Chương 56

Chương 56

Liễu thị đã phải đi ba bước quỳ một lạy, đi vòng quanh cả kinh thành để xin lỗi Tam Thất.

Tam Thất đương nhiên không vội xuất hiện.

Vở kịch hay như vậy, một mình xem không bằng mọi người cùng xem, tất nhiên phải để dân chúng kinh thành cũng được xem cho đã mắt.

Thời gian trôi qua hơn nửa ngày, cuối cùng Tam Thất mới xuất hiện.

Nàng ngồi trên xe ngựa, từ trên cao nhìn xuống bốn người nhà họ Ngu.

Liễu thị nhìn thấy nàng như thể nhìn thấy ác quỷ đòi mạng, la hét thất thanh rồi run rẩy lùi về phía sau. Mấy cung nhân tiến đến đè bà ta xuống bắt quỳ lạy xin lỗi.

Ba phụ tử Ngu Kính mặt mày đỏ bừng, chỉ cảm thấy sự sỉ nhục suốt cả quãng đường lúc này đã đạt đến đỉnh điểm.

Tam Thất thưởng thức vẻ tủi hổ phẫn nộ của họ.

Ngu Kính cũng đã vò mẻ không sợ nứt, ông ta dứt khoát tiến lên mấy bước, tát mạnh Liễu thị một cái, chỉ vào bà ta mắng chửi:

“Mụ ác phụ này, sao có thể hại cả nhi nữ ruột của mình!”

Liễu thị không thể tin nổi nhìn ông ta.

Ngu Kính nhìn về phía Tam Thất, trong mắt mang theo vẻ cầu xin, ông ta “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Tam Thất à, phụ thân sai rồi, con tha thứ… không, con khoan dung cho phụ thân có được không?”

“Phụ thân thật sự sai rồi, phụ thân hối hận lắm—”

Ông ta khóc đến xé lòng xé phổi, gào đến cuồng loạn: “Đều là do mụ ác phụ này, là bà ta thiên vị, là bà ta xúi giục, hại cho phụ tử chúng ta trở mặt, cả nhà không yên ổn—”

Liễu thị muốn mắng, muốn phản bác, nhưng bà ta không nói được.

Bà ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngu Kính diễn trò ở đó.

“Bà ta đã tự mình thừa nhận, năm xưa chính bà ta đã vứt con cho bọn buôn người, chính bà ta đã bỏ rơi con.”

“Phụ thân muốn đón con về nhà nhưng bà ta cũng trăm phương ngàn kế ngăn cản, bà ta không xứng làm mẫu thân, không xứng làm thê tử…”

“Phụ thân và các ca ca của con đều bị che mắt, chúng ta hối hận cũng đã muộn rồi—”

Lời này vừa thốt ra, mọi người đều kinh ngạc.

Hôm nay Liễu thị đã quỳ suốt cả quãng đường, mọi người đã biết tội ác của bà ta, không ngờ còn có chuyện độc ác hơn.

Lại có người mẫu thân chủ động vứt nữ nhi cho bọn buôn người, đâu phải bần hàn không sống nổi phải bán con, Liễu thị này còn là người không!

Vẻ mặt Tam Thất lại rất bình tĩnh:

 

“Bà ta không xứng làm mẫu thân là thật. Còn chuyện có xứng làm thê tử không… hừm, nếu không xứng, sao Ngu chủ bộ còn sống với bà ta, sinh hết đứa này tới đứa khác? Ta thấy hai người mới thật là xứng đôi vừa lứa.”

Trong đám đông xung quanh vang lên tiếng cười ầm ĩ.

Thường ma ma cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, may quá, câu nói này của Quận chúa thật hay.

Mặt Ngu Kính lúc trắng lúc tím.

Ngu Mẫn Văn không ngẩng đầu lên được, ánh mắt Ngu Mẫn Võ nhìn Tam Thất hận không thể xé sống nàng ra.

