Kinh thành, Công chúa phủ.
Sau khi chuyện của Thất công chúa và Vân Tương được truyền về hoàng cung, Yến Hoàng hậu và Hoài Đế đều lập tức đến Công chúa phủ.
Những con quái vật da người đang xao động trong Khốn ma trận đã khiến tất cả những người đi theo Đế và Hậu phải kinh ngạc. Sau khi Lam Nguyệt ma ma kể lại mọi chuyện, mọi người đều có cảm giác như đang chìm trong ác mộng.
Yến Hoàng hậu hận không thể lột da Vân Tương ngay tại chỗ.
Khi nghe tin Yến Độ và Tam Thất đi nhờ con đường âm dương để đến huyện Tiết, Hoài Đế là người đầu tiên nghi ngờ: “Đi nhờ con đường âm dương? Nha đầu đó có bản lĩnh như vậy sao?”
Hồi nhỏ Yến Độ bị ly hồn, Vân Hạc đạo trưởng đã từng vào con đường âm dương để tìm hồn nhưng lần đó Vân Hạc đạo trưởng suýt mất nửa cái mạng!
Hoài Đế sớm đã đoán Tam Thất có chút ‘đạo hạnh’ nhưng nếu không tận mắt chứng kiến thì thì ông cũng khó tin vào bản lĩnh của Tam Thất.
Nhưng khi Lam Nguyệt ma ma và những người khác nhắc đến Tam Thất, vẻ thành kính đó không thể là giả.
Ngay cả phản ứng của Yến Hoàng hậu cũng như đang nắm lấy cọng rơm cứu mạng.
Nhưng dù vậy, thời gian trôi qua, lòng mọi người càng thêm thấp thỏm.
…
Hoài Đế cuối cùng vẫn không yên tâm, vừa phái Kinh Kỳ Vệ phi ngựa đến huyện Tiết vừa cho bồ câu đưa thư đến Nam Sơn hành cung.
Hoài Đế và Hoàng Hậu đã sốt ruột chờ đợi ở Công chúa phủ suốt một ngày một đêm. Cho đến khi trời gần rạng sáng ngày thứ hai, Hoài Đế mang đôi mắt đầy tơ máu trở về cung. Ông là vua một nước, dù trong tình hình này cũng không thể bỏ bê quốc sự.
Ông còn phải lên triều.
Yến Hoàng hậu vẫn ở lại trong Công chúa phủ, bà cứ nhìn chằm chằm vào chân trời. Lần đầu tiên bà mong thời gian trôi chậm lại, chậm thêm chút nữa, để cho Tiểu Cửu và mọi người có thêm chút thời gian…
Chỉ có hai mươi bốn canh giờ, thực sự quá gấp gáp!
Đúng lúc này, trong Khốn ma trận đột nhiên có biến, những con quái vật da người đồng loạt bốc cháy, từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi.
“Có chuyện gì vậy? Sao chúng lại tự cháy hết thế này?” Yến Hoàng hậu kinh ngạc không yên, bất giác nhìn về phía Khôi Nhất.
Điếu Điếu đã thì thầm với Khôi Nhất, Khôi Nhất vui mừng khôn xiết: “Nương nương yên tâm, những con quái vật da người này bị yêu nhân điều khiển, bây giờ chúng tự thiêu, chắc chắn là Quận chúa đã diệt trừ yêu nhân rồi!”
“Thất công chúa chắc chắn cũng không sao rồi!”
Trái tim đang treo lơ lửng của Yến Hoàng hậu như được thả lỏng, cơ thể loạng choạng một cái, Lam Nguyệt ma ma vội vàng đỡ lấy bà.
“Bản cung không sao.” Yến Hoàng hậu nghiến chặt răng, trong mắt đầy vẻ cầu mong: “Tiểu Thất nhất định sẽ trở về an toàn, nhất định…”
Thời gian tiếp theo, mỗi hơi thở đều là sự giày vò.
