Ngay khi cái tên ‘Thiện Nghi’ được thốt ra, sắc mặt của Vệ Viêm và các cấm quân khác đều thay đổi.
Thiện Nghi Trưởng công chúa, đó là tỷ tỷ ruột với Hoàng thượng!
Chỉ là Thiện Nghi Trưởng công chúa quanh năm không ở kinh thành, vốn dĩ Nam Sơn hành cung chính là nơi bà ta ở từ lâu. Thái hậu đến Nam Sơn hành cung một là để dưỡng bệnh thanh tu, hai là để thăm bà ta.
Bây giờ bị Thất công chúa vạch trần thân phận, Vệ Viêm và những người khác cũng nhận ra, đây đúng là giọng nói của Thiện Nghi Trưởng công chúa!
Nữ nhân im lặng một lúc rồi “chậc” một tiếng, giọng nói không hề giảm đi sự giễu cợt:
“Tiểu Thất đúng là nhạy bén thật đấy nhỉ, nhanh thế đã nhận ra cô mẫu rồi. Nhưng mà mạng của ngươi cũng thật lớn, những tùy tùng đó của ngươi đều bị lột da, vậy mà chỉ có ngươi may mắn, trốn thoát được.”
Sắc mặt Thất công chúa trắng bệch, nàng không thể tin được.
Kẻ đứng sau hãm hại họ lại chính là cô mẫu!
“Tại sao? Cô mẫu, tại sao người lại làm như vậy?”
“Tại sao ư?” Giọng Thiện Nghi Trưởng công chúa đầy vẻ chế nhạo và oán hận: “Bởi vì ngươi là nữ nhi của ả tiện nhân Yến Loan Loan đó! Năm đó nếu không phải mẫu hậu ngươi ngáng đường, Lẫm lang sao có thể bỏ mặc bản cung, ngược lại còn thành thân với ả tiện nhân Bạch Sanh kia!”
…
…
Bạch Sanh là tên của mẫu thân Yến Độ.
Sắc mặt Yến Độ đã hoàn toàn chìm xuống.
Thất công chúa rõ ràng không biết những ân oán xưa cũ của thế hệ trước.
Thiện Nghi Trưởng công chúa cười lạnh: “Vốn dĩ bản cung cũng không định ra tay với ngươi, nhưng ai bảo ngươi tự mình đến đây thăm Thái hậu làm gì. Tiếc thật, không thể lột da ngươi để cho Yến Loan Loan đau lòng một phen.”
Lúc này, tại Vọng Nguyệt Các trong Nam Sơn hành cung.
Nữ nhân khoác hỷ phục tựa màu máu, trong phòng có một hồ nước khổng lồ, nước trong hồ đỏ au như máu. Thiện Nghi Trưởng công chúa ngồi bên hồ, gương mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng, nói bà ta đến tuổi cập kê cũng có người tin.
Trong hồ nước đỏ rực, phản chiếu chính là cảnh tượng bên trong hố sâu.
Thiện Nghi Trưởng công chúa giống như mèo vờn chuột, trong mắt là vẻ đắc ý như đã nắm chắc phần thắng. Việc Thất công chúa thoát chết đúng là khiến bà ta có chút tiếc nuối, nhưng không sao, chẳng mấy chốc nó cũng sẽ chết cùng với tên tiện chủng Yến Độ kia.
Điều duy nhất không cam lòng chính là…
“Nói mới nhớ, bản cung cũng thật tò mò, tại sao Huyết Trì Nương Nương lại không chịu lấy mạng ngươi nhỉ?”
Trong mắt Thiện Nghi Trưởng công chúa mang theo vẻ dò xét. Trong hồ nước, gương mặt của Thất công chúa tràn đầy vẻ mờ mịt, rõ ràng ngay cả chính nàng cũng không biết mình đã dựa vào cái gì để thoát nạn.
Từ khi Thiện Nghi Trưởng công chúa “cúng tế” Huyết Trì Nương Nương đến nay, pho tượng thần đó ngoài việc không chịu nhận nhang khói bà ta dâng lên, còn lại dù bà ta hết lần này đến lần khác “mượn” sức mạnh của pho tượng, pho tượng đó cũng không hề có phản ứng.
