Tại cổng cung.
Xe của Thất công chúa vừa ra ngoài đã bị chặn lại.
“Điện hạ, là Thiếu tướng quân.”
Nha hoàn Tư Vận thông báo vào trong xe, cơ thể Thất công chúa run lên, giọng nói bị đè nén nhưng mang theo vẻ hung dữ: “Tiếp tục đi, đừng dừng lại.”
Tư Vận kinh ngạc nhưng không dám cãi lệnh, xe ngựa tiếp tục tiến về phía trước.
Mắt Yến Độ tối sầm, nhanh chóng đuổi theo. Hắn nắm lấy trục ngang đuôi xe, mượn lực lật người, áo choàng tung bay, trong vài hơi thở hắn đã rơi xuống trước xe, giật lấy dây cương từ tay tiểu thái giám, ghì ngựa dừng lại.
Trong xe ngựa, Thất công chúa hét lên, Tư Vận vô thức đỡ chủ tử của mình, hai chủ tớ kinh hoàng nhìn ra ngoài.
Rèm xe vén lên một nửa, để lộ đường viền hàm dưới sắc bén và đôi mắt lạnh lẽo của người nam nhân: “Thất công chúa đang trốn tránh thần sao?”
Tư Vận che chở chủ tử: “Thiếu tướng quân, ngài làm điện hạ sợ rồi!”
Thất công chúa co rúm trong lòng Tư Vận, không ngừng la hét: “Yến Độ ngươi xuống đi! Ngươi đừng lại gần ta, ngươi xuống đi!!”
…
…
“Người đâu! Người đâu!!”
“Hộ giá! Hộ giá!”
Phản ứng của nàng ta quá kịch liệt, ngay cả Tư Vận cũng bị dọa sợ.
Trước đây dù điện hạ nhà mình “sợ” Thiếu tướng quân, nhưng thực tế quan hệ của hai người rất thân thiết, cái sợ đó hoàn toàn là sự áp chế huyết thống của ca ca đối với muội muội.
Nhưng bây giờ Thất công chúa đối mặt với Yến Độ như thể nhìn thấy một con mãnh thú.
Lúc này đang ở ngay cổng cung, cấm quân canh thành nghe thấy tiếng kêu cứu của Thất công chúa liền kéo đến, thấy cảnh này đều có chút bối rối.
“Thiếu tướng quân, ngài và Thất công chúa điện hạ đây là…” Cấm quân có chút do dự.
Yến Độ vẻ mặt bình tĩnh: “Không có gì, bản tướng quân và điện hạ chỉ đùa một chút thôi.”
Hắn liếc vào trong xe: “Điện h* th*n thể không khỏe, vẫn nên sớm để Minh Hoa Quận chúa xem giúp người thì hơn.”
Thất công chúa không thèm ngẩng đầu, toàn thân nàng ta đều toát lên sự kháng cự: “Mẫu hậu đã nói để nàng ấy đến Công chúa phủ của ta, ngày mai để nàng ấy đến phủ ta là được, ngươi mau xuống đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Yến Độ: “Trị sớm khỏi sớm, bây giờ nàng ấy có thể chữa trị cho điện hạ ngay lập tức.”
“Cái gì?!” Thất công chúa kinh ngạc ngẩng đầu, một giây sau, nàng ta nhìn theo hướng Yến Độ chỉ.
Một bóng dáng thanh lệ đứng cách đó không xa, dường như nàng đã đến từ lâu, chiếc áo choàng lông cáo trắng muốt hòa cùng màu tuyết khiến người ta bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Khi chạm phải đôi mắt đen trắng phân minh đó, toàn thân Thất công chúa run lên, nàng ta đột nhiên che lấy gáy mình, giọng nói lại trở nên sắc nhọn: “Bảo nàng ta đi đi! Ta không khám!”
“Điện hạ…” Tư Vận cũng kinh ngạc trước sự bất thường của Thất công chúa.
“Không nghe hiểu lời của bản công chúa sao? Bảo họ cút hết đi!” Mắt Thất công chúa lóe lên vẻ hung dữ.
Tư Vận bị dọa sợ, cầu cứu nhìn Yến Độ: “Thiếu tướng quân, hay là để hôm khác…”
“Cần gì phải hôm khác, chọn ngày không bằng gặp ngày.” Tam Thất đã đi đến trước xe, nàng nhìn thẳng vào Thất công chúa, khóe môi cong lên: “Suy cho cùng, ta đã đến đây rồi, phải không, điện hạ.”
Lời Tam Thất vừa dứt, bàn tay chắp sau lưng búng một cái.
Miệng Thất công chúa há ra nhưng lại không thể nói được lời nào, như có thứ gì đó đang siết chặt cổ họng nàng ta.
Trên xe ngựa, Yến Độ đưa tay về phía Tam Thất, Tam Thất nắm lấy tay hắn, mượn lực lên xe.
Hai người cùng vào trong xe, một đen một trắng, như hai vị sát thần, khiến người xung quanh ngột ngạt đến không thở nổi.
“Khởi hành.” Yến Độ lạnh lùng liếc nhìn Thất công chúa: “Về Công chúa phủ.”
Tư Vận nghe là về Công chúa phủ liền thở phào nhẹ nhõm.
Sợ chết đi được, còn tưởng Yến Thiếu tướng quân định mang Thất công chúa về Tướng quân phủ treo lên đánh!
Dù sao chuyện này Thiếu tướng quân cũng không phải chưa từng làm…
Ngoài xe, Vân Bất Ngạ trừng mắt giận dữ: “Không phải, còn có ta nữa! Ta! Ta còn chưa lên xe mà!!”
Một cục bánh trôi mập tròn vội vã đuổi theo bánh xe.
Nửa canh giờ sau, Công chúa phủ.
Thất công chúa ngồi trên ghế như một con rối, ngoài việc đảo mắt lung tung, cả người nàng ta không thể cử động.
Trong sân, mấy chục người quỳ kín, đều là những cung nhân đã theo Thất công chúa đến Nam Sơn hành cung chăm bệnh trở về.
Tư Vận chuyến này không đi theo nên nàng ta và những cung nhân ở lại vẫn đứng, nhưng ai nấy đều mặt mày hoảng hốt.
Ngay từ trước khi Yến Độ xuất cung, thân vệ của hắn đã ngấm ngầm khống chế Công chúa phủ.
Tư Vận lòng như lửa đốt vì lo cho chủ tử, vội nói: “Thiếu tướng quân, rốt cuộc ngài muốn làm gì!”
“Điện hạ vẫn luôn xem ngài là huynh trưởng ruột thịt, cho dù hôm nay điện hạ có mạo phạm ngài, ngài cũng không nên làm chuyện mạo phạm như vậy!”
“Ngươi là một người trung thành,” Yến Độ lạnh lùng liếc nàng ta một cái: “Muốn tốt cho chủ tử của ngươi thì im lặng ở yên đó.”
Chu phó tướng sải bước vào: “Thiếu tướng quân, thiếu một người.”
“Ai?”
“Một cung nữ tên Vân Tương, trong danh sách theo Thất công chúa đến Nam Sơn hành cung chăm bệnh có tên nàng ta.”
Tư Vận nói: “Vân Tương bị bệnh, điện hạ đã ban ơn, cho phép nàng ta ở lại hành cung dưỡng bệnh rồi mới về.”
“Vân Tương à…” Tam Thất đang đi vòng quanh trong sân đột nhiên dừng lại, nàng nhìn về phía Thất công chúa, vẻ mặt u uất: “Ta nhớ nàng ta, Thất công chúa trước đây còn phái nàng ta đến chải đầu cho ta.”
“Nói mới nhớ, tay nghề chải đầu của nàng ta thật không tồi, ta còn chưa kịp cảm ơn nàng ta đàng hoàng nữa.” Vừa nói Tam Thất vừa đi đến gần Thất công chúa, Tam Thất từ từ cúi người xuống, đột nhiên đưa tay lên bóp chặt cằm Thất công chúa.
Đôi mắt nàng đen kịt dị thường.
Thất công chúa nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt đen trắng phân minh đó, màu đen của đôi mắt đó như một vực thẳm vô biên, xâm chiếm lấy bóng của nàng ta, như những bàn tay quỷ xé toạc lớp da của nàng ta, để lộ ra chân dung thật được ngụy trang.
Đó là một khuôn mặt bình thường không có gì nổi bật, méo mó vì kinh hoàng, như một tên hề lố bịch.
Tam Thất đột nhiên cong môi, nói một câu mà người khác không hiểu: “Là ngươi à…”
Toàn thân Thất công chúa run rẩy, lớp da trên người như đang siết chặt, trong đầu có một giọng nói đang gào thét điên cuồng:
Bị phát hiện rồi!!
Chắc chắn đã bị phát hiện rồi!!!
Không, không! Minh Hoa Quận chúa làm sao có thể phát hiện được! Rõ ràng ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không phát hiện ra sự bất thường của mình!!
Đúng lúc này, tiếng bước chân vội vã từ ngoài vọng vào.
Lại là Lam Nguyệt ma ma dẫn người đến: “Thiếu tướng quân, ngài đang làm gì vậy!!”
Khi đối mặt với Lam Nguyệt ma ma, Yến Độ hơi dịu giọng: “Ma ma đừng nóng vội.”
Lam Nguyệt ma ma làm sao có thể không nóng vội, máu trong người bà sắp sôi lên rồi! Thấy bà định đi tới, Tam Thất đột nhiên ra lệnh: “Khôi Nhất! Cản bà ấy lại!”
Khôi Nhất không chút do dự ra tay, Lam Nguyệt ma ma vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng một giây sau, biến cố đột ngột xảy ra.
Những hạ nhân của Công chúa phủ vốn đang bị trói gô nằm dưới đất đồng loạt vùng dậy, trên người họ phát ra những âm thanh kỳ quái như tiếng giấy bị vò nát.
“A–”
Tiếng la hét và tiếng vũ khí được rút ra cùng lúc vang lên, Chu phó tướng và những người khác rút kiếm, như đối mặt với kẻ thù lớn, ai nấy đều mặt mày kinh hãi.
Chỉ thấy cơ thể của những hạ nhân đó hiện ra những tư thế méo mó mà người thường khó có được, hoặc là tứ chi bẻ ngược, hoặc là cổ bị vặn thành một cái xoắn.
Dưới da của họ có thứ gì đó đang cựa quậy.
Một giây sau, mọi người bỗng thấy hoa mắt.
Từng tấm da người tách khỏi cơ thể họ, nhếch mép cười nham hiểm lao về phía mọi người.
Mọi người kinh hãi đến hồn bay phách lạc, những người khác trong Công chúa phủ sợ đến tè ra quần, la hét bỏ chạy.
Lam Nguyệt ma ma càng sợ đến mặt trắng bệch.
Chỉ nghe một loạt tiếng “bịch bịch bịch” vang lên.
Những tấm da người đó như đâm phải một bức tường vô hình vô sắc: “bẹp” một tiếng, ngã ngược lại xuống đất.
Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện từng hàng dấu chân, những dấu chân đó bao thành một vòng tròn, chính vòng tròn này đã nhốt những tấm da người lại.
Vân Bất Ngạ kinh ngạc hét lên: “Bát Phương Khốn Ma Trận! Lại là Bát Phương Khốn Ma Trận!!”
Thì ra nãy giờ Quận chúa không phải đi vòng vòng chơi mà là âm thầm bố trận!
Tỷ của ta ơi, tỷ còn có bất ngờ nào mà ta không biết nữa không!!
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tam Thất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Vẻ mặt thiếu nữ bình tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn những tấm da người đang cố gắng phá trận: “Đúng là không ngồi yên được mà.”
Ánh mắt nàng rơi trở lại trên người Thất công chúa, những lời nói ra lại khiến mọi người tê dại da đầu.
“Nhìn Thất công chúa xem, điềm tĩnh biết bao.”
“À, không đúng, có lẽ ta nên gọi ngươi là…”
“Vân, Tương.”
Comments