Yến Độ lĩnh hai người về Tướng quân phủ.
Một người là ma ma kỳ cựu trong cung đã trải qua hai triều đại: Thường ma ma.
Người kia là cung nữ do chính Yến Hoàng hậu chọn lựa: Sơn Tra.
Thường ma ma có một gương mặt không dễ chọc, mắt tam bạch, mày xếch, gò má cao đều có đủ, dù chỉ dùng ánh mắt bình thường nhìn người khác cũng mang lại cảm giác “bọn bây bay đều là súc sinh hạ tiện”.
(Mắt tam bạch: chỉ kiểu mắt mà tròng trắng lộ rõ ở ba phía quanh con ngươi. Mắt tam bạch thường được cho là mắt của người có nội tâm phức tạp, dễ có tính cách cực đoan, lạnh lùng, khó đoán, thậm chí gian xảo, tàn nhẫn nếu kết hợp với ánh mắt sắc lạnh, lông mày dữ, gò má cao.)
Sơn Tra thì lại hoạt bát lanh lợi, không giống người từ trong cung ra, mang một vẻ tự do tự tại, linh động.
Sau khi Thường ma ma và Sơn Tra lần lượt hành lễ với Tam Thất.
Người trước đi thẳng vào vấn đề: “Lão nô phụng chỉ đến dạy dỗ Quận chúa, ngày tháng còn dài, xin Quận chúa toàn lực phối hợp với lão nô.”
Tam Thất chớp chớp mắt, nhìn về phía Yến Độ.
Yến Thiếu tướng quân hiếm khi chọn làm một “kẻ hèn”.
“Ta…đi thay y phục trước.”
…
…
Tam Thất trơ mắt nhìn Yến Thiếu tướng quân chuồn mất, ánh mắt chạm phải đôi mắt tam bạch của Thường ma ma, khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ lập tức nở một nụ cười ngoan ngoãn ngọt ngào.
Thường ma ma không hề động lòng, lạnh lùng lên tiếng: “Trước khi lão nô dạy Quận chúa quy củ, muốn tìm hiểu một chút về quá khứ của Quận chúa, để tiện dạy tùy theo năng lực.”
Tam Thất tò mò: “Thường ma ma muốn biết gì ạ?”
“Cứ nói về việc Quận chúa trước đây sống ở Ngu gia như thế nào đi?”
Tam Thất không thấy có gì không thể nói, liền thành thật trả lời.
Ban đầu, Thường ma ma và Sơn Tra vẫn giữ vẻ mặt không đổi. Càng nghe Tam Thất kể, sắc mặt hai người càng biến đổi.
Đến khi Tam Thất kể đến chuyện mình từng cứu Thái hậu trong cung, sau khi được đưa về Ngu gia lại bị ném vào phòng củi, Ngu Mẫn Võ suýt nữa b*p ch*t nàng, cuối cùng nàng “giả chết”, rồi bị coi như một cái xác, cuốn trong một manh chiếu rách vứt ra khỏi cửa phủ…
Rầm!
Thường ma ma đập bàn đứng dậy, khuôn mặt hung ác như lệ quỷ.
Tam Thất nuốt nước bọt, Khôi Nhất đứng bên cạnh cũng căng thẳng. Hắn liếc thấy Điếu Điếu đang trốn sau lưng mình, ánh mắt hỏi:
Ngươi là một con quỷ, ngươi trốn cái gì?
Điếu Điếu: Hung dữ quá! Mặt của ma ma già đó dọa chết quỷ rồi!
Khôi Nhất: Ngươi chửi người thật bẩn, trước khi nói lời quỷ quái này, ngươi nhìn lại xem lưỡi mình dài bao nhiêu đi…
Thường ma ma: “Người lành bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi! Ngu gia bắt nạt người quá đáng, hôm nay Liễu thị kia phải quỳ khắp kinh thành xin lỗi Quận chúa, bài học đầu tiên lão nô dạy Quận chúa, chính là làm thế nào để đánh nát miệng của tiện nhân!”
Không đợi Tam Thất mở lời, Thường ma ma quả quyết rằng nàng sẽ sợ hãi lùi bước, mặt mày dữ tợn nói: “Quận chúa, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, tuyệt đối không được có lòng nhân từ của nữ nhân!”
Tam Thất: “…Được.”
