Sau khi Yến Độ và Tam Thất dùng xong bữa trưa, liền cho người chuẩn bị xe, nói là phải vào cung một chuyến.
“Hoàng thượng lại triệu kiến à? Vẫn là vì chuyện tên yêu nhân đứng sau?”
“Chuyện yêu nhân tạm thời chưa có kết quả, chuyến này là vào cung tạ ơn.” Yến Độ dừng một chút, giọng điệu u uất: “Hoàng cô trượng ban thưởng nhiều đỗ quyên như vậy, ta còn chưa đi tạ ơn nữa.”
Tam Thất gật đầu: “Vậy thì phải cảm ơn.”
Yến Độ cười gật đầu nhưng tay lại mân mê tấm thẻ thập toàn thập mỹ.
Tất nhiên là phải cảm ơn rồi, hắn đâu phải loại người nhàn rỗi vô vị, tất nhiên sẽ không vì nhận được chiếc thẻ “thập toàn thập mỹ” độc nhất vô nhị mà cố ý vào cung khoe khoang…
Chỉ là chậu đỗ quyên hắn cướp được kia không thể tặng được nữa rồi, bây giờ tặng đi lại giống như bắt chước người khác.
Yến thiếu tướng quân không thể đem đi tặng, Tam Thất lại tặng hắn thẻ “thập toàn thập mỹ”, vậy hắn cũng phải tặng nàng món tốt nhất!
Tam Thất thấy hắn dùng chuỗi hạt gỗ tử đàn thượng hạng xâu tấm thẻ thập toàn thập mỹ thành một chuỗi vòng tay, lúc nào cũng cầm trong tay mân mê, rõ ràng là rất thích tấm thẻ này.
Chỉ là… có phải thích quá mức rồi không? Phô trương đến mức không còn giống Yến Thiếu tướng quân nữa.
…
…
Trông giống như một hài tử được món đồ chơi yêu thích, không nhịn được mà đi khoe khoang khắp nơi.
Yến Độ để ý đến vẻ mặt của Tam Thất, trong lòng khẽ động, hắn giả vờ chỉnh lại tay áo, kéo ống tay áo hẹp xuống một chút, để lộ ra xương cổ tay, đương nhiên cũng lộ ra sợi dây đỏ xen lẫn trong chuỗi hạt tử đàn.
Tam Thất nhìn thấy, cũng hỏi ra miệng: “Sợi dây đỏ này đeo lâu lắm rồi nhỉ?”
Tim Yến Độ đập nhanh không kiểm soát, vẻ mặt bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không kìm được mà mong đợi nhìn nàng, hắn “ừm” một tiếng: “Lúc nhỏ, một người rất quan trọng đã tặng cho ta.”
Tam Thất gật đầu, ánh mắt nhìn ra ngoài sảnh.
Yến Độ nhìn chằm chằm nàng, phát hiện nàng không hề nhận ra sợi dây đỏ này, bất giác mím môi.
Hắn thầm hận cái thế lực thần bí vô lý nào đó đang hạn chế hắn, khiến hắn không thể mở miệng nhắc đến quá khứ của mình với nàng.
Lại có chút tức giận vì trí nhớ tồi của nàng, sao lại có thể quên hắn sạch sành sanh như vậy chứ?
Yến Độ vẫn không cam lòng, nói bóng nói gió: “Tam Thất, lúc nhỏ nàng có đồng bạn nào đặc biệt thân không?”
“Có chứ, Đại Vương và Tiểu Vương.”
Yến Độ bất lực thở dài: “Ngoài chó mèo ra thì sao? Không có đồng bạn nào khác à?”
Tam Thất suy nghĩ một lúc, lắc đầu.
Yến Độ đầu lưỡi đẩy vào má, ánh mắt nhìn nàng đột nhiên trở nên hung dữ, đuôi mắt cũng đỏ hoe, như một con thú nhỏ bị phụ bạc.
Tam Thất đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, nàng đang định mở miệng thì trán liền đau nhói: “Ái da!” Nàng ôm đầu, không thể tin nổi nhìn hắn: “Yến Độ?”
“Ta vào cung đây.” Yến Thiếu tướng quân cầm lấy áo choàng, sải bước đi, toàn thân đều toát ra một câu: Ta lại giận rồi!
“Ngài… ta… ai lại chọc giận ngài nữa vậy?” Tam Thất xoa trán, tức đến bật cười: “Tính tình gì kỳ vậy!”
Sao lại nói giận là giận ngay được? Tốt lắm, Yến Thiếu tướng quân lại có thêm một khuyết điểm nữa: Sáng nắng chiều mưa!
Bị Yến Độ làm gián đoạn như vậy, câu hỏi mà Tam Thất vừa định hỏi đã bị nuốt ngược trở lại.
“Sao Yến Độ biết Đại Vương và Tiểu Vương là mèo với chó nhỉ, trước đây mình có nói với ngài ấy sao?”
Tam Thất lẩm bẩm thắc mắc, vốn rất để tâm, nhưng mấy giây sau, như có thứ gì đó lướt qua trong đầu nàng, điểm kỳ lạ này đã bị nàng quên sạch.
Sau thắt lưng có thứ gì đó đang rung lên.
Tam Thất đưa tay ra sau mò, rút con dao chặt xương ra, liền thấy một miếng “cao dán chó” trên thân dao lại rơi ra, trên thân dao hiện lên mấy chữ bằng máu:
— Đến rồi, đến rồi, lại đến rồi!
Mắt Tam Thất khẽ nheo lại, cái gì lại đến rồi?
Nàng đưa tay chạm vào những chữ máu trên thân dao, một giây sau, trước mắt Tam Thất là một màu đỏ rực.
Một cảm giác ngạt thở bao trùm lấy nàng, nàng như bị kéo vào một thế giới khác, chìm sâu dưới đáy hồ, toàn thân như bị áp lực nặng nề đè xuống.
Nàng giãy giụa một lúc lâu, mặt cuối cùng cũng nổi lên khỏi “mặt nước”. Tam Thất th* d*c, mở mắt ra là biển máu vô tận, máu xung quanh cuộn lên thành hình người, chúng giãy giụa, gào thét, ai oán…
Chính những bàn tay này đang nắm chặt lấy Tam Thất.
Nàng nghe thấy chúng đang gầm rú:
— Trả da lại cho ta!
— Trả lại da cho ta!!!
Ngay khi những bàn tay máu này sắp sửa chui vào cơ thể Tam Thất, đôi mắt nàng lập tức biến thành một màu đen kịt, quỷ khí đen đặc như bùn lầy nhanh chóng lan ra xung quanh.
Trong tiếng quỷ khóc sói gào, Tam Thất chỉ cảm thấy toàn thân chấn động.
Nàng mở mắt ra lần nữa, ảo ảnh biến mất, những chữ máu trên lưng dao chặt xương cũng biến mất, nó cũng ngừng rung động mà chỉ về một hướng nào đó.
Đó là… hướng hoàng cung!
…
Trong hoàng cung.
Hoài Đế nhìn chậu hoa đỗ quyên mà Yến Độ dâng lên, nhướng mày: “Sao? Không hài lòng với hoa đỗ quyên trẫm ban tặng, giờ lại trả về à?”
“Điệt nhi không dám.” Yến Độ chắp tay hành lễ, nói lời đường mật: “Chậu này là điệt nhi cả gan xin từ cung của Hoàng hậu, nở đẹp nhất, điệt nhi muốn mượn hoa kính Phật, tặng cho Hoàng cô trượng.”
Hoài Đế “hừ” một tiếng, mắt lộ vẻ ghét bỏ, lại có chút đắc ý.
Đây là muốn tặng quà mà không tặng được, tiểu tử thối này đến để bày tỏ sự bất mãn sao?
Hoài Đế rất vui, tự cho rằng đã dạy cho tiểu tử này một bài học, sau đó liền nhìn thấy tấm thẻ thập toàn thập mỹ khẽ lắc lư trên cổ tay Yến Độ.
Tấm thẻ đó… trông sao mà giống…
“Trên cổ tay ngươi treo cái gì vậy?”
“À, cái này ạ…” Yến Thiếu tướng quân ung dung v**t v* tấm thẻ thập toàn thập mỹ: “Chỉ là quà tặng thôi, Hoàng cô trượng cũng có mà.”
Khóe mắt Hoài Đế co giật: “Chất liệu của tấm thẻ gỗ này của ngươi trông khá giống với cái của Hoàng hậu nhỉ…”
“Vậy sao? Điệt nhi lại không phát hiện ra.” Yến Độ như thật sự không phát hiện, lấy ra, giơ lên, ngắm nghía trái phải.
Lần này Hoài Đế nhìn rõ hơn, đúng thật là gỗ ô mộc!
Hơn nữa hẳn là được điêu khắc từ phần lõi gỗ tốt nhất!
A a a a! Tức chết trẫm rồi!
Tiểu hỗn đản này đâu phải đến để bày tỏ sự bất mãn, hắn chính là đến để chọc tức người ta!
Hoài Đế rất tức, nhưng Hoài Đế không thể phát tác, là bậc quân chủ thiên hạ, ông đâu thiếu đồ tốt, không thể tức giận, không thể tức giận… mới là lạ!
Bây giờ Hoài Đế không chỉ muốn đánh cho tiểu hỗn đản Yến Độ này một trận mà còn muốn đánh cả Tam Thất nữa.
Đúng là một lũ cá mè một lứa!
Lại còn phân biệt đối xử, sao? Ông đây là vua một nước mà không xứng với một tấm thẻ gỗ ô mộc à!
Lý công công ở bên cạnh, tim gan đều thắt lại. Cả hoàng cung này chỉ có Yến Thiếu tướng quân mới dám vô phép vô tắc với Hoàng thượng như vậy, lại còn chủ động đến chọc tức Hoàng thượng. Tiểu tổ tông ơi, không thấy lông mày Hoàng thượng đã tức đến dựng đứng lên rồi sao!
“Hoàng cô trượng, điệt nhi còn phải đi thăm cô mẫu, xin cáo lui trước.”
Hoài Đế nghiến răng: “Trẫm bắt ngươi tuần tra ba tháng ở kinh thành, ngươi rảnh rỗi lắm sao? Ngày nào cũng không có việc gì làm là chạy vào cung? Cút về cho trẫm, không có việc gì thì bớt vào cung lại!”
“Vâng.” Yến Thiếu tướng quân biết điểm dừng, báo thù xong liền đi.
Lúc này, một thái giám vội vã vào bẩm báo: “Hoàng thượng, không hay rồi, Thất công chúa đột nhiên mắc bệnh lạ, Hoàng hậu nương nương mời người mau qua đó.”
Sắc mặt Hoài Đế khẽ biến, nhưng ông vừa đứng dậy, Đại Lý Tự Khanh lại đến cầu kiến, có đại án khẩn cấp cần bẩm báo.
Mặt Hoài Đế trầm xuống, chỉ vào Yến Độ: “Ngươi mau thay trẫm đến chỗ cô mẫu của ngươi xem tình hình của Thất muội muội ngươi thế nào.”
Yến Độ không dám chậm trễ, nhanh chóng bước ra khỏi điện, liền nhìn thấy Vân Bất Ngạ đang ngáp dài, tay thì đang khoa chân múa tay gì đó ở ngoài điện.
“Sao ngươi lại vào cung?”
Vân Bất Ngạ vẫn đang nghiền ngẫm cách vẽ lá bùa Tứ Phương Tiến Bảo, hắn ngẩng đôi mắt đầy tơ máu lên, ánh mắt trống rỗng nói: “Ta cũng không biết nữa, Quận chúa tỷ nói trong cung e là có biến cố, tỷ ấy không thể tùy tiện vào cung, chỉ có thể bảo ta vào đây tìm huynh…”
Trong lòng Yến Độ khẽ động, một tay túm lấy búi tóc của Vân Bất Ngạ: “Ngươi theo ta!”
Khuôn mặt tròn trịa của Vân Bất Ngạ lại bị kéo đến biến dạng, như chiếc bánh trôi mè bị kéo sắp lòi cả nhân ra.
Đồ hỗn đản! Yến ca huynh cao thì hay lắm à, túm búi tóc nhỏ của người ta, huynh thật vô lễ
Comments