Nhưng lần này, khi bà ta định lột da Thất công chúa, pho tượng này lại lần đầu tiên chống đối bà ta!
À, không đúng.
Lúc đó pho tượng này không chỉ không cho bà ta lột da Thất công chúa mà ngay cả con tiện tỳ tên Vân Tương kia nó cũng bảo vệ.
Thiện Nghi Trưởng công chúa đâu chịu bỏ qua, bèn đổi da của hai người. Chỉ là chưa kịp có hành động gì thêm thì Thất công chúa đã bị pho tượng chuyển vào từ đường Nương Nương.
Chỉ còn lại Vân Tương bị bà ta cưỡng ép giữ lại.
Vừa hay Vân Tương đó là một kẻ lòng dạ tham lam, Thiện Nghi Trưởng công chúa liền thuận nước đẩy thuyền, thả con cá này đi.
Quả nhiên, một con cá nhỏ đổi lấy hai con cá lớn!
Hơn nữa, lần này pho tượng ra tay cứu Thất công chúa cũng khiến Thiện Nghi Trưởng công chúa cuối cùng đã tìm được cơ hội phá vỡ kết giới bên ngoài từ đường Nương Nương. Bao năm nay, mỗi khi bà ta lột một tấm da người, máu thịt của họ đều không cánh mà bay, tất cả đều chạy vào hồ máu này.
Mà hồ máu này chính là chân thân chứng đạo của Huyết Trì Nương Nương.
Thiện Nghi Trưởng công chúa muốn hoàn toàn chiếm đoạt sức mạnh của Huyết Trì Nương Nương thì phải có được hồ máu. Trước đây, hình nhân của bà ta bị kết giới của từ đường ngăn cản nhưng bây giờ kết giới đã không còn!
Chẳng mấy chốc bà ta sẽ có được toàn bộ sức mạnh của Huyết Trì Nương Nương! Hoặc có thể nói, bà ta sẽ trở thành chủ nhân của hồ máu!
Ánh mắt Thiện Nghi Trưởng công chúa rơi xuống người Tam Thất. Có lẽ nguyên nhân pho tượng có phản ứng bất thường là do con nha đầu tiện nhân này. Nhưng không sao, đợi bà ta lột da con tiện nhân này, mọi chuyện sẽ có câu trả lời.
“Lần trước ngươi phá hỏng chuyện tốt của bản cung, vậy thì lần này để ngươi chết trước đi!”
Ngay khi giọng của Thiện Nghi Trưởng công chúa vừa dứt, chiếc áo da người bằng máu trên không trung đã ép mạnh xuống bọn họ.
Trong gang tấc sinh tử, Tam Thất nhanh chóng kết ấn, tay kia ném ra mấy chục lá bùa. Bùa phân tán bay đến người từng người.
Ngay khoảnh khắc huyết y ép xuống, một lớp ánh sáng mờ bao bọc lấy tất cả, bảo vệ họ trong lúc bị cuốn vào hồ máu.
Chiếc áo da người bằng máu đó giống như một tấm lưới muốn nuốt chửng tất cả, không chỉ bao bọc lấy họ mà mục tiêu thực sự của nó chính là hồ máu đang cuộn trào bên dưới.
Trong hồ máu, Tam Thất mở mắt ra, đôi mắt nàng gần như đã hóa thành màu đen tuyền.
Yến Độ đang ôm nàng đột nhiên cảm thấy một lực đẩy, đồng tử hắn co lại, vô thức muốn nắm chặt lấy Tam Thất, nhưng cơ thể lại không tự chủ được bị thứ gì đó kéo về phía sau.
Là cái bóng của Tam Thất!
Hắn gần như buột miệng thốt lên, nhưng tên hắn gọi lại là:
—— Tiểu Thập!
Hồ máu đã ngăn cách âm thanh của hắn. Giây tiếp theo, một tia sáng đen cắt ngang huyết y từ bên trong, Yến Độ và những người khác đều bị ném ra từ vết cắt đó.
