Chương 61

Chương 61

Tam Thất và Yến Độ đã làm lành, tất cả mọi người trong Tướng quân phủ đều cảm thấy như trời quang mây tạnh.

Tuy rằng thời gian Yến Thiếu tướng quân hờn dỗi chưa quá mười hai canh giờ, nhưng không thể chịu nổi cái cách hắn “ghen tị” đồng đều với tất cả những ai nhận được thẻ trừ tà~

Với người khác thì là chuyện vui cả nhà.

Nhưng đối với nhà họ Ngu, cả thế gian dường như chỉ có nhà họ đang phải chịu khổ chịu nạn.

Liễu thị đã ứng với lời “chúc phúc” của Tam Thất, dù bị đánh bằng gậy, trời tuyết lớn phải đi ba bước quỳ một lạy quanh thành, bà ta vẫn ngoan cường sống sót.

Cố gắng níu giữ một hơi thở, thế nào cũng không chết, liệt như một phế nhân trên giường, sốt cao khiến toàn thân đau đớn, phần lưng bị đánh nát mưng mủ thối rữa nhưng bà ta vẫn không chết. Ngoài việc không thể nói, càng đau đớn bao nhiêu, bà ta càng tỉnh táo bấy nhiêu…

Bà ta nghe rõ mồn một phu quân và nhi tử mình đang chỉ trích, oán hận bà ta như thế nào!

Bà ta nghe thấy Ngu Kính từng câu một nguyền rủa bà ta đáng chết, sao còn chưa đi chết đi! Tại sao như vậy rồi mà vẫn không chết!

Tựa như thiên đạo luân hồi.

Lần trước người bị Ngu Kính mong mau chết là Tam Thất, khi đó, bà ta cũng là một trong những người tham gia nguyền rủa…

Báo ứng!

Là báo ứng mà!!

Ngoài sân, tiếng cãi vã lại nổ ra.

“Vào thời điểm mấu chốt này, huynh định đi sao?!” Mắt Ngu Mẫn Võ đỏ hoe: “Huynh muốn ném cái đống hỗn độn này lại cho một mình đệ à? Có ai làm đại ca như huynh không?”

Sắc mặt Ngu Mẫn Văn cũng khó coi không kém: “Cái gì gọi là ném đống hỗn độn lại cho đệ? Chẳng lẽ đệ không phải là nhi tử nhà họ Ngu? Không nên chăm sóc mẫu thân sao?”

“Con đường làm quan của phụ thân xem chừng không còn hy vọng nữa rồi, may mà Hoàng thượng không ra lệnh cắt đứt con đường khoa cử của ta, bây giờ ta phải quay về Quốc Tử Giám, chỉ cần ta đỗ kỳ thi xuân năm sau, nhà chúng ta vẫn còn một tia hy vọng! Ta đây là đang vì đại cục!”

Ngu Mẫn Võ cười khẩy: “Đại ca nói nghe hay lắm, huynh muốn thi xuân, chẳng lẽ đệ không tham gia võ cử à? Đệ đã nói rồi, Ngu Tam Thất rất quỷ dị, ngày đó huynh còn luôn miệng nói sẽ đi khuyên can mẫu thân, kết quả lại là dung túng cho bà ấy đi làm chuyện ngu xuẩn?!”

Ngu Mẫn Văn như bị dẫm phải đuôi, tức giận nói: “Ngày đó nếu không phải đệ chạy đến phòng củi đòi b*p ch*t Tam Thất, sao nó lại dứt khoát đòi đoạn tuyệt quan hệ như vậy? Là đệ đã hại cả nhà!”

Hai huynh đệ đổ lỗi cho nhau, cuối cùng biến thành động tay động chân.

Ngu Mẫn Văn chỉ là một thư sinh, làm sao so được với Ngu Mẫn Võ, hắn bị đè xuống đất đấm cho một trận, suýt nữa gãy mũi.

Liễu thị trên giường khóc nức nở nhưng không nói được một lời.

Tiếng cười khẩy hòa cùng tiếng vỗ tay vang lên, cắt ngang màn kịch hay này.

Huynh đệ nhà họ Ngu ngừng đánh nhau, thở hổn hển nhìn người vừa đến, vừa kinh ngạc vừa sững sờ:

 

“Sao lại là ngươi?”

“Ngu An?!”

Thiếu niên đứng dưới mái hiên với nụ cười chế giễu, vỗ tay tán thưởng: “Tiếp tục đi chứ, sao lại dừng rồi? Đúng là một màn huynh đệ hòa thuận thật hay.”

Ngu Mẫn Văn và Ngu Mẫn Võ lập tức nổi giận, tên tiện chủng do thiếp thất sinh ra này mà cũng dám chế nhạo họ sao?

Nếu là ngày thường, hai huynh đệ đã sớm xông lên cho Ngu An một bài học. Nhưng Ngu An không về một mình, sau lưng hắn còn có hai thị vệ, trên lệnh bài ở thắt lưng của họ có khắc một chữ “Yến”, rõ ràng là người của Tướng quân phủ!

Nhưng hai huynh đệ không hiểu, Ngu An chẳng phải cũng là nhà họ Ngu sao? Nhà mình thảm như vậy, sao Ngu An lại bình an vô sự?

Ngu Mẫn Văn đầu óc nhanh nhạy hơn, lập tức hiểu ra: “Là ngươi – ngươi cố ý giả bộ ngoan ngoãn, bề ngoài là đến Tướng quân phủ hạ độc nhưng thực chất là phối hợp với Tam Thất diễn kịch?”

“Thì ra là cái tên tiện chủng ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi!” Ngu Mẫn Võ hai mắt tóe lửa, muốn động thủ nhưng lại e dè hai tên thị vệ.

Ngu An cười khẩy, lười giải thích với họ: “Là ta đó, các ngươi làm gì được ta?”

Hai huynh đệ suýt bị lời nói của hắn làm cho tức nổ phổi.

Ngu Mẫn Võ nghiến răng: “Ngươi đã trèo được cành cao rồi, còn quay về đây làm gì? Xem trò cười của chúng ta à?”

Ngu An nhìn hắn cười: “Đúng vậy! Vui lắm đấy.”

“Ngươi–” Ngu Mẫn Võ chưa kịp nổi điên, hai tên thị vệ đã tiến lên một bước, khinh miệt nhìn huynh đệ nhà họ Ngu: “Phụng mệnh Thiếu tướng quân và Quận chúa, hai người chúng ta sau này sẽ chịu trách nhiệm bảo vệ An thiếu gia. Nghe Chu phó tướng nói, Ngu nhị công tử võ nghệ cao cường, đây là lại muốn chỉ giáo rồi sao?”

Má Ngu Mẫn Võ co giật đau đớn, hắn vẫn còn nhớ chuyện mình bị tên Chu phó tướng kia tát rụng mấy cái răng.

Ngu Mẫn Văn lại tỏ vẻ không thể tin nổi: “Bảo vệ? Tam Thất lại phái người bảo vệ ngươi? Dựa vào đâu chứ?”

“Tất nhiên là vì A tỷ yêu thương ta rồi.” Ngu An cười như một con sói con vừa được ăn thịt, vừa âm hiểm vừa đắc ý: “À, đúng rồi, vừa nãy nghe nhị ca nói huynh định quay về Quốc Tử Giám phải không?”

“Thật là trùng hợp, có lẽ không lâu nữa chúng ta có thể cùng học chung ở Quốc Tử Giám rồi.”

Sắc mặt Ngu Mẫn Văn đột biến, Ngu Mẫn Võ buột miệng: “Ngươi chỉ là con của thiếp thất, dựa vào đâu mà ngươi xứng?”

“Có A tỷ giúp ta, ta không xứng cũng thành xứng thôi.” Ngu An đắc ý như một tiểu ác ma phản diện, từng chữ một đâm vào tim hai huynh đệ: “Ngày xưa đại ca vào Quốc Tử Giám bằng cách nào, có cần tiểu đệ ta giúp huynh nhớ lại không?”

Đồng tử Ngu Mẫn Văn co rút.

Ngu An trân trọng lấy ra một quyển cổ thư đại nho từ trong lòng, Ngu Mẫn Văn thấy rõ tên của cổ thư đó là: “Mạnh Nham Bút Đàm”!