Ánh bình minh ló dạng, những tia sáng từ đường chân trời b*n r* xuyên qua tầng mây.
Khi những tia sáng đó chiếu vào sân, chúng dường như đột ngột bị bẻ cong.
Vài bóng người cứ thế đột ngột xuất hiện, như thể bước ra từ trong ánh sáng.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn cảnh này, Yến Hoàng hậu là người đầu tiên xông ra, bà nhìn thấy người Yến Độ đầy máu, sắc mặt đại biến.
“Cô mẫu, điệt nhi không sao, đã đưa Tiểu Thất về rồi.”
Khóe mắt Yến Hoàng hậu ươn ướt, môi run run. Thất công chúa từ trên lưng Vân Bất Ngạ xuống, như chim non sa vào lòng mẫu thân, nhào vào lòng bà: “Mẫu hậu hu hu hu… dọa chết con rồi hu hu hu…”
Yến Hoàng hậu đỏ hoe mắt, nhẹ nhàng vỗ lưng nữ nhi. Bà sao có thể không đau lòng, nhưng bây giờ không phải là lúc để đau lòng.
“Tam Thất…” Bà cầu cứu nhìn về phía Tam Thất.
Tam Thất gật đầu: “Xin dọn một căn phòng trống ra, thần nữ sẽ lập tức thay lại da cho Thất công chúa.”
Giọng nàng vừa dứt, tất cả mọi người đều bắt đầu hành động.
Vân Tương và Thất công chúa đều được đưa vào phòng. Thực ra Yến Hoàng hậu cũng muốn vào nhưng Tam Thất lại nói: “Hoàng hậu nương nương vẫn nên chờ ở ngoài thì hơn.”
Quá trình thay da sẽ không mấy tốt đẹp, Yến Hoàng hậu chưa chắc đã chịu nổi.
Yến Hoàng hậu cũng có thể đoán được, sắc mặt bà tái đi: “Sẽ rất đau sao?”
“Thất công chúa sẽ không đau, thần nữ bảo đảm.” Tam Thất mỉm cười an ủi bà, nhưng Vân Tương có đau hay không thì Tam Thất… không bảo đảm.
“Làm phiền ngươi rồi, Tam Thất.”
Tam Thất gật đầu, không nói nhiều nữa. Sau khi vào phòng, Thất công chúa và Vân Tương nằm cạnh nhau. Điều khác biệt là, Vân Tương không thể cử động, còn Thất công chúa thì lo lắng tay chân ngọ nguậy không yên.
“Quận chúa nãi nãi, có đau lắm không …” Thất công chúa không kìm được nước mắt: “Ta sợ đau nhất…”
“Yên tâm, thần nữ đã hứa với Hoàng hậu nương nương rồi.” Ngón tay Tam Thất đặt lên giữa trán nàng ta: “Ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi thứ sẽ trở lại như cũ.”
Thất công chúa chìm vào giấc ngủ sâu, bên cạnh, ánh mắt Vân Tương chỉ toàn là tuyệt vọng và kinh hãi.
Tay Tam Thất khẽ động. Nếu có con dao chặt xương ở đây việc thay da này sẽ thuận tiện hơn nhiều. Bây giờ không có dao, nàng chỉ có thể dùng tay.
Nàng nắm lấy tóc của Vân Tương, chỉ nghe “xoẹt” một tiếng, cả mảng da đầu bị kéo bật lên, Vân Tương lập tức gào lên một tiếng thảm thiết đến xé ruột xé gan.
Tiếng hét đó quá đáng sợ, làm tất cả mọi người bên ngoài hoảng hốt.
Khi nghe ra đó là tiếng của Vân Tương mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghĩ đến việc đang diễn ra trong phòng ai nấy đều cảm thấy da đầu căng cứng.
Trong phòng, Tam Thất mặt không biểu cảm, ra tay không hề do dự.