“Còn về việc hối lỗi…”

Tam Thất cúi mắt, ánh mắt lạnh lẽo lướt từ trên người Ngu Kính sang Ngu Mẫn Võ, nàng nhếch môi cười chậm rãi:

“Ngu Đại công tử, Ngu Nhị công tử, các ngươi có hối hận không?”

Ngu Mẫn Văn ngẩng đầu lên, trong mắt đẫm lệ: “Tam Thất, đại ca sai rồi.”

Ngu Mẫn Võ run rẩy, hắn cúi đầu, nghiến răng nghiến lợi: “Ta… sai rồi.”

Tam Thất có tha thứ không?

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tam Thất, chờ đợi một câu trả lời.

Thường ma ma vừa lo lắng vừa hoài nghi, Quận chúa không thể nào lại mềm lòng nữa chứ?

Tam Thất nhàn nhạt “ồ” một tiếng: “Vậy thì các ngươi cứ hối hận tiếp đi.”

Ngu Kính và Ngu Mẫn Văn vô cùng thất vọng, Ngu Mẫn Võ nổi giận: “Ngu Tam Thất, ngươi dám đùa bỡn với chúng ta!”

Tam Thất liếc nhìn hắn, nở một nụ cười: “Thường ma ma, kẻ này bất kính với ta, phải làm sao?”

“Dám bất kính với Quận chúa, đáng đánh!” Mắt Thường ma ma ánh lên vẻ háo hức.

Tam Thất cười cong cả mày mắt: “Vậy thì làm phiền Thường ma ma rồi.”

Thường ma ma đã sớm không nhịn được nữa, bà tích góp sức lực cả nửa ngày, cuối cùng cũng có đất dụng võ.

Bốp bốp bốp bốp—

Từng cái tát giáng xuống, tát cho Ngu Mẫn Võ hoa mắt chóng mặt.

Tam Thất ngồi trong xe ngựa nghe, trước khi đi, nàng cuối cùng buông lại một câu:

“Ngu Chủ bộ, là Lễ bộ Chủ bộ, nhân nghĩa lễ trí tín ít nhất cũng phải có một thứ chứ.”

“Phu thê vốn là chim cùng rừng, đại nạn đến thì không nên mỗi người một ngả bay đi, một nữ nhân sinh con đẻ cái cho ông, không có công lao cũng có khổ lao.”

“Chủ bộ thất phẩm, nhỏ mấy cũng là một chức quan. À phải rồi, Ngu Đại công tử còn đang học ở Quốc Tử Giám phải không, Ngu Nhị công tử sang năm còn muốn tham gia võ cử phải không?”

“Đã có một mẫu thân ngu ngốc, không thể có thêm một phụ thân bạc tình bạc nghĩa được… nếu không, tương lai của cả Ngu gia chẳng phải không còn chút hy vọng nào sao?”

“Ngu Chủ bộ, ông phải cố gắng lên đấy.”

Tam Thất cười nhìn người nhà họ Ngu.

Thiếu nữ trong trẻo như sương tuyết, đôi mắt đen trắng phân minh như có thể hút hồn người khác, nàng lặng lẽ thốt ra từng câu nói như dao đâm vào tim, khiến nhà họ Ngu tro chẳng còn chút hy vọng nào.

Liễu thị kinh hãi, bà ta nghĩ đến những lời nói như ác quỷ của Tam Thất lẩm bẩm trong đầu mình.

Ngu Kính thì vừa kinh vừa giận.

Nữ nhi nghiệt chủng này, vậy mà muốn chặt đứt đường lui của ông ta, khiến ông ta không thể hưu thê!!

Tam Thất hạ rèm xe xuống, hài lòng ra lệnh: “Về nhà.”

Về Tướng quân phủ, Yến Độ đã nói, nơi đó sau này cũng là nhà của nàng.

Nhà họ Chu, Hoa thị, Liễu thị đều đã nhận được báo ứng và bài học, nhưng kẻ chủ mưu sau lưng vẫn chưa bị bắt.

