Chương 77

Chương 77

Sau khi Tam Thất từ trong phòng bước ra, Yến Hoàng hậu liền vội vã vào trong để trông chừng nữ nhi.

Chuyện sau đó đã không cần Tam Thất phải bận tâm nữa.

Nàng nhìn quanh một vòng, không thấy Yến Độ đâu, chỉ thấy Vân Bất Ngạ với vẻ mặt lảng tránh.

“Yến Độ đâu rồi?”

“Cái đó… Yến ca vào cung diện thánh rồi.”

Tam Thất nhíu mày: “Bị thương như vậy không nằm nghỉ, còn vào cung?”

Vân Bất Ngạ gãi đầu: “Ta đã khuyên huynh ấy rồi nhưng huynh ấy cứ muốn đi, ai mà cản được chứ…” Giọng hắn càng lúc càng nhỏ: “…ngoại trừ Quận chúa nãi nãi là tỷ.”

Tam Thất không nói gì thêm, nàng cáo từ Lam Nguyệt ma ma rồi rời đi.

Tuy hành động này của Tam Thất có chút thất lễ nhưng giờ nàng là ân nhân cứu mạng của Thất công chúa, ai lại đi so đo tiểu tiết này.

Lam Nguyệt ma ma thấy sắc mặt nàng không tốt, trên người cũng dính không ít máu, lo rằng nàng cũng bị thương, vốn định nhờ thái y xem giúp nhưng Tam Thất đã từ chối.

Nàng đi rất vội, Thất công chúa tỉnh lại đã có Vân Bất Ngạ chăm sóc, nàng cũng không cần phải ở lại đây.

Bên trong hoàng cung.

Lúc Yến Độ vào cung, buổi hạ triều vừa kết thúc.

Các đại thần đều nhìn thấy Yến Thiếu tướng quân mình đầy thương tích, người toàn là máu bước vào, chuyện của Thất công chúa vẫn còn được giấu kín, do đó các đại thần đều rất kinh ngạc.

Khi Hoài Đế gặp Yến Độ ở thiên điện, sự kinh ngạc còn lớn hơn niềm vui, chủ yếu là vì vết thương trên người hắn!

Biết được Thất công chúa đã an toàn, Hoài Đế thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy máu trên người hắn, vành mắt lại đỏ lên.

“Tiểu tử này, bị thương nặng như vậy không chịu nghỉ ngơi cho tốt, còn tự mình vào cung làm gì! Đám thân vệ của ngươi chỉ để trưng thôi sao!”

“Hoàng cô trượng, vết thương của điệt nhi không đáng ngại.” Yến Độ tranh thủ từng giây từng phút vào cung diện thánh không phải để đến đây kể khổ, hắn đột nhiên quỳ một gối xuống đất, thần sắc lạnh như băng: “Chuyện liên quan đến cái chết oan uổng của toàn bộ dân chúng huyện Tiết thần xin được tấu báo!”

Sắc mặt Hoài Đế đột nhiên thay đổi, ông cho người mang ghế tới, để Yến Độ ngồi xuống trình bày chi tiết.

Đến khi Yến Độ kể rõ ràng chuyện ở huyện Tiết và Thiện Nghi Trưởng công chúa, Hoài Đế đã ném vỡ bốn chén trà.

“Sở Thiện Nghi, sao nàng ta dám!!! Sao nàng ta dám độc ác đến mức này!!”

“Đó là dân chúng cả một thành, là dân chúng cả một thành đó!!”

Hai mắt Hoài Đế đỏ ngầu, tức đến mức suýt ngất đi, ông nghiến răng nghiến lợi nói: “Năm đó khi nàng ta hạ độc thủ với ngươi, Thái hậu đã khóc lóc cầu xin tha cho nàng ta một mạng, lúc đó trẫm không nên mềm lòng, đáng lẽ phải ban cho nàng ta cái chết ngay lập tức!”

