Cách đó không xa, hiện lên một tòa thành.
Huyện Tiết.
Cổng huyện Tiết mở toang, người qua lại tấp nập.
Vân Bất Ngạ nghi ngờ gãi đầu: “Đó là huyện Tiết phải không? Nhưng không phải Lam Nguyệt ma ma nói cả huyện Tiết từ nha môn đến dân chúng đều đã bốc hơi trong một đêm sao? Ta thấy người không ít đâu.”
Hắn nói xong, phát hiện hai người bên cạnh không lên tiếng, quay đầu lại liền thấy vẻ mặt của Yến Độ cực kỳ u ám.
Cơ thể Tam Thất khẽ run, hơi lạnh quanh người gần như có thể đóng băng người khác, nàng nhìn chằm chằm phía trước, hỏi Yến Độ: “Ngài cũng có thể nhìn thấy?”
Giọng Yến Độ lạnh lùng: “Không nhìn thấy nhưng ta ngửi thấy mùi.”
“Muốn nhìn thấy không?”
Yến Độ có kiếp nạn với số 9, Tam Thất cũng đã từng nói, hắn bây giờ tốt nhất đừng “nhìn thấy quỷ”.
Nhưng bây giờ Tam Thất đã hỏi như vậy, chứng tỏ tiếp theo họ phải đối mặt với thứ có lẽ còn nguy hiểm hơn cả “nhìn thấy quỷ”. Nếu không nhìn thấy sẽ càng nguy hiểm hơn.
…
…
Yến Độ chưa bao giờ sợ nguy hiểm, hắn nhìn nàng: “Ta tin nàng.”
Tam Thất không nói nhiều, nàng đưa tay lên vòng qua cổ Yến Độ, thiếu niên tướng quân thuận theo cúi người xuống, hắn nhìn thấy đôi môi hồng của nàng, hơi thở lạnh lẽo nhẹ nhàng thổi vào mắt hắn.
Như thổi tan đi một lớp màng vô hình.
Vân Bất Ngạ cảm thấy khó xử, hắn cảm thấy mình không nên ở đây, nên chôn đầu vào tuyết.
Hai người này quá đáng quá, không chỉ nói chuyện bí ẩn, còn tình tứ trước mặt hắn, thật không xem hắn là người à? Hắn không có cảm giác tồn tại như vậy sao!
Bánh trôi mè đang nghĩ xem mình có nên đi trước một bước nhường chỗ cho hai người không thì nghe thấy giọng nói cực kỳ bình tĩnh của Tam Thất:
“Vân Bất Ngạ, không muốn thật sự trở thành bánh trôi lòi nhân thì lúc này đừng có giấu dếm nữa, tự mình giải cấm chế trên người đi.”
Sắc mặt Vân Bất Ngạ khẽ biến, buột miệng nói: “Sao tỷ biết…”
Tam Thất chỉ liếc hắn một cái rồi cùng Yến Độ nhanh chóng đi về phía cổng thành.
Vẻ mặt Vân Bất Ngạ biến đổi không ngừng, hắn có thể được Vân Hạc đạo trưởng nhận làm đệ tử duy nhất, đương nhiên không thể nào là một tên phế vật. Trên người hắn đúng là có cấm chế, nhưng không thể dễ dàng giải được.
Nhưng bây giờ bị Tam Thất vạch trần…
“Không thể giả vờ nữa rồi.” Hắn lẩm bẩm một tiếng, nghiến răng, quay đầu nhổ một bãi nước bọt vào vai trái của mình.
Trên người hắn có ba ngọn lửa, hai bên vai hai ngọn, đỉnh đầu một ngọn. Vừa rồi Vân Bất Ngạ đã nhổ đi ngọn lửa trên vai trái, trong khoảnh khắc đó, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, cơ thể tròn trịa cũng trong khoảnh khắc trở nên gầy đi vài phần.
Cũng trong khoảnh khắc đó, Vân Bất Ngạ nhìn rõ bộ mặt thật của huyện Tiết, sắc mặt lập tức thay đổi.
Trước mắt là một màu đỏ tươi chói lóa, cả huyện Tiết như bị máu tưới từ đầu đến chân, mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mặt, những người qua lại ở cổng thành đâu phải là người!
Không, cũng là người, nhưng đều là hình nhân giấy!
Hình nhân giấy mặc da người!
Một số hình nhân da người có da bị lột hỏng, để lộ cơ thể hình nhân bên trong, chúng như những con rối, trên mặt đều mang một nụ cười giống hệt nhau, ra vào cổng thành.
Những hình nhân ra khỏi thành đi được mười mấy mét lại quay trở lại, lặp đi lặp lại.
Vân Bất Ngạ rùng mình một cái, nhanh chóng đuổi theo: “Yến ca, Quận chúa tỷ… không! Quận chúa nội nãi nãi của ta ơi, người đợi nội tôn của người với!”
Vân Bất Ngạ cố gắng chen vào giữa Tam Thất và Yến Độ, nắm chặt cánh tay hai người, càng đến gần huyện Tiết, gần như cùng một lúc, tất cả các hình nhân đều đồng loạt nhìn về phía họ.
Những đôi mắt trống rỗng đó quét qua, Vân Bất Ngạ suýt hét lên, quay đầu muốn chạy.
Kết quả là hai “hộ pháp” hai bên đã kẹp chặt tay hắn, bánh trôi mập sắp tan chảy rồi: “Ta hối hận rồi, bây giờ ta làm một tên hèn được không.”
“Muộn rồi.” Tam Thất mặt không biểu cảm, tay nàng lạnh buốt.
Vân Bất Ngạ nhìn thấy đôi mắt đen đáng sợ của Tam Thất, đột nhiên tỉnh táo.
Tốt lắm, đột nhiên không sợ nữa.
Bởi vì Quận chúa nãi nãi bên cạnh còn đáng sợ hơn cả một tòa thành đầy hình nhân này.
“Có thể buông ta ra được rồi, ta có thể tự mình đứng thẳng được rồi.”
Yến Độ: “Im miệng.”
Một giây sau, ba người như bước vào địa ngục trần gian.
Mặt đất dưới chân ẩm ướt và dính nhớp, như thịt nát bị giã nát, mùi tanh nồng xộc lên mũi khiến người ta gần như không mở được mắt.
Khi họ đến gần, các hình nhân đồng loạt dừng lại, cổ cũng theo họ mà quay.
Tiếng “lạo xạo” khiến người ta ê răng không ngừng vang lên.
Dần dần, tiếng bước chân sau lưng họ ngày càng dày đặc, những hình nhân vốn đang đi lại quanh cổng thành đều đã theo sau họ.
Như một bầy sói đang theo sau ba con cừu non.
Một tiếng “két”.
Là tiếng cổng thành đóng sầm lại.
Gần như trong khoảnh khắc đó, vô số hình nhân từ bốn phương tám hướng đi ra, chúng bao vây lấy ba người Tam Thất.
Giọng Tam Thất lạnh lùng: “Ta phụ trách mở đường.”
Yến Độ lập tức đổi đội hình với nàng, hắn chọn yểm trợ phía sau, Vân Bất Ngạ ở giữa, hắn nghiến răng, mặt mày dữ tợn: “Hai bên giao cho ta, ta phải cho nãi nãi của ta biết, ta không phải là một tên hèn!”
Một tay hắn cầm chuông, một tay cầm bùa.
Tam Thất từ khi vào huyện Tiết, bên tai đã văng vẳng vô số tiếng ai oán và la hét thảm thiết. Yến Độ và Vân Bất Ngạ nhìn thấy những hình nhân da người đáng sợ nhưng nàng còn nhìn thấy nhiều hơn thế.
Nàng nhìn thấy dân chúng trong thành này đã chết như thế nào.
Đó là một đêm khuya bình thường, người bán hàng rong trở về nhà, dùng số tiền dành dụm ba tháng để mua thuốc cho lão mẫu. Một nữ nhân thức đêm thêu khăn tay, nhi tử ngủ ngon bên cạnh, nàng chờ phu quân trở về muộn.
Người gõ mõ chịu đựng tuyết lạnh, gõ mõ, miệng còn lẩm bẩm nhận được tiền công đêm nay, ngày mai có thể mua một miếng thịt đến thăm nữ nhi đang mang thai.
Huyện thừa đang bàn bạc với Chủ bạ ngày mai mở một lều cháo, phát cháo cho dân nghèo.
Đây là một huyện nhỏ bình thường, có những con người bình thường, sống những ngày tháng tuy vất vả nhưng yên tĩnh và hòa thuận.
Ác mộng đột nhiên ập đến, những tờ giấy màu máu rơi từ trên trời xuống, như một trận mưa máu, giấy máu rơi xuống đất biến thành hình nhân, hình nhân xông vào từng nhà dân.
Chúng lột da của người sống mặc lên người mình.
Chúng đập nát thịt xương của họ, dẫm nát thịt xương vào mặt đất dưới chân.
Nhân gian biến thành địa ngục, hình nhân cười đùa, đi lại khắp nơi.
Ảo ảnh biến mất trước mắt, Tam Thất rút con dao chặt xương ra, đuôi mắt nàng đỏ hoe, cổ tay rung lên, những lá bùa trên con dao chặt xương đồng loạt cháy hết.
Trên lưng dao, từng chữ máu hiện lên.
Trùng hợp với giọng nói trong lòng Tam Thất.
— Chém nát chúng!!
— Chém chết đám khốn này!!
Comments