Hơn nữa đối phương còn vươn tay đến bên cạnh Thái hậu, Hoài Đế không định bỏ qua, quyết tâm phải lôi ra được yêu nhân đứng sau.

Nhưng yêu nhân đứng sau dường như đã ẩn mình, dù sao thì bên phía Vân Bất Ngạ cũng không có chút thu hoạch nào.

Tam Thất cũng bảo Điếu Điếu ban đêm đi lang thang khắp kinh thành xem có tìm được chút manh mối nào không nhưng vẫn không có kết quả.

Yêu nhân đứng sau mang ác ý sâu đậm đối với Yến Độ. Bây giờ càng ngày càng gần đến cuối năm, Tam Thất nghĩ, món quà mình chuẩn bị cho Yến Độ thật sự phải đẩy nhanh tốc độ rồi.

Luyện điêu khắc thẻ bài lâu như vậy, tay nàng ngày càng thuần thục. Tam Thất quyết định sau khi điêu khắc xong tấm thẻ bài luyện tay cuối cùng, đêm nay sẽ lấy gỗ sét đánh ra, chính thức bắt đầu điêu khắc.

Hôm nay nàng đang điêu khắc, Thường ma ma liền gõ cửa đi vào, phía sau là mấy thân vệ, mỗi người đều bưng một chậu đỗ quyên lớn đang nở rộ.

Tam Thất ngạc nhiên: “Hoa ở đâu ra vậy?”

Thường ma ma nói: “Dạ là trong cung ban cho, Hoàng thượng nghe nói Thiếu tướng quân thích loại đỗ quyên Vân Cẩm này liền bảo Hoa Cục Ty mang mấy chục chậu đến.”

“Hoàng thượng còn chỉ đích danh nói, mấy chậu này là cho Quận chúa.”

Tam Thất hơi ngạc nhiên, vui vẻ tạ ơn. Nàng vẫn luôn cảm thấy trong phòng thiếu chút sinh khí, những bông đỗ quyên Vân Cẩm này nở đẹp vô cùng, đúng là hợp ý nàng.

“Hoàng thượng thật là người tốt.” Tam Thất cảm khái, suy nghĩ một chút, nàng lấy ra tấm thẻ bài trừ tà mình điêu khắc hoàn hảo nhất, nói với Thường ma ma: “Ta muốn gửi cho Hoàng thượng một món quà, có thất lễ không?”

Thường ma ma ngẩn ra, chưa từng nghe nói nhà nào sau khi được Hoàng thượng ban thưởng còn tặng lại quà, nhưng…chắc là không thất lễ đâu nhỉ?

“Dạ không đâu, Hoàng thượng là thánh quân, rất sáng suốt độ lượng.”

Tam Thất gật đầu, gọi Sơn Tra vào, đưa tấm thẻ bài trừ tà cho nàng ta: “Giúp ta chuyển cho Hoàng thượng nhé.”

Lưng Sơn Tra cứng đờ, mồ hôi lạnh lập tức túa ra.

Trên mặt nàng ta lộ ra vẻ kinh ngạc vừa đủ, nói: “Nô tỳ chỉ là một tiểu cung nữ, không thể gặp được Hoàng thượng, món quà tạ ơn này của Quận chúa vẫn…vẫn là để Thiếu tướng quân chuyển giúp thì thích hợp hơn ạ?”

Vẻ mặt Tam Thất vẫn như thường: “Vậy sao, ta không rõ chuyện trong cung, nếu đã vậy, đợi Yến Độ về ngươi giúp ta giao cho ngài ấy nhé.”

Tam Thất cười với Sơn Tra.

Sơn Tra ngoan ngoãn vâng lời, không nhìn ra điều gì từ khuôn mặt Tam Thất, nhưng hơi thở trong lòng vẫn không thể thả lỏng.

Chẳng lẽ Quận chúa đã nhìn ra điều gì rồi?

Không… không thể đâu? Mình chắc chắn chưa để lộ gì mà?

Sơn Tra bất giác quan sát Tam Thất, rồi thấy nàng đang lục tung tủ kệ trong phòng, lôi ra một cái hộp lớn từ dưới giá đồ cổ.