 

“Nếu trẫm sớm giết nàng ta, nàng ta làm sao có cơ hội hại ngươi lần nữa, dân chúng huyện Tiết sao có thể gặp phải kiếp nạn này.”

Hoài Đế hối hận vô cùng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Là lỗi của trẫm!”

Sắc mặt Yến Độ trắng bệch lạnh lùng nhưng ánh mắt của hắn còn lạnh hơn: “Trưởng công chúa hiện đã bị trừng trị, thần thỉnh Hoàng thượng công bố tội ác của tội nhân Sở Thiện Nghi ra thiên hạ để an ủi vong linh những người đã chết oan trên trời!”

Hoài Đế nhìn hắn: “Ngươi vội vã vào cung vào lúc này là lo trẫm sẽ vì thể diện hoàng tộc mà che giấu tội ác cho nàng ta sao?”

Yến Độ không kiêu ngạo cũng không tự ti, đối diện với ánh mắt của Hoài Đế: “Hoàng cô trượng sẽ không làm vậy.”

Vẻ mặt Hoài Đế dịu đi một chút rồi lại trầm xuống.

Ông hiểu ý của Yến Độ.

Ông sẽ không làm, nhưng bên phía Thái hậu e là sẽ không đồng ý.

Nhưng lần này cho dù Thái hậu có phản đối thế nào Hoài Đế cũng sẽ không chiều theo ý bà!

Hoài Đế bước nhanh đến long án, hạ bút viết liền hai đạo thánh chỉ, đóng ngọc tỷ lên trên.

Đạo thứ nhất, tước bỏ ngôi vị Trưởng công chúa của Sở Thiện Nghi, trục xuất khỏi hoàng tộc, điều tra kỹ tội ác và công bố ra thiên hạ.

Đạo thứ hai, lại là chiếu tội kỷ của Hoài Đế.

Hoài Đế giao đạo thánh chỉ đầu tiên cho Yến Độ: “Trẫm giao chuyện này cho ngươi chủ trì, Đại Lý Tự và Hình Bộ sẽ phối hợp, tuyệt đối không để những người chết oan phải chết không nhắm mắt!”

Yến Độ đứng dậy, hai gối quỳ xuống nhận chỉ: “Thần, nhất định không phụ mệnh!”

Hoài Đế vội vàng đỡ hắn dậy, định gọi thái y nhưng Yến Độ đã từ chối.

Hoài Đế sao có thể đồng ý, ông cũng từng ra chiến trường, ngửi mùi máu trên người Yến Độ là biết vết thương lần này của hắn chắc chắn không nhẹ!

“Hoàng cô trượng, trong phủ của điệt nhi có đại phu.”

Hoài Đế thấy vậy sao còn không hiểu?

Ông nhướng mày, giọng điệu có chút chua xót: “Tấm bài bằng gỗ ô mộc của ngươi không bảo vệ được ngươi chu toàn sao? Uổng công ngươi quý nó như vậy, xem ra cũng chẳng khác gì tấm bài gỗ củi điêu khắc.”

Yến Độ mặt không biểu cảm.

Hoài Đế lườm hắn một cái, nhưng vì xót vết thương của hắn, cuối cùng cũng để hắn đi.

Yến Độ vừa ra khỏi cung môn đã nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc.

Khôi Nhất ngồi ở vị trí phu xe, Nam Tầm co ro bên cạnh, tủi thân như một tiểu tân nương vừa phạm lỗi.

Rèm xe được vén lên, để lộ gương mặt lạnh như băng tuyết của thiếu nữ: “Lên đi.”

Rèm xe cùng giọng nói của nàng đồng thời hạ xuống.

Yến Thiếu tướng quân cúi mắt, đầu lưỡi đẩy vào má trong, đột nhiên thấy chột dạ.

