Chương 70

Chương 70

Từ đường hoang tàn, như đã bị bỏ hoang từ lâu.

Yến Độ quan sát kỹ lưỡng, hắn chắc chắn đây chính là từ đường mà lúc nhỏ hắn và Tam Thất đã từng dừng chân trên đường âm dương.

Chỉ là, từ đường trên đường âm dương không có tên, còn từ đường trước mắt lại có:

— Từ đường Nương Nương.

“Tam Thất, nàng có nhớ ra đã thấy từ đường này ở đâu chưa?” Yến Độ nhìn nàng, đáy mắt đè nén sự mong đợi.

Tam Thất nhíu mày lắc đầu.

Rất kỳ lạ, càng cố nhớ lại thì nàng lại càng không thể nhớ ra.

Tuy Yến Độ thất vọng nhưng trong lòng lại dấy lên một tia hy vọng. Dạo gần đây hắn không ít lần nói bóng nói gió, dò hỏi, nhưng Tam Thất chẳng nhớ được chuyện gì hồi nhỏ cả.

Sự xuất hiện của từ đường này như một cơ hội.

Ít nhất là nàng có ấn tượng, không phải sao?

Chỉ là lúc này không phải là lúc để truy tìm quá khứ của hắn và Tam Thất. Bên kia, Vệ Viêm và các cấm quân đã biết được tình hình từ miệng Vân Bất Ngạ, vẻ mặt của các cấm quân và Thất công chúa đều ngơ ngác.

Không phải…

Thuyết thư nhân dưới cầu cũng không dám bịa như vậy!

(Thuyết thư nhân: người kể chuyện)

Những người dân bên ngoài đều là hình nhân mặc da người?

Thất công chúa và Vân Tương đổi da?

Còn có cả chuyện đi đường đường âm dương, nửa canh giờ từ kinh thành đến huyện Tiết?

“Các ngươi thật là…” Vân Bất Ngạ xắn tay áo: “Nhân lúc tiểu đạo bây giờ không còn hèn nữa, ta sẽ cho các ngươi mở mang tầm mắt!”

Hắn cắn rách ngón giữa, vừa “xì” một tiếng vừa giơ ngón giữa lên chọc vào trán Vệ Viêm và những người khác.

“Ta, ta, ta, cho ta một dấu nữa!” Thất công chúa chen tới, Vân Bất Ngạ cũng đóng một dấu lên trán nàng.

Mọi thứ trong từ đường không có gì thay đổi. Vệ Viêm đi đến cửa lớn, nhìn ra ngoài qua khe cửa, cả người hắn lập tức bật ngửa về phía sau, mặt mày xanh mét.

Các cấm quân còn lại sau khi xem xong đều có phản ứng tương tự.

Hơi lạnh từng dòng từng dòng xộc l*n đ*nh đầu, Vệ Viêm và mọi người chỉ cảm thấy bản thân đang đi dạo trước Quỷ Môn Quan—những thứ ngoài kia… thật sự là hình nhân!

 

Thất công chúa đột nhiên lùi lại, không dám nhìn nữa.

Vân Bất Ngạ m*t ngón tay của mình, nhìn Thất công chúa: “Nói mới nhớ, Thất công chúa làm sao đến được từ đường này?”

“Ta cũng không biết.” Thất công chúa lắp bắp kể lại những trải nghiệm của mình mấy ngày nay.

Phần đầu cũng tương tự lời Vân Tương đã kể, nửa sau Thất công chúa tỉnh lại đã ở trong từ đường, trong từ đường có một cái giếng, mấy ngày nay nàng đều dựa vào nước giếng mà sống.

“Vậy người cũng khá gan dạ, lại còn dám chạy ra ngoài cứu người?”

Là Thất công chúa đã dẫn Vệ Viêm và cấm quân đến từ đường, nếu không Vệ Viêm và cấm quân đã chết từ lâu.

Thất công chúa chớp chớp mắt: “Không phải ta, là họ tự mình chạy vào.”

Vệ Viêm và cấm quân thực ra cũng không đến sớm hơn nhóm người Tam Thất bao lâu, trước đó họ còn tưởng Thất công chúa là Vân Tương, còn tưởng nàng ta điên rồi, không hề nói chuyện nhiều với nàng ta.

Vệ Viêm lại ngạc nhiên: “Đúng là điện hạ đã cứu chúng thần, lúc đó chúng thần bị nhốt trong một con hẻm, điện hạ trèo lên tường gọi chúng thần trèo theo.”

Thất công chúa chỉ vào mũi mình: “Ta? Ngươi chắc chắn ta có bản lĩnh trèo tường à? Hơn nữa trước khi các ngươi vào, cửa từ đường này vẫn luôn bị khóa từ bên ngoài, ta đã thử mấy lần đều không mở được.”

Da đầu của Vệ Viêm và những người khác lại tê dại, gáy của Vân Bất Ngạ cũng lạnh toát, hắn đã thổi tắt một ngọn dương hỏa rồi vậy mà vẫn nhìn không thấu lai lịch nơi này.

“Thông thường, nơi có thể khiến tà ma không dám đến gần, hoặc là nơi chính khí lẫm liệt hoặc là… bên trong có thứ còn đáng sợ hơn cả tà ma…”

Giọng Vân Bất Ngạ cũng cao vút: “Quận chúa nãi nãi!”

Mọi người vô thức nhìn về phía Tam Thất, liền thấy nàng lại đi vào bên trong từ đường, Yến Độ đi sát phía sau, những người khác cũng không dám tụt lại!