Thường ma ma thở phào nhẹ nhõm. Trước khi bà đến, Hoàng thượng đã dặn đi dặn lại, nhất định phải làm cho vị tiểu Quận chúa này cứng cỏi lên!
Hiện tại xem ra, tính cách tiểu Quận chúa quá mềm mỏng, thảo nào bị người nhà họ Ngu bắt nạt.
Nhưng vấn đề không lớn, dạy một người nên người không dễ, dạy “hư” một người thì quá đơn giản!
“Vậy thì dùng bữa trước đã.” Thường ma ma nói, vỗ tay một cái, lập tức có người vào bày biện bữa ăn: “Quận chúa ăn nhiều một chút, hôm nay có một trận chiến khó khăn phải đánh, ra tay cũng là việc tốn sức.”
Tam Thất ngoan ngoãn gật đầu, Khôi Nhất ở bên cạnh thắp nến.
Thường ma ma và Sơn Tra đều nhìn qua.
Mặt Khôi Nhất không đổi sắc nói: “Mắt của Quận chúa không tốt.”
Thường ma ma lo lắng, biểu hiện ra mặt, vẻ mặt liền trở nên hung dữ: “Có phải ở Ngu gia bị ngược đãi hỏng mắt không?”
Tam Thất: “…Phải.”
Nàng vì Ngu gia mà thành người nửa sống nửa chết, ăn cơm phải thắp nến, nói gọn lại sao không phải là bị Ngu gia làm hỏng mắt chứ?
Thường ma ma hít một hơi thật sâu: “Lão nô ghi nhớ rồi.”
Khôi Nhất cảm thấy gáy mình lành lạnh.
Vị Thường ma ma này ở trong cung chắc chắn cũng là một nhân vật đáng gờm!
Sau khi Tam Thất dùng bữa xong, nói muốn về phòng thay y phục, đợi lúc thay đồ xong ra ngoài thì thấy Thường ma ma và Sơn Tra đã đợi sẵn ở ngoài.
Nếu nói có gì thay đổi thì là khóe mắt Thường ma ma không biết vì sao lại ươn ướt, trong mắt đầy những tia máu đỏ, trông như một con lệ quỷ mắt đỏ, càng thêm hung dữ.
Điếu Điếu bay đến bên cạnh nàng, chỉ vào Sơn Tra, ngấm ngầm ra hiệu một động tác viết lách rồi lại chỉ lên trời, làm động tác một con bồ câu bay đi.
Tam Thất im lặng một lúc, cúi đầu mỉm cười.
Ma ma ‘độc ác’ và tiểu cung nữ ‘hoạt bát ngây thơ’ à.
Hai vị này từ trong cung gửi đến, xem ra đều rất thú vị… đều không giống như vẻ bề ngoài.
…
Ngu gia đã trải qua một đêm nước sôi lửa bỏng.
Từ lúc Liễu thị bị bắt vào cung đến lúc bà ta bị khắc chữ, đánh trượng rồi đưa về, ba phụ tử Ngu Kính ngồi chết trân ngoài cửa phòng Liễu thị đến sáng mà vẫn chưa hoàn hồn.
Trời sáng rồi, ba người vẫn cảm thấy như giấc mơ chưa tỉnh.
Sao cơn ác mộng này lại dài đến thế…
Người đánh thức ba người họ khỏi “ác mộng” chính là người từ trong cung đến.
Sau đêm qua, những hạ nhân đã ký khế ước bán thân của Ngu gia cũng nhân lúc đêm khuya mà trốn đi hết.
Người trong cung đến gõ cửa không ai trả lời liền phá cửa vào.
Ba phụ tử Ngu gia kinh hãi thất thần, khi nghe Hoàng thượng hạ lệnh cho Liễu thị đi ba bước quỳ một lạy đi vòng quanh kinh thành một vòng để xin lỗi Tam Thất, ba người càng như bị sét đánh.
Ngu Mẫn Võ buột miệng nói: “Làm gì có chuyện mẫu thân quỳ lạy nữ nhi, Ngu Tam Thất nó không sợ trời đánh sao?”
Tiểu thái giám phụng chỉ đến giám sát nghe mà bật cười.
“Đây là thánh chỉ của Hoàng thượng, các ngươi còn dám kháng chỉ sao?”