Hắn bước nhanh qua, Khôi Nhất và Nam Tầm đều rất có ý tứ tránh đường. Khi Yến Độ đi ngang qua Nam Tầm, người sau nhỏ giọng nói: “Thiếu tướng quân lát nữa đừng có cãi lại nhé, Quận chúa đã chuẩn bị sẵn dao rồi đó.”

Yến Độ khựng người lại, lúc lên xe đầu càng cúi thấp hơn.

Tam Thất mặt không biểu cảm: “Ngồi qua đây.”

Yến Thiếu tướng quân ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh nàng, Tam Thất ra lệnh một tiếng ra ngoài: “Về phủ”.

Xe ngựa bắt đầu chuyển bánh, Tam Thất cũng động thủ, nàng rút dao găm ra: “Ngài tự làm hay để ta…”

“Tam Thất, ta…”

Tam Thất không nói nhiều với hắn, hai ba nhát đã rạch toạc lớp áo trên vai hắn, khi nhìn thấy lớp băng đã thấm đẫm máu, nàng mím chặt môi, vành mắt đỏ hoe.

Yến Độ vô thức nắm lấy tay nàng, hắn nhìn thấy vành mắt đỏ hoe của nàng, trong lòng vừa xót xa vừa không nỡ, giọng nói bất giác yếu đi, giống như một chú cún con bị oan ức đang cố lấy lòng chủ:

“Trước khi vào cung ta đã bôi thuốc ngoài và uống Trường An Hoàn rồi…”

“Trường An Hoàn cũng đâu phải thần dược trị bách bệnh.” Tam Thất nghiêm mặt, động tác trông có vẻ hung dữ nhưng thực chất lại cực kỳ cẩn thận tháo lớp băng gạc ra.

Vết thương trên vai Yến Độ sâu đến tận xương, nếu nhát dao đó chém xuống hết, cánh tay trái của hắn đã mất rồi.

“Trên con dao chặt xương có quỷ lực và sát khí, vết thương này không dễ chữa đâu!”

Tam Thất cẩn thận dùng nước tuyết tùng bách để rửa vết thương cho hắn, miệng lẩm nhẩm đọc chú rồi lại bôi thuốc cho hắn, đốt một lá bùa trừ uế, tốc độ chảy máu từ vết thương của Yến Độ lúc này mới chậm lại.

Tam Thất lại lấy kim chỉ ra, kim chỉ đã được tẩy uế bằng bùa, nàng cẩn thận khâu lại vết thương cho hắn, suốt quá trình không nói một lời.

Trong suốt quá trình đó Yến Độ cũng không hề rên một tiếng.

Mồ hôi lạnh từ trán hắn từng giọt lăn xuống, cơn đau ập đến tuy muộn nhưng lại dữ dội.

Nhưng hắn không muốn để lộ chút yếu đuối nào khiến nàng thêm tự trách. Hắn bối rối, có lẽ vì lúc này hai người quá gần nhau, cũng có thể vì hắn sợ nàng thật sự sẽ giận hắn vì ‘không màng đến vết thương’.

Đợi Tam Thất băng bó xong cho hắn liền ngồi sang phía bên kia, quay lưng lại với hắn.

Ngón tay Yến Độ siết chặt, sự im lặng trong xe ngựa khiến hắn ngạt thở.

Hắn cẩn thận đưa tay ra, muốn lại gần nàng nhưng lại sợ bị nàng từ chối.

“Tam Thất, đừng giận ta có được không…”

“Ta không giận…”

Ngón tay Yến Độ khẽ run, hắn nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của nàng, hắn đột nhiên ngẩng đầu, không kiềm chế được mà kéo nàng về phía mình.

Hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của thiếu nữ, giống như một chú thỏ nhỏ đau lòng đến tột cùng.

Nước mắt nàng giàn giụa, giọng nói không kìm được tiếng nấc nghẹn, cứ run rẩy như vậy, đâm thẳng vào tim hắn, khiến tim hắn cũng rung động theo.

“Yến Độ, có phải rất đau không?”

Comments