Nàng lột da rất thành thạo, điều này phải cảm ơn Tiết thẩm. Trước đây ở thôn Hoàng Tuyền, Tiết thẩm đã dạy nàng thuật mổ trâu của Bào Đinh và phương pháp lột da. Tam Thất không học được tài nấu nướng của Tiết thẩm nhưng kỹ năng dùng dao thì đã lĩnh hội được tinh túy.
(Bào Đinh giải ngưu: một điển cố về tài năng điêu luyện)
Sau khi thay lại da cho Thất công chúa, Vân Tương máu me đầm đìa bên cạnh trông quá đáng sợ. Tam Thất suy nghĩ một chút, vẫn giúp nàng ta khoác lại tấm da của chính mình.
Nhưng khoác không được tận tâm cho lắm, nhăn nhúm, như dưa muối vừa vớt từ trong vại ra.
“Tại… tại sao…” Vân Tương đã đau đến mất cảm giác, nàng ta biết mình tội chết khó thoát, ngược lại không còn sợ chết nữa, trong mắt chỉ còn uất hận và căm phẫn: “Rõ ràng ta cũng là người vô tội… chỉ vì ta là một nha hoàn hèn mọn… các ngươi đều như nhau… bợ đỡ quyền thế…”
“Kẻ ti tiện luôn có thể tìm ra lý do để thoát tội cho mình.”
Vẻ mặt Tam Thất thờ ơ, nàng nhìn Vân Tương, thấu rõ nội tâm của nàng ta.
“Lòng người hỗn độn, đen trắng nửa vời, ghen ghét đố kỵ đều là chuyện thường tình. Nhưng đã vượt quá giới hạn, tại sao lại còn muốn tẩy trắng bản thân?
“Việc ngươi và Thất công chúa đổi da không phải do ngươi muốn, nhưng ngươi lại sa vào sai lầm, mưu toan thay thế, đó lại là dã tâm của chính ngươi. Thất công chúa đối đãi với ngươi không tệ, điểm này ngươi rõ hơn bất kỳ ai.”
“Nếu ngươi vừa về kinh đã thú nhận với Hoàng hậu nương nương chuyện xảy ra ở huyện Tiết thì sao lại có kết cục như ngày hôm nay.”
“Giờ mọi thứ quay về vị trí ban đầu, ngươi còn muốn trách ai?”
Tam Thất kéo tấm da nhăn nhúm trên mặt nàng ta, miễn cưỡng trông ra dáng người.
“Lần trước ngươi trang điểm cho ta, lần này ta thay lại da cho ngươi xem như là quà đáp lễ.”
“Còn về sống chết sau này của ngươi ta không quan tâm.”
Sự oán hận của Vân Tương dần bị lời nói của Tam Thất phá vỡ, nỗi sợ hãi lại một lần nữa ập đến.
Theo sau đó là những kỷ niệm năm tháng nàng ta bầu bạn cùng Thất công chúa. Đúng như lời Tam Thất nói, Thất công chúa quả thực đối đãi với nàng ta không tệ, ban cho nàng ta tiểu viện ruộng đất, tìm cho ca ca nàng ta một công việc tốt, bổng lộc của nàng ta cũng là nhiều nhất trong số các cung nữ thân cận…
Mình bắt đầu không thỏa mãn từ khi nào nhỉ…
Vân Tương không nhớ ra nữa.
Nhớ ra thì sao chứ, mình sắp chết rồi, lẽ nào trước khi chết còn phải sám hối? Sai lầm duy nhất của mình là không đầu thai tốt mà thôi…
Khi Tam Thất đi đến cửa, nàng dừng bước nhìn nàng ta lần cuối.
“Có một câu ngươi nói không sai.”
“Ta đúng là có thể khiến ngươi không phải chịu nỗi đau lột da, nhưng ta không thích đấy.”
Nụ cười của thiếu nữ vừa ngây thơ lại vừa tàn nhẫn: “Kẻ vong ân bội nghĩa đáng phải chịu nỗi đau lột da!”
Comments