Chương 79

Chương 79

Tam Thất kéo tay Yến Độ xuống, vẻ mặt kỳ quái: “Đương nhiên không phải ngài bảo họ ngủ cùng, vì là ta bảo họ ngủ cùng ngài mà.”

Nàng kéo tay Yến Độ đi vào trong phòng, không nhịn được mà liếc xéo hắn một cái: “Ngài nghĩ linh tinh gì thế? Sợ đến mức giày cũng không mang đã chạy ra ngoài…”

Yến Độ: “…”

Yến Thiếu tướng quân bị nàng kéo vào phòng, khi đi ngang qua Nam Tầm và Khôi Nhất, Nam Tầm khẽ buông một câu: “Xin ông trời minh xét, phân biệt trung gian…”

Yến Độ hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta, ra khẩu hình: Cút đi mặc y phục vào!

Đợi vào trong phòng, sau khi Tam Thất nhìn qua, Yến Thiếu tướng quân một giây biến thành ngoan ngoãn, hiền lành và vô hại.

Tam Thất đẩy hắn một cái: