Chương 78

Chương 78

Gương mặt đẫm lệ trước mắt khiến Yến Độ luống cuống tay chân.

Lúc này hắn vừa vụng về vừa hoảng loạn, muốn lau nước mắt cho nàng nhưng lại sợ vết máu trên tay mình làm bẩn mặt nàng. Chỉ có thể ngốc nghếch, liên tục dùng mu bàn tay lau đi nước mắt của nàng.

Nhưng mặt Tam Thất vốn cũng không sạch sẽ, sau khi thay da cho Thất công chúa nàng đã tức tốc chạy đến cổng cung chờ hắn, đâu có tâm trí mà chải chuốt gì.

Khuôn mặt của nàng cuối cùng lại bị Thiếu tướng quân lau cho thành một con mèo lem luốc, vừa đáng thương vừa buồn cười.

Trái tim hắn vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.

Yến Độ bất giác nắm lấy tay nàng, khẽ đáp lời nàng: “Ừ, rất đau.”

Hắn cũng là x*c th*t người phàm, sao có thể không cảm thấy đau. Lúc trước nín nhịn chỉ vì không muốn nàng tự trách, nhưng nếu che giấu và cố gượng ép ngược lại càng khiến nàng tự trách và khó chịu hơn, hắn còn giả vờ làm gì.

“Tam Thất, đau lắm.” Hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng: “Nàng thổi giúp ta đi, thổi thổi sẽ không đau nữa.”

Những giọt lệ còn đọng trên hàng mi dài và dày của thiếu nữ, Tam Thất bĩu môi: “Vết thương đã băng lại hết rồi.”

Yến Độ cười rộ lên: “Cũng có tác dụng mà.”

Nàng ghé sát lại, thổi mạnh vào vai hắn.

Phù—

Phù phù—

Phù phù phù—

“Có tác dụng không? Thật sự có tác dụng sao?”

“Ừm, có tác dụng.”

Yến Độ thấy nàng thổi đến mức mặt cũng đỏ bừng, hắn cong cong khóe mắt: “Ta đã đỡ hơn nhiều rồi.”

Hắn bất giác ngả vào người nàng, đầu gối lên hõm cổ nàng: “Ta hơi buồn ngủ, dựa vào nàng nghỉ một lát, được không?”

Tam Thất gật đầu lia lịa, cố gắng dịch lại gần hắn hơn để Yến Độ có thể dựa vào thoải mái hơn.

Yến Độ thật sự có chút buồn ngủ. Mất máu quá nhiều, cộng thêm suốt đường đi không được nghỉ ngơi, sau khi trở về lại lập tức vào cung tố cáo. Bây giờ Thất công chúa đã an toàn, thánh chỉ cũng đã có, Tam Thất cũng không giận hắn nữa, tinh thần Yến Độ thả lỏng, cũng không chống lại được cơn buồn ngủ, dựa vào Tam Thất mà thiếp đi.

Tam Thất không dám nhúc nhích, bên tai là hơi thở đều đều của Yến Độ.

Đôi mắt nàng có chút mông lung, tầm mắt lơ đãng trong xe ngựa, cho đến khi rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của mình và Yến Độ mới có tiêu cự.

Tay của Yến Độ rất đẹp, quanh năm luyện võ cầm binh, lòng bàn tay và đầu ngón tay đều có chai sạn. Tuy có chút thô ráp nhưng móng tay được cắt tỉa gọn gàng, đốt ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài.

 

Chỉ là lúc này tay hắn còn dính vết máu, Tam Thất lấy khăn tay ra, từng chút một lau sạch tay hắn.

Tay Yến Độ rất lạnh, khác với thân nhiệt nóng bỏng thường ngày của hắn.

Tam Thất không hiểu sao lại thấy hoảng hốt, nàng xoa tay hắn hết lần này đến lần khác, đưa tay hắn lên môi hà hơi, nhưng bản thân nàng vốn đã không có nhiều nhân khí, hơi thở hà ra cũng lạnh lẽo.

Nàng chỉ có thể kéo áo choàng lông cáo, bọc cả mình và Yến Độ lại với nhau, cuộn thành một cục lớn.

Xe ngựa dừng lại.

“Quận chúa, đã về đến…”

Nam Tầm vén rèm xe lên, giọng nói đột ngột im bặt.

Khôi Nhất vô thức quay đầu lại, hai cái đầu chụm vào nhau, vẻ mặt ngây ra như phỗng y hệt nhau.

Trong xe ngựa, trong một cục lông xù to lớn, hai cái đầu cũng tựa sát vào nhau, thân mật không kẽ hở.

Khôi Nhất “soạt” một tiếng kéo rèm xuống.

Cho đến khi giọng nói của Tam Thất từ sau rèm truyền ra: “Giúp ta dìu Yến Độ vào trong.”

“Ồ ồ.” Khôi Nhất và Nam Tầm gật đầu như giã tỏi, giống như hai hài tử vừa làm sai chuyện gì.

Chuyến đi đến huyện Tiết này Yến Độ bị thương, thực ra Tam Thất cũng rất mệt mỏi, cơ thể nàng kiệt sức nhưng tinh thần lại phấn chấn lạ thường.

Suy nghĩ trong đầu nàng rối bời, có quá nhiều nghi vấn chưa được giải đáp.

Từ đường Nương Nương trên con đường âm dương, còn có câu nói của Huyết Trì Nương Nương với nàng: Cuối cùng… người cũng đã đến rồi…

Tại sao lại dùng từ ‘cuối cùng’?

Chẳng lẽ Huyết Trì Nương Nương quen biết nàng?

Nhưng Tam Thất nhìn lại mười bảy năm qua của mình, thực sự không có gì đặc biệt. Mười lăm năm ở thôn Hoàng Tuyền nàng sống rất bình lặng.

Mọi người trong thôn đã dạy nàng rất nhiều thứ linh tinh, trước khi rời khỏi thôn nàng luôn nghĩ rằng những bản lĩnh này ai cũng biết, không biết mới là bất thường.

Đến kinh thành rồi nàng mới phát hiện ra, người ‘bất thường’ chính là mình.

Nàng không bình thường.

Thậm chí, thôn Hoàng Tuyền nơi nàng lớn lên từ nhỏ thực ra cũng không ‘bình thường’.

Nhưng tại sao trước khi đến huyện Tiết nàng chưa bao giờ nhận ra điều này? Giống như có một bàn tay vô hình vẫn luôn cản trở nhận thức của nàng.

Và sau khi gặp Huyết Trì Nương Nương, sự ‘cản trở’ đó đã bị phá vỡ.

Nói ra thì…kỳ lạ nhất vẫn là con dao chặt xương.

Con dao cùn đó đã sớm nhắc nhở nàng, “Ta sắp chém các ngươi rồi”, dường như nó đã biết từ lâu trong hố sâu đó có bản thể của Huyết Trì Nương Nương, và nó chắc chắn sẽ bị Huyết Trì Nương Nương điều khiển.

Con dao chặt xương không trở về, Tam Thất cũng không chắc con dao đó có trở về nữa không.

Nó vốn đã rất bí ẩn.

Chỉ là…con dao chặt xương không phải là của Tiết thẩm sao?

Tam Thất cố gắng nhớ lại, hình như lúc nhỏ nàng đã hỏi Tiết thẩm về lai lịch của con dao cùn này.

Lúc đó Tiết thẩm đã trả lời thế nào nhỉ?

Là một người rất quan trọng tặng cho bà ấy?

Vậy nên, chủ nhân thực sự của con dao cùn thực ra cũng không phải Tiết thẩm? Rất có thể là Huyết Trì Nương Nương? Con dao chỉ là lưu lạc đến tay Tiết thẩm?

Tam Thất sắp xếp lại những manh mối trong đầu, có quá nhiều điều không nghĩ ra, nhưng nàng cảm thấy, có lẽ mình nên về thôn Hoàng Tuyền sớm hơn dự định.

Sau khi quyết định xong, Tam Thất nằm ườn ra bên thành thùng tắm như một con cá muối, mặc cho Thường ma ma và Sơn Tra giúp nàng tắm rửa sạch sẽ.

Nếu là bình thường Tam Thất chắc chắn sẽ tự mình tắm, nàng cũng không quen có hạ nhân hầu hạ, nhưng hôm nay thật sự không được, nàng mệt đến mức một ngón tay cũng không muốn động.

Chỉ là khi Thường ma ma và Sơn Tra đến giá treo đồ để lấy y phục thay cho nàng, Tam Thất khó khăn đứng dậy từ trong nước, những giọt nước trượt xuống, không ai nhìn thấy trên tấm lưng trắng như sứ với đường cong mỹ miều của thiếu nữ, ở hõm lưng của nàng xuất hiện một hình xăm nhỏ tựa như một bức tranh thủy mặc.

Nét mực như sương mù bao phủ lấy một ngôi từ đường, bên trong từ đường có một bóng hình màu đỏ.

Giống như một bức tranh bị che bởi một tấm lụa mỏng, được vén lên một góc. Hình xăm đó chỉ xuất hiện trong chốc lát rồi biến mất.

Một đêm trôi qua.

Yến Độ mơ màng sắp tỉnh thì cảm thấy hai bên trái phải như có hai cái lò sưởi, nóng đến mức mồ hôi đầm đìa.

Hắn một chân đá bay chăn ra ngoài, không khí lạnh ùa vào, hơi nóng cũng tan đi một chút, người cũng tỉnh táo hơn.

Yến Thiếu tướng quân mở mắt ra, đập vào tầm mắt là một lồng ngực săn chắc tr*n tr**, quay đầu lại, là cơ ngực vạm vỡ cường tráng, suýt nữa thì đập vào mặt hắn.

Bên trái là Nam Tầm, bên phải là Khôi Nhất.

Yến Thiếu tướng quân, trái phải đều là nam nhân.

Hai nam tử nhiệt huyết ngủ chung giường với hắn, kẹp chặt hắn ở giữa.

Hai tiếng hét thảm thiết liên tiếp vang lên.

Một tiếng “rầm”, cửa bị tông ra, Yến Độ phá cửa mà ra, giày cũng không mang, ngay cả trung y cũng không kịp mặc cho chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú như ngọc lạnh xanh mét đến cực điểm.

“Yến Độ?”

Giọng nói kinh ngạc của thiếu nữ bất ngờ vang lên phía trước, Yến Độ và Tam Thất suýt nữa thì đâm sầm vào nhau.

Tầm mắt Tam Thất rơi xuống trung y đang mở toang của hắn, băng gạc quấn quanh ngực và vai trái, phần eo và bụng lộ ra săn chắc mạnh mẽ, sáu múi cơ bụng đường nét rõ ràng.

Khôi Nhất và Nam Tầm c** tr*n chạy ra, miệng vẫn còn la hét: “Thiếu tướng quân, bọn thuộc hạ oan uổng quá—”

“Thiếu tướng quân, người nghe bọn thuộc hạ giải thích!”

Yến Độ vừa kinh ngạc vừa tức giận, hắn một tay che mắt Tam Thất, vội vàng nói: “Ta không có bảo họ ngủ cùng!”

Comments