“Hu hu hu, Quận chúa nãi nãi người đợi chúng ta với…” Thất công chúa xông qua muốn nắm lấy vạt áo Tam Thất nhưng lại bị người khác nhanh chân giành trước.

Thất công chúa trừng mắt nhìn Vân Bất Ngạ: “Ngươi là một đạo sĩ, ngươi giành với ta làm gì?”

Vân Bất Ngạ: “Người là một công chúa, người không cần mặt mũi sao? Học ta gọi là Quận chúa nãi nãi, Yến ca là biểu ca của người, sao người không đi ôm đùi, lại giành Quận chúa nãi nãi với ta!”

Thất công chúa: Cười chết! Ngươi nghĩ bản công chúa làm thế nào mà vững vàng ngồi trên ngôi vị tiểu bảo bối yêu quý nhất của phụ hoàng? Đương nhiên là biết quan sát sắc mặt! Ngươi bảo Minh Hoa Quận chúa còn lợi hại hơn cả đại ma đầu, ta mà không bám lấy nàng ấy chẳng lẽ chạy đến chỗ đại ma đầu ăn bơ lạnh? Hắn không đá ta một cái là nể tình thân đấy!

Cuộc đấu khẩu của hai hài tử hoàn toàn không ảnh hưởng đến Tam Thất và Yến Độ phía trước.

“Tam Thất, nơi này có nguy hiểm không?” Yến Độ hỏi.

Thần sắc thiếu nữ trầm tĩnh, tuy nàng không nói gì nhưng lại như một cây cọc giữa biển có thể khiến người ta yên tâm.

“Có nguy hiểm, nhưng không có ác ý với chúng ta.”Từ đường này cho Tam Thất cảm giác rất kỳ lạ, quen thuộc thậm chí có chút thân thiết, nàng có thể cảm nhận được trong từ đường còn sót lại một chút sức mạnh, dường như… nó vốn không nên thành ra thế này.

Tam Thất chỉ vào vị trí thần đàn, Yến Độ thuận thế nhìn qua, ánh mắt khẽ động: “Tượng thần biến mất rồi.”

Tam Thất ngạc nhiên nhìn hắn, nhưng Vân Bất Ngạ lại chen vào: “Yến ca ca nói sai rồi, đây là từ đường, thường thờ bài vị, ai lại thờ tượng thần?”

“Không.” Tam Thất buột miệng: “Ta cũng cảm thấy nơi này vốn là thờ tượng thần.”

Một cảm giác kỳ dị quấn lấy tâm trí Tam Thất, tim nàng đập thình thịch, trong đầu như có điều gì đó đang vọng lại, muốn trồi lên khỏi mặt nước, nhưng nàng lại không tài nào nắm bắt được.

Lúc này, Vệ Viêm cất lời: “Đúng là tượng thần, ta biết chỗ này.”

Mọi người nhìn hắn, Vệ Viêm mím môi nói: “Trong cấm quân có một huynh đệ là người huyện Tiết, từng kể một truyền thuyết về nơi này, trong đó có nhắc đến từ đường này.”

“Hắn nói mấy trăm năm trước, huyện Tiết vẫn là một thôn nhỏ, lúc ấy là thời mạt triều, núi sông tan nát, ngoại tộc xâm lấn Trung Nguyên, người ăn thịt người.”

“Khi đó nam nhân trong thôn chết hết, chỉ còn lại lão nhân, nữ nhân và hài tử. Một bọn thổ phỉ kéo đến định giết cả làng, lúc đó thê tử của một đồ tể trong thôn—trời sinh thần lực, đứng ra liều chết dẫn cả thôn chạy trốn.”

“Cuối cùng bà cùng bọn thổ phỉ đồng quy vu tận, sau khi chết, thi thể hóa thành một vũng máu nhỏ.”

“Sau này tân triều lập lại, những người được bà cứu trở lại quê cũ, thấy vũng máu đã khô cạn, họ liền lập từ đường bên cạnh, dựng tượng thần, gọi bà là Huyết Trì Nương nương.”

“Chỉ là sau đó triều đại đó cũng diệt vòng, đến thời Đại Càn triều chúng ta, thôn ngày xưa đổi thành huyện Tiết, người xưa trong thôn cũng lần lượt qua đời, chỉ còn truyền thuyết lưu lại, từ đường cũng dần bị lãng quên.”

Đây vốn là một giai thoại dị văn, nhưng nghe xong ai nấy đều cảm thấy như thật.

Trong lòng Tam Thất dâng lên một nỗi buồn khó tả.

Thất công chúa nghe đến quên cả sợ, vô thức hỏi: “Vậy nên, ta vừa mở mắt đã ở trong từ đường, rồi ‘ta’ mà Vệ Viêm các người thấy thật ra là Huyết Trì Nương nương hiển linh? Là bà đang che chở cho chúng ta?”

Vân Bất Ngạ khó hiểu: “Vậy sao vị Huyết Trì Nương Nương này lại thiên vị thế? Bao nhiêu người bị lột da, đến lượt Công chúa lại chỉ là đổi da với Vân Tương, sống sót đến giờ?”

“Biết đâu là ta được bà ấy quý mến thì sao!”

Hai người còn đang cãi nhau, tay Tam Thất đột nhiên run rẩy dữ dội, chính xác hơn là… dao chặt xương đang run.

Nàng cúi đầu, chỉ thấy trên lưng dao hiện lên từng hàng chữ máu, nội dung khiến người ta dựng tóc gáy:

— Chạy mau!

— Ta sắp chém các ngươi rồi!

 
Comments