Chính là quyển hạ của “Mạnh Nham Bút Đàm” mà Ngu Mẫn Văn đã khổ sở tìm kiếm bấy lâu!

Ngày đó hắn có thể vào được Quốc Tử Giám chính là nhờ vào quyển thượng của “Mạnh Nham Bút Đàm”!

Hơi lạnh từ lòng bàn chân xộc l*n đ*nh đầu, Ngu Mẫn Văn chưa bao giờ sợ hãi như lúc này. Một sự thật mà hắn vẫn luôn không dám nghĩ sâu, không dám tin, giờ đây không cho phép hắn chối cãi mà bày ra trước mắt.

“Ngươi… sao lại, có…”

“Tất nhiên là A tỷ cho ta.” Ngu An cẩn thận cất cổ thư vào lòng, hắn nhìn gương mặt tuyệt vọng của Ngu Mẫn Văn, cảm thấy tiếc nuối.

Thật nên để cho A tỷ ngốc nghếch kia nhìn thấy vẻ mặt của Ngu Mẫn Văn bây giờ.

“Ngu Mẫn Văn, ngươi tự cho mình thanh cao thông minh, thông minh như ngươi sao lại bị Ngu Đường lừa gạt như một con chó vậy?”

Ngu An cười khẩy: “Ngu Đường nói cổ thư đại nho trong tay ngươi là do ả ta cầu xin Sở Nguyệt Bạch tìm giúp ngươi, ngươi liền tin không chút nghi ngờ. Ngươi cũng không nghĩ xem, Sở Nguyệt Bạch lấy đâu ra mặt mũi và bản lĩnh lớn như vậy mà cầu được những bảo vật này?”

Ngu Mẫn Văn lắc đầu, toàn thân hắn run rẩy.

“Không… không thể nào là Tam Thất, cho dù không phải Tứ muội muội cũng không thể nào là Tam Thất… Dựa vào đâu? Nó lấy đâu ra năng lực và bản lĩnh như vậy!!”

Ngu An vẻ mặt chế giễu: “Không có sao? Vậy sao tỷ ấy vừa đi, các người đã sa cơ đến mức này?”

Như một tiếng sét đánh vào đầu, Ngu Mẫn Văn lảo đảo.

Tất cả những điều hắn từng bỏ qua trong quá khứ đều hiện về trong đầu, cuối cùng, Ngu Mẫn Văn nhớ đến lời “thú nhận” của Liễu thị không lâu trước đó.

Liễu thị nói, Ngu Đường là phúc tinh của cả nhà, mọi may mắn đều là do Ngu Đường mang lại!

Nhưng nếu… nếu ngay từ đầu Liễu thị đã nhầm thì sao!

Người thật sự mang lại may mắn cho nhà họ Ngu là Tam Thất! Tất cả “cơ duyên may mắn” đều là do nàng dốc hết tâm tư tìm về cho nhà họ Ngu!

Ngu Mẫn Văn hoa mắt, hắn run rẩy, lắc đầu, không dám tin.

Hắn cũng không thể tin!

Hắn vẫn cố gắng thuyết phục chính mình: “Không… sao có thể là nó, không thể nào là nó… Rõ ràng ban đầu chính nó đã đốt cổ thư của ta…”

Vẻ mặt Ngu An lạnh lùng chế nhạo. Đúng là ban đầu Tam Thất đã đốt cổ thư mà Ngu Mẫn Văn khổ công tìm được, còn về lý do, chỉ có mình Tam Thất biết rõ.

Nhưng Ngu An tin chắc, năm đó Tam Thất đốt cổ thư tuyệt đối không phải để hại Ngu Mẫn Văn, nếu không, sao sau này nàng lại tìm cho hắn những bản gốc quý giá hơn?

“Ha, phải hay không cũng không còn quan trọng nữa.” Ngu An cười rạng rỡ, ánh mắt âm hiểm như một con sói con chực chờ ăn thịt người: “Chỉ mong đại ca thực sự tài hoa, ta thật mong chờ được làm đồng môn với đại ca trong Quốc Tử Giám lắm đó!”

Comments