Chương 74

Chương 74

Oán niệm của những người chết oan đồng loạt xông vào cơ thể Thiện Nghi Trưởng công chúa, giày xéo điên cuồng bên trong bà ta.

Bà ta la hét thảm thiết, lăn lộn trên đất. Cơn đau ấy giống như có kẻ đang lột từng lớp da thịt của mình.

Tam Thất lạnh lùng đứng nhìn, Yến Độ và những người khác đứng sau lưng nàng, ai nấy đều mang vẻ mặt vô cảm.

Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai.

Kết cục này là Thiện Nghi đáng phải nhận!

Dù bà ta có thống khổ vạn phần, dù bà ta có lấy cái chết để tạ tội cũng không thể bù đắp những tội nghiệt đã gây ra. Bà ta chết rồi, những người vì bà ta mà chết oan có thể sống lại được sao?

Động tĩnh lớn như vậy ở Vọng Nguyệt Các sao có thể không kinh động đến những người khác.

Chẳng mấy chốc, một đội cấm quân lớn đã kéo đến đây.

“Kẻ nào dám đến hành cung gây rối!” Nam nhân dẫn đầu quát lớn, hắn liếc mắt đã thấy Thiện Nghi Trưởng công chúa đang đau đớn gào thét trên đất, liền hạ lệnh: “Bảo vệ Trưởng công chúa!”

Cấm quân ồ ạt xông lên, Vệ Viêm hét lên với nam nhân kia: “Tam đệ, dừng tay!”

Ánh mắt Vệ Chước ngưng lại. Vệ Viêm lúc này mặt mày lấm lem tro bụi và vết máu, chẳng trách hắn không nhận ra.

Ngay sau đó, Vệ Chước nhìn thấy Yến Độ, trong mắt loé lên tia sắc lạnh: “Yến Độ!”

Yến Độ lạnh lùng liếc nhìn hắn, cất giọng cảnh cáo: “Vệ thống lĩnh, việc này không liên quan đến ngươi, lui ra đi.”

Vệ Chước tức đến bật cười, chưa kịp mở lời thì Thiện Nghi Trưởng công chúa đã hét lên chói tai: “Giết chúng! Yến Độ bọn chúng là thích khách—— A—— Mau giết chúng đi!”

Vẻ mặt Vệ Chước biến đổi, hắn định hạ lệnh cứu người thì một cây trường thương màu đen đã đâm xuyên qua tay Thiện Nghi Trưởng công chúa, ghim chặt bà ta xuống đất.

Thiếu nữ mặt lạnh như tuyết, rủ mắt nhìn Thiện Nghi: “Kẻ ngáng đường nhiều quá, xem ra ngươi phải chết nhanh một chút.”

Thiện Nghi sợ hãi đau đớn co rúm người lại, bà ta còn muốn mở miệng nhưng không thể nói thêm lời nào.

Sắc mặt Vệ Chước đột biến, nhưng chưa kịp hành động Yến Độ đã nghiêng người chắn trước mặt hắn, trường thương chĩa thẳng vào yết hầu của Vệ Chước.

“Yến Độ, ngươi điên rồi sao? Đó là Trưởng công chúa! Là hoàng tỷ ruột của Hoàng thượng!”

Yến Thiếu tướng quân nửa người nhuốm máu, ánh mắt âm u: “Hôm nay bà ta nhất định phải chết.”

Tình thế tại hiện trường căng như dây đàn, chỉ một mồi lửa là bùng nổ.

Một giọng nói kinh ngạc và giận dữ đột nhiên vang lên: “Buông Thiện Nghi ra!”

Một lão phụ nhân mặc đồ mộc mạc, cài trâm đơn giản được cung nữ dìu vội vã bước tới, phía sau còn có một đám đông cung nhân.

Người đến chính là Thái hậu. Bà vận một thân trang phục giản dị như thể đã quy y cửa Phật. Khi thấy Thiện Nghi bị ghim trên mặt đất, sắc mặt bà thay đổi dữ dội, vội vàng lao tới nhưng vẫn bị trường thương của Yến Độ chặn lại.

 

Thái hậu vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Tiểu Cửu! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!!”

Yến Độ nhìn Thái hậu, vẻ mặt lạnh lùng chưa từng có. Thái hậu bị ánh mắt của hắn nhìn đến không khỏi hoảng loạn nhưng lại lo lắng cho an nguy của nữ nhi, đành phải sa sầm mặt lại: “Yến Độ! Ai gia lệnh cho ngươi tránh ra!”

Yến Độ lại nói một câu mà người khác không hiểu: “Lần thứ hai rồi.”

Sắc mặt Thái hậu đột biến. Người khác không hiểu nhưng bà ta đương nhiên hiểu rõ.

Đây không phải là lần đầu tiên Thiện Nghi ra tay hãm hại Yến Độ.

Phía sau, Tam Thất bỗng bật cười khẩy.

“Thái hậu muốn gặp nữ nhi lần cuối, vậy thì cứ để bà ấy gặp.”

Nàng rút trường thương đang ghim trên tay Thiện Nghi ra. Yến Độ nghe vậy cũng tránh đường.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Thái hậu lao đến bên cạnh Thiện Nghi, Thiện Nghi bắt đầu lão hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy. Miệng bà ta run rẩy dữ dội, như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng, phát ra lời cầu cứu không thành tiếng.

—— Cứu con! Mẫu hậu cứu con!!!

“Thiện Nghi! Thiện Nghi của ta… Ngươi rốt cuộc là ai! Ngươi đã làm gì với Thiện Nghi!!”

Thái hậu gay gắt chất vấn.

