Chương 59

Chương 59

Yến Độ bị gọi gấp vào cung vào ngày hôm sau.

Hắn đi vội vã, Tam Thất đã thức cả đêm để điêu khắc xong tấm thẻ trừ tà bằng gỗ ô mộc. Thực ra sau khi Yến Độ rời đi hôm qua nàng cũng đã nhận ra có gì đó không ổn.

Nàng cũng không vội đi giải thích, nghĩ bụng dù sao cũng chỉ một đêm thôi, đợi khắc xong rồi tặng cho Yến Độ một bất ngờ, hiệu quả cũng như nhau cả~

Có lẽ trong cung gọi gấp, Yến Độ nhìn thấy nàng, ánh mắt lóe lên một cái rồi gật đầu bỏ đi.

Tam Thất vừa định lấy tấm thẻ gỗ ô mộc ra, thấy vậy đành phải nhét lại vào túi.

Sau khi bảo Khôi Nhất đi gọi Ngu An đến, chẳng mấy chốc, Ngu An đã tới, tiểu tử thối vẫn giữ bộ dạng khó ở như cũ.

Tam Thất cũng không nhiều lời, lấy ra cổ thư của bậc đại nho đã chuẩn bị sẵn: “Cho ngươi.”

Ngu An liếc qua một cái, con ngươi liền không dời đi được nữa. Hắn vừa đưa tay ra lại lập tức rụt về, cẩn thận chùi mấy lần vào người, xác nhận lòng bàn tay không có mồ hôi, lúc này mới trân trọng cẩn thận nhấc bộ cổ thư lên.

Mỗi khi lật một trang, hắn đều vô thức nín thở, tựa như đang nâng niu một món trân bảo dễ vỡ.

Mà bộ cổ thư đại nho này quả thực cũng là trân bảo.

Ngu An nói năng cũng lắp bắp: “Đây…đây đều là những báu vật vô giá, ngươi… ngươi thật sự muốn cho ta sao?”

Tam Thất gật đầu: “Đối với người đọc sách mà nói, những thứ này đáng giá vạn kim, nhưng đối với ta, chúng chỉ là mấy tờ giấy có viết chữ.”

“Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn đọc sách thi khoa cử sao? Những thứ này hẳn có thể giúp được ngươi.”

Tam Thất tìm ra một quyển cổ thư, chỉ tay lên đó: “Đây là quyển hạ của ‘Ngôn Công Chân Thiếp’, viện trưởng của Lộc Sơn thư viện vẫn luôn tìm kiếm quyển cổ thư này, ngươi có thể dùng nó làm lễ ra mắt để bái nhập thư viện.”

(Quyển hạ: là thuật ngữ thường được dùng để chỉ phần sau hoặc tập dưới của một tác phẩm văn học, sách vở, hoặc tài liệu được chia thành nhiều phần (thường là “quyển thượng” – phần đầu, “quyển trung” – phần giữa, và “quyển hạ” – phần cuối))

Ngu An thoáng chốc nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng: “Lúc trước Ngu Mẫn Văn bái nhập Quốc Tử Giám cũng là nhờ nửa quyển cổ thư đại nho làm cảm động Quốc Tử Tế tửu.”

Tam Thất gật đầu, bình thản nói: “Ngươi nói quyển ‘Mạnh Nham Bút Đàm’ ấy à, quyển thượng đã cho hắn, quyển hạ bây giờ thuộc về ngươi rồi.”

Ngu An đột nhiên nổi giận: “Chỉ có ‘Mạnh Nham Bút Đàm’ thôi sao? Ngươi cho Ngu Mẫn Văn không chỉ quyển thượng này đâu nhỉ, hai năm nay hắn ở Quốc Tử Giám sống như cá gặp nước, đều là nhờ những cổ thư đó để lôi kéo quan hệ!”

“Đúng là cho không ít.” Tam Thất trầm ngâm: “So sánh như vậy, ngươi quả là có chút thiệt thòi so với Ngu Mẫn Văn. Ta còn mấy bức thư họa nữa, nhưng lấy ra sẽ quá gây chú ý. Cho ngươi thì không vấn đề gì, nhưng ngươi đừng vội lấy ra tặng người khác.”

Ngu An sắp phát điên rồi, ai lại đi đem những bản gốc bút tích của các đại nho này tặng người khác chứ!

Chỉ có kẻ điên trước mắt này mới làm ra chuyện cắt thịt nuôi chim ưng như vậy!

Hắn tức giận vì chuyện này sao! Hắn rõ ràng là tức tên Ngu Mẫn Văn kia!

“Tên ngụy quân tử đó trước đây vẫn luôn cho rằng những thứ này là do Ngu Đường tìm về cho hắn.”

 

Ngu An nói, mắt cũng đỏ lên vì tức: “Hắn nhận của ngươi nhiều lợi ích như vậy, cuối cùng đối xử với ngươi thế nào!”

“Bây giờ hắn vẫn đang hưởng thụ tiện lợi lộc từ những lợi ích này mang lại… Ngu…” Ngu An ngập ngừng, hạ thấp giọng: “Trước đây đầu óc ngươi bị chó gặm rồi à!”

“Cũng gần như vậy.”

“Hả?”

“Đầu óc ta trước đây có vấn đề mà.” Tam Thất chỉ vào mũi mình: “Mắt còn bị mù nữa, chẳng phải ngươi biết rồi sao.”

Ngu An: “…”

Tam Thất cười tủm tỉm, đột nhiên ra tay cốc cho hắn một cái đau điếng vào đầu.

“A!” Ngu An đau đến mức ôm đầu.