Yến Độ khuỵu một gối xuống đất, cơ thể trượt về sau nửa mét mới dừng lại. Vân Bất Ngạ và những người khác cũng bị ngã khá đau.
Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến họ kinh hãi đến tột cùng.
Tấm huyết y da người sau khi nuốt chửng hồ máu, như thể có được máu thịt, dần dần biến thành hình dạng một nữ nhân. Nữ nhân không có khuôn mặt, huyết y trên người bay phần phật giống hệt như pho tượng Huyết Trì Nương Nương!
Mà phía trước Huyết Trì Nương Nương, Tam Thất như một con cừu non hôn mê chờ bị làm thịt, bị một luồng sức mạnh vô hình nhấc lên.
Tiếng cười điên cuồng của Thiện Nghi Trưởng công chúa vang vọng khắp đáy hố.
“Thành công rồi! Ha ha ha! Thành công rồi!!!”
“Bản cung ngửi thấy rồi… thơm quá… máu thịt của nha đầu này sao lại thơm đến thế! Để bản cung lột da ngươi trước, xem ngươi rốt cuộc là thứ gì!!”
Tam Thất lại bị kéo vào ảo cảnh.
Nhưng ảo cảnh lần này hoàn toàn khác với trước đây.
Đầu tiên, nàng nhìn thấy một hồ máu nhỏ đã khô cạn. Sau đó một nhóm người đến, xây dựng một ngôi từ đường trên hồ máu, họ tạc tượng thần cho hồ máu, ngày ngày dâng hương thờ cúng.
Dần dần, trong hồ máu sinh ra máu thịt, dung hợp vào pho tượng.
Đó là một nữ nhân không mặt khoác huyết y.
Bà che chở cho người dân một phương, sẽ xuất hiện vào đêm khuya, lột da chặt xương những kẻ trộm cướp muốn làm hại dân lành. Dần dần, vương triều suy tàn, chiến sự lại bùng nổ, dân chúng lũ lượt chạy nạn.
Nhưng từ đường vẫn sừng sững tại chỗ, nó che chở cho mỗi người qua đường, những người đáng thương không nơi nương tựa.
Sau này, vương triều mới được thành lập, trật tự được khôi phục, nhưng từ đường này lại bị người đời lãng quên. Nữ nhân mặc huyết y không còn xuất hiện nữa, địa phủ đã mở một cánh cửa cho bà.
Cho đến một ngày, dưới địa phủ vang lên tiếng sụp đổ, có thứ gì đó đã vỡ nát, bị hủy diệt, hóa thành phế tích.
Một đốm linh quang từ dưới địa phủ bay ra rơi vào trong pho tượng.
Một ngày nọ, có người xông vào từ đường lấy đi pho tượng rồi giao vào tay một nữ nhân. Nữ nhân này dùng máu người sống tưới lên pho tượng, sau khi lột da người liền đến thắp hương, lần lượt đánh cắp chút linh quang còn sót lại trong pho tượng.
Pho tượng không nhận hương khói của bà ta, nó dùng sức mạnh còn sót lại, từng chút một lấy lại máu thịt của những người chết oan về hồ máu, giống như năm xưa nó đã bảo vệ dân làng.
Bây giờ nó đã tàn tạ, suy yếu, sắp tan biến…
Pho tượng bị cướp mất, trở thành con dao trong tay kẻ ác. Nó không thể bảo vệ sự bình an của người sống, chỉ có thể gắng gượng duy trì sự yên nghỉ sau khi chết cho những người chết oan, không để máu thịt của họ bị lợi dụng nữa…
Ảo cảnh biến mất, trong một màu đỏ rực.
Tam Thất nhìn thấy bóng dáng của từng người chết oan, tất cả họ đều đè nặng lên lưng một nữ nhân.
Nữ nhân cõng họ, khó khăn đi đến trước mặt nàng.
Nữ nhân không có ngũ quan nhưng lại có hai hàng lệ máu chảy xuống từ vị trí của đôi mắt…
Dường như bà đã chờ đợi rất lâu, rất lâu rồi.
Tam Thất nghe thấy bà nói:
— Cuối cùng… người cũng đã đến rồi…
Comments