Tam Thất lạnh lùng nhìn bà ta, trong mắt là sự chế giễu không hề che giấu: “Ta là ai ư? Thái hậu nhanh quên người cứu mạng mình vậy sao?”

Thái hậu sững sờ, vẻ mặt thoáng chốc phức tạp: “Là ngươi…”

Vẻ phức tạp ấy nhanh chóng bị cơn giận thay thế: “Ngươi đã dùng yêu thuật gì với Thiện Nghi, tại sao nó lại thành ra thế này?!!”

Tam Thất không đáp mà hỏi ngược lại: “Thái hậu thật sự không biết nguyên do bà ấy biến thành thế này sao?”

Thái hậu vận đồ mộc mạc cài trâm đơn sơ trông không khác gì một bà lão bình thường. Nhưng bà ta ở địa vị cao đã lâu, khí thế trên người lại chẳng hề yếu đi chút nào.

Nhưng khí thế của bà ta có mạnh đến đâu, thiếu nữ đứng đối diện lại như một ngọn núi tuyết giữa mùa đông khắc nghiệt. Mặc cho gió từ bốn phương tám hướng, nàng vẫn sừng sững bất động. Dường như có ngọn gió lạnh gào thét quanh thân nàng, khiến người ta hít thở cũng cảm thấy cái lạnh thấu xương.

Cái lạnh ngưng tụ có thể khiến lớp vỏ giả tạo đông cứng rồi nứt ra từng tấc.

Khí thế của Thái hậu dần yếu đi, bà ta thậm chí có chút không dám nhìn thẳng vào mắt Tam Thất. Bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm khiến bà ta có cảm giác mọi bí mật đều không thể che giấu.

Cảm giác hoảng sợ như bị l*t tr*n y phục, phơi bày tất cả dưới ánh mặt trời.

“Quả nhiên là vậy…” Tam Thất nói từng chữ một: “Thiện Nghi Trưởng công chúa lạm sát người vô tội, tàn sát lê dân khắp huyện Tiết, những chuyện này người đều biết rõ mồn một!”

Mỗi một chữ Tam Thất thốt ra, sắc mặt Thái hậu lại trắng thêm một phần.

Vệ Chước và các cấm quân khác đều kinh hãi. Hắn bất giác nhìn sang Vệ Viêm liền thấy Vệ Viêm gật đầu với mình.

Vệ Chước kinh ngạc và hoài nghi.

Giọng Thái hậu run rẩy: “Ngươi nói gì? Dân chúng huyện Tiết… tất…tất cả đều chết rồi?” Không phải chỉ chết vài người mà là chết hết?!

Bà ta cúi đầu nhìn Thiện Nghi, khoảnh khắc này, trong mắt Thái hậu chỉ toàn là sợ hãi. Bà ta bất giác buông Thiện Nghi ra nhưng miệng vẫn còn ngụy biện.

“Ai gia không tin, không thể nào, Thiện Nghi không thể làm chuyện như vậy, không…không thể nào…”

Tam Thất đầy vẻ giễu cợt: “Không thể nào? Nếu người tin chắc bà ta không làm những chuyện này thì lúc trước ở trong cung tại sao người lại nhảy hồ tự vẫn? Là cảm thấy tội nghiệt trên người bà ta quá nặng, không chịu nổi nữa sao?”

“Hay là Thái hậu cảm thấy chỉ cần bà ta không giết người trước mặt người, người có thể giả vờ như tất cả đều chưa từng xảy ra?”

Tam Thất dồn ép từng bước: “Lúc cứu người ta đã thấy kỳ lạ, đường đường là Thái hậu, cớ sao lại tìm đến cái chết.”

“Không thể làm ngơ, lại không quản được nữ nhi của mình, bèn giả câm giả điếc.”

Tam Thất nhìn vào chuỗi Phật châu trên cổ tay bà ta: “Cầu thần bái Phật, người cầu là chuộc tội hay là cầu tâm an?”

Ngay khoảnh khắc giọng nói của Tam Thất vừa dứt, nàng bấm tay kết ấn, vô số hình ảnh tràn vào tâm trí Thái hậu và tất cả mọi người có mặt tại hiện trường. Đó là từng cảnh tượng thảm khốc của những người đã chết oan.

Cú sốc quá lớn khiến Thái hậu không thể che đậy sự bình yên giả tạo được nữa. Bà ta hét lên một tiếng rồi đẩy Thiện Nghi ra, mặt mày đầy kinh hoàng.

Thiện Nghi vùng vẫy muốn níu lấy Thái hậu nhưng Thái hậu không dám để bà ta chạm vào mình nữa.

Dưới con mắt của mọi người, cơ thể Thiện Nghi Trưởng công chúa dần dần tan chảy, hóa thành một vũng máu.

Gió đông nhè nhẹ thổi tới, từng cụm ánh sáng tỏa ra khí đen bay lên từ người Thiện Nghi Trưởng công chúa. Đó là linh hồn của những người đã chết oan.

Chúng lơ lửng trôi nổi, lượn lờ quanh thân Tam Thất.

Nàng giơ tay lên, các linh hồn tụ lại trên đầu ngón tay nàng. Tam Thất khẽ điểm một cái, lớp khí đen bám trên các linh hồn lập tức được tinh lọc sạch sẽ.

Giữa mùa đông, một ngọn gió ấm áp bỗng thổi qua.

Ngày hôm đó, cảnh tượng này, tất cả những ai có mặt sẽ không bao giờ quên.

Thiếu nữ khẽ rủ mi mắt, đuôi mắt nhuốm màu bi thương.

Tựa như quỷ thần rủ mắt, thương xót nhân gian.

Nàng thì thầm: “Đi đi, vào luân hồi đi, kiếp sau bình an hỷ lạc, thuận lợi một đời.”

Comments