“Ngu Liễu thị tội ác tày trời, Hoàng thượng đã đại phát từ bi. Hơn nữa, Minh Hoa Quận chúa tôn quý biết bao, nàng ấy đã không còn quan hệ gì với Ngu gia các ngươi, một tội phụ như Ngu Liễu thị cũng dám mạo xưng là thân thích sao?”
Ngu Mẫn Võ sau khi mở miệng cũng biết mình đã lỡ lời, mặt mày tái mét không dám phản bác nữa.
Tiểu thái giám hừ lạnh một tiếng: “Lôi Ngu Liễu thị ra! Một tội phụ, cho bà ta một đêm nghỉ ngơi đã là ân điển của trời rồi!”
“Hoàng thượng còn có chỉ dụ, Ngu Kính là phu quân, lại dung túng cho thê tử làm bậy, nhi tử bất hiếu bất nghĩa, biết mẫu thân phạm lỗi mà không khuyên can. Ba phụ tử Ngu gia phải đi theo vòng quanh thành. Đã là một nhà thì phải cùng hưởng vinh nhục.”
Ngu Kính sắp ngất.
Tiểu thái giám lạnh lùng nói: “Yến Thiếu tướng quân đã nói, nếu ngất thì buộc vào đuôi ngựa, kéo cũng phải kéo cho hết cả vòng.”
Ngu Kính lập tức đứng thẳng người.
Người nhà họ Ngu không vui.
Nhưng dân chúng kinh thành thì vui lắm~
Cả một năm chưa được xem náo nhiệt gì, mấy ngày gần đây đều được xem đủ~
Mặt Liễu thị bị khắc chữ, trên người còn mặc bộ y phục dính màu từ ngày hôm qua, lưng đã bị đánh nát, vải dính vào thịt nát, mỗi bước đi đều là một sự giày vò.
Bà ta đau đớn vô cùng, nhưng giống như lời Tam Thất đã nói.
Bà ta không chết được.
Bà ta hận không thể tắt thở ngay lập tức, nhưng mỗi khi bà ta cảm thấy mình sắp chết lại có “một hơi” thổi lên phổi, lại làm bà ta sống lại.
Đi ba bước quỳ một lạy, mỗi lần quỳ xuống đều là một sự tra tấn. Tiếng cười nhạo, chế giễu, khinh bỉ của những người xung quanh như bùn đất ném đầy lên người bà ta, khiến bà ta ngạt thở.
Bà ta há miệng, gió lùa vào cổ họng như dao cắt.
Bà ta không thể biện minh cho mình, dường như trong cõi u minh đã có quỷ thần định tội cho bà ta rồi, điều duy nhất bà ta có thể nói chỉ là một câu:
“Ta sai rồi, ta không xứng làm mẫu thân.”
Phụ tử Ngu gia đi theo sau, như chuột chạy qua đường, họ lấy tay áo che mặt, hoàn toàn không dám nhìn ai.
Hai bên đường chen chúc toàn dân chúng xem náo nhiệt.
Trên tầng hai tửu lâu ở ngã ba, Tam Thất chống cằm nhìn xuống, mắt hơi nheo lại, thì thầm:”Cảnh tượng quen thuộc quá…”
“Ngày đó ta bị Ngu gia vứt ra đường như một cái xác, người xung quanh cũng chỉ trỏ như vậy.”
Khóe mắt Tam Thất mang theo ý cười.
Phong thủy xoay vần, xoay đến chết đi sống lại, xoay thật đẹp mắt!
Phía sau.
Thường ma ma nhìn bóng lưng của Tam Thất, vẻ mặt hung dữ đến cực điểm, bà đột nhiên cúi đầu, tự tát mình một cái, đánh cho nước mắt chảy ngược vào trong.
“Quận chúa người quá mềm lòng…”
“Trong hoàn cảnh này người nên vỗ tay khen hay mới phải, sao người có thể buồn bã đau lòng, đồng cảm sâu sắc, chìm đắm trong quá khứ đau buồn như vậy…”
“Người nhà họ Ngu đã làm tổn thương trái tim người, người nhà họ Ngu đáng chết! Đáng chết!!”
Khôi Nhất và Điếu Điếu đều nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Thường ma ma, nhìn thấy cảnh “ma ma độc ác” rơi lệ, một người một quỷ đều im lặng.
Vị “ma ma độc ác” này tại sao lại có sự hiểu lầm thần kỳ như vậy về Quận chúa (Tam Thất đại nhân) chứ!!
Comments