yến Độ xin “ân điển” cho Liễu thị.
Tam Thất cười cong cả mày mắt.
“Yến ca đúng là người tàn nhẫn thật, ba mươi trượng, có thể lấy đi nửa cái mạng của Liễu thị. Đợi đến sáng mai bà ta còn phải đi vòng quanh kinh thành đi ba bước quỳ một lạy để xin lỗi tỷ.”
“Còn cả chữ khắc trên mặt bà ta nữa, chậc chậc chậc, không lấy mạng người nhưng chiêu nào cũng đánh thẳng vào yếu huyệt. Một bộ liên hoàn chiêu này còn độc hơn cả việc trực tiếp giết Liễu thị!”
“Ngu Kính và hai nhi tử nhà họ Ngu cũng sẽ phải cúi đầu cả đời!”
Tam Thất im lặng lắng nghe, không nói gì.
Vân Bất Ngạ tưởng nàng không cam tâm vì Liễu thị không bị chém đầu ngay, vội giải thích: “Hoàng thượng vốn định đày Liễu thị đến Giáo Phường ty làm tiện tỳ. Thực ra hình phạt này cũng đủ nặng rồi, vào nơi đó, cả đời nữ nhân coi như hủy.”
“Nhưng Yến ca chắc chắn không muốn danh tiếng của tỷ bị liên lụy một chút nào. Dù sao tỷ và Liễu thị tuy đã đoạn tuyệt nhưng bà ta vẫn là sinh mẫu của tỷ. Nếu bà ta trở thành quan kỹ thì đó vẫn là một vết nhơ trong danh tiếng của tỷ.”
“Ta biết mà.” Tam Thất đột nhiên nói.
Vân Bất Ngạ lúc này mới nhìn rõ vẻ mặt của nàng, trên mặt nàng là sự bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt đen trắng phân minh kia rõ ràng toàn là ý cười.
“Yến Độ, ngài ấy rất tốt, rất rất rất tốt.”
Tam Thất khẽ lẩm bẩm: “Ngài ấy luôn suy nghĩ chu toàn cho ta, không bỏ sót điều gì, giống như…”
“Giống như là gì?” Vân Bất Ngạ bỗng nhiên kích động, mong chờ câu trả lời của Tam Thất.
Vẻ mặt thiếu nữ nghiêm túc: “Giống như là bà bà của ta.”
Vân Bất Ngạ: ( ̄△ ̄;)
Cái gì cơ?
Tam Thất: “Cũng giống như Tiết thẩm, còn có Ngô thúc, còn có Trương bá…”
Nàng cười rạng rỡ: “Ngài ấy so với người thân của ta, càng giống người thân hơn.”
Vân Bất Ngạ: Trời ơi, đủ cả nam, nữ, lão, ấu, cuối cùng lại gộp chung thành… người thân! Chẳng lẽ không có loại ‘người’ nào khác sao?”
“Haha, hai người… ừm, tình cảm của tỷ và Yến ca thật trong sáng.”
“Tất nhiên là trong sáng, ngài ấy thật lòng đối với ta, ta cũng đáp lại ngài ấy bằng tấm chân tình, như vậy mới không phụ lòng!”
Vân Bất Ngạ: “…”
Bánh trôi mè cúi đầu: “Là…là ta không trong sáng.” Hắn che mặt: “Ta thật bẩn thỉu.”
Tam Thất nghi hoặc nhìn hắn, thầm nghĩ: Cũng đâu có bẩn thỉu, rõ ràng khí tức trên người tên bánh trôi mè này rất trong sạch chính trực, cùng lắm là lười một chút, tham ăn một chút, yếu đuối một chút…
Nhưng vấn đề không lớn, người tốt là được.
Tam Thất vén rèm nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nói một câu: “Làm ám vệ cũng thật vất vả.”
Lời này bị Khôi Nhất phía trước nghe thấy, hắn đáp: “Không vất vả, theo Quận chúa là phúc của thuộc hạ.”
Tam Thất: “Không nói ngươi.”
Khôi Nhất căng thẳng: Thiếu tướng quân lại phái ám vệ khác cho Quận chúa sao?
Là ai trong ‘nhị tam tứ ngũ lục’? Chết tiệt, lại sắp có kẻ đến cướp bát cơm của hắn rồi!
Mấy canh giờ sau.
Gà còn chưa gáy, Hoài Đế đã phải dậy để lên triều.
Lúc thay đồ, ám vệ đã đến bẩm báo một lần, kể lại chuyện Tam Thất “cứu giúp” Liễu thị ở cổng cung đêm qua.
Hoài Đế nghe mà mày giật liên hồi, không thể tin nổi: “Nàng ta còn thấy Liễu thị đáng thương!”
“Người nhà họ Ngu còn không quan tâm đến sống chết của Liễu thị, nàng ta còn đi bôi thuốc cho bà ta?!”
Hoài Đế giận vì không rèn được sắt, cho người đi gọi Yến Độ đến.
Yến Thiếu tướng quân đêm qua cũng không ngủ ngon, trong lòng hắn canh cánh về Tam Thất. Tuy biết nàng chắc không có chuyện gì nhưng không thấy người, lòng hắn vẫn không yên.
Hoài Đế vừa sai người đến gọi hắn lập tức đến ngay, không cần thay đồ, bộ y phục đó hắn còn chưa cởi ra, lúc nào cũng sẵn sàng xuất cung.
Kết quả vừa gặp Hoài Đế, Yến Thiếu tướng quân đã bị mắng xối xả.
“Nha đầu trong phủ ngươi rốt cuộc là người thế nào!”
“Ngươi đây là mời một vị Bồ Tát sống vào phủ phải không?! Phật Tổ cắt thịt nuôi chim ưng, nàng ta cũng học theo để thành tiên phải không?”
Yến Thiếu tướng quân: “…”
Oán khí thật mãnh liệt.
Hoàng cô trượng chưa ngủ tỉnh sao? Nếu không sao lại nói năng hồ đồ như vậy?
Bồ Tát sống?
Diêm Vương sống thì đúng hơn.
“Ngươi về dạy lại người cho trẫm… thôi quên đi, không trông cậy vào ngươi được!”
Hoài Đế nói với Yến Hoàng hậu vừa tình cờ bước vào: “Phái một ma ma già trong cung đến Tướng quân phủ, dạy dỗ quy củ cho nha đầu đó, phải là người chua ngoa nhất, cay nghiệt nhất, độc ác nhất!”
Sắc mặt Yến Hoàng hậu biến đổi, tưởng Hoài Đế định phái người đến gây khó dễ cho Tam Thất, đang định mở miệng thì nghe Hoài Đế nói tiếp:
“Bảo ma ma đó dạy cho nha đầu kia, làm thế nào để bắt nạt người khác, đánh người độc ác, nói lời cay nghiệt!”
“Trẫm không tin, không thể dạy một vị Bồ Tát sống thành một vị Diêm Vương sống!”
Yến Độ: “…”
Yến Hoàng hậu: “…”
Comments