Tam Thất vẩy vẩy ngón tay, nói: “Trước đây ta đã nói với ngươi rồi, ta tự mắng mình thì được, ngươi mà còn mắng ta nữa là ta sẽ đánh ngươi. Hơn nữa, ngươi quên mất mình nên gọi ta là gì rồi sao?”

Ngu An cúi đầu, dù không phục nhưng vẫn lí nhí một cách gượng gạo: “Ngươi đâu còn là người nhà họ Ngu nữa, còn muốn ta gọi ngươi là tỷ tỷ à…”

Tam Thất thản nhiên nói: “Ta lớn hơn ngươi, với lại, ngươi là người nhà họ Ngu sao?”

Cơ thể Ngu An cứng đờ, như một con thú nhỏ bị kinh động, cảnh giác nhìn chằm chằm Tam Thất.

Tam Thất cười nói: “Ngươi chưa bao giờ xem Ngu Kính là phụ thân, cũng chưa bao giờ xem mình là người nhà họ Ngu, đúng không.”

Ngu An hơi thả lỏng, lòng vẫn nghi hoặc, hóa ra câu vừa rồi của nàng là ý này?

Trong phòng yên tĩnh một lát, thiếu niên cúi đầu, đột nhiên đứng dậy đi sang bên cạnh. Hắn cầm giấy bút lên viết gì đó, viết xong, hắn nhìn trái nhìn phải, không tìm thấy hộp son đóng dấu.

Hắn dứt khoát cắn rách ngón tay, dù đau đến nhe răng trợn mắt, hắn vẫn nghiến răng ấn dấu tay lên tờ giấy đó rồi đưa cho Tam Thất.

Tam Thất thấy bốn chữ “Khế Ước Bán Thân” trên đó, nhướng mày.

Ngu An nói dõng dạc: “Hẹn trong mười năm, cho ta mười năm, ta nhất định sẽ leo lên vị trí cao, báo đáp ân tình của ngươi.”

“Mười năm này… ta bán mình cho ngươi.”

Tam Thất: “Giữa chúng ta đã có khế ước rồi, ngươi quên sao?”

“Chưa quên.” Ngu An nhíu mày: “Vận khí gì đó…”

Hắn dừng lại, ném cho Tam Thất một ánh mắt kiểu ‘ngươi đi mà lừa quỷ ấy’.

Dù sao thì Ngu An vẫn tin chắc rằng trên đời này không có chuyện ma quỷ thần linh.

“Giấy trắng mực đen, như vậy ta mới không chối được! Mấy thứ nói miệng cũng chỉ có ngươi mới tin là thật!” Ngu An nói với vẻ hận rèn sắt không thành thép.

Tam Thất cười mà không phản bác, trước mặt hắn cất khế ước bán thân đi rồi đưa cho hắn nửa lọ Trường An hoàn.

“Nghiền thành bột làm thuốc cầm máu cũng không tồi, tặng ngươi đó.”

“Trường An hoàn?”

“Ừm.”

Ngu An chỉ cảm thấy nặng trĩu. Bây giờ giá của một viên Trường An hoàn là mười lạng vàng đã không còn là bí mật, nửa lọ này trị giá bao nhiêu, có thể tưởng tượng được!

Ngu An im lặng một lúc rồi nhận lấy lọ Trường An hoàn, không quanh co từ chối nữa.

Trước khi rời đi, hắn nói với Tam Thất: “Ta vẫn muốn đến Quốc Tử Giám. Ngu Mẫn Văn trước đây coi thường ta nhất. Ta muốn nơi đó có ta thì không có hắn.”

Còn nữa… hắn phải khiến Ngu Mẫn Văn nhả lại cả vốn lẫn lãi những thứ đã nuốt vào từ chỗ Tam Thất!

Trong phòng, Tam Thất cong mắt cười: “Đúng là khó ở thật…”

Trong Quốc Tử Giám toàn là tử tôn quan lại quyền quý, thực sự không dễ sống. So với nó, Lộc Sơn thư viện thực ra thích hợp để học hành hơn.

Miệng thì Ngu An nói là đi xử lý Ngu Mẫn Văn nhưng hắn lại bỏ con đường lớn mà chọn lối mòn nhỏ hẹp, rốt cuộc là vì cái gì, Tam Thất đoán rõ mồn một.

Nhưng nàng cũng không ngăn cản. Lựa chọn thế nào vốn là chuyện Ngu An tự mình quyết định!

Huống hồ, Quốc Tử Giám cũng có ưu điểm của nó. Trước khi ‘thân phận thật’ của Ngu An bị phơi bày, kết giao với một số người có quyền có thế cũng không có hại cho hắn.

Chỉ là…

“Hình như quên nhắc nhở nó rồi.”

“Thôi vậy, dù sao có nói thì bây giờ nó cũng không tin.”

Những cổ thư đại nho mà nàng cho Ngu Mẫn Văn quả thực là bảo vật. Nàng đã cho đi được thì tất nhiên cũng có cách thu về.

Nếu không thu về, ắt sẽ có “người” đến tận cửa đòi.

Suy cho cùng, để có được những cổ thư này, nàng cũng đã giao dịch với “người ta” mà~

Phần cổ thư trong tay Ngu Mẫn Văn vẫn còn “khoản nợ cuối” chưa trả cho “người ta” đâu, bây giờ Tam Thất không định trả khoản này nữa.

Lẽ dĩ nhiên, “khoản nợ cuối” đó Ngu Mẫn Văn phải tự gánh thôi~

“Trên đời này làm gì có bữa trưa nào miễn phí chứ?”

Chỉ là thời hạn trả nợ chưa đến mà thôi~

Comments