Hộp vừa mở ra, bên trong toàn là những tấm thẻ gỗ trừ tà.

Sơn Tra nhìn tấm thẻ trừ tà trong tay mình rồi lại nhìn những tấm trong hộp, nói thật, không nhìn ra khác biệt lớn.

Đều là loại gỗ củi như nhau, tấm trong tay nàng ta còn hơi đen đen, giống như cành cây bị đốt còn sót lại một nửa.

“Quận chúa đây là…” Thường ma ma cũng do dự.

Tam Thất nhét vào tay bà và Sơn Tra hai tấm thẻ trước, sau đó gọi Khôi Nhất vào khiêng hộp ra ngoài:

“Bảo mọi người đến nhận thẻ bài đi, mỗi người một tấm, trong hộp này chắc là đủ rồi.”

Khôi Nhất sau khi nhìn thấy thẻ bài, ném cho Tam Thất một ánh mắt oán trách.

Tam Thất từng cho hắn một món quà gặp mặt, chính là tấm thẻ này. Hắn quá rõ hiệu quả của tấm thẻ trừ tà, một con mãnh quỷ như Điếu Điếu nhìn thấy tấm thẻ này liền như gà con nhìn thấy chồn.

Khôi Nhất vốn tưởng rằng mình là duy nhất, không ngờ Quận chúa lại muốn “mưa móc thấm đều”…

Tâm trạng của Thường ma ma và Sơn Tra cũng rất phức tạp.

Tuy họ không cảm nhận được tấm thẻ này có gì khác thường nhưng nhìn ra đều là do Quận chúa tự tay điêu khắc, nhận được quà tất nhiên là vui nhưng mà…

Lúc tặng cho Hoàng thượng thì nên đặc biệt một chút chứ?

Nhìn ngang nhìn dọc, Hoàng thượng cũng đã trở thành một thành viên trong đám được “mưa móc thấm đều” rồi!

“À, phải rồi, còn của Hoàng hậu nương nương nữa.”

Tam Thất chạy đến đầu giường của mình lấy ra một bức tượng gỗ nhỏ hơn, chất liệu của bức tượng gỗ này rõ ràng khác biệt.

Mắt Thường ma ma rất tinh, lập tức nhận ra: “Đây là gỗ ô mộc phải không? Màu sắc này, cái này…cái này phải bao nhiêu năm tuổi rồi?”

Tam Thất suy nghĩ một chút, giơ năm ngón tay.

Thường ma ma hít một hơi lạnh: “Năm trăm năm?!”

Tam Thất im lặng một lúc, thực ra là năm ngàn năm…

“Quận chúa điêu khắc cái… gì đây ạ?”

“Ủa, các người không nhìn ra sao? Đây là hoa sen mà.”

Mọi người: “…” Cục đen sì như bãi phân này…là hoa sen sao?

Thường ma ma sắp thở không ra hơi, gỗ ô mộc năm trăm năm, nghìn vàng khó cầu, lại đem đi điêu khắc một cục phân!

Tam Thất sờ sờ mũi, hơi chột dạ, không phải vì thấy mình điêu khắc xấu.

Chỉ là đóa hoa sen này thực ra được điêu khắc từ một mảnh vụn của khối gỗ sét đánh, tuy là mảnh vụn nhưng hiệu quả không hề kém!

Dưới đóa hoa sen này nàng cũng đã khắc bùa chú cẩn thận, hiệu quả mạnh hơn gấp mười lần so với những tấm thẻ bài trừ tà bằng gỗ củi thông thường kia.

“Cái này là tặng cho Hoàng hậu nương nương.”

“À phải rồi, thẻ bài không cần để lại cho Yến Độ, ngài ấy không cần.”

Yến Thiếu tướng quân vừa bước vào đã nghe thấy câu nói này. Hắn không hiểu.

Tất cả mọi người đều có quà, tại sao đến lượt hắn lại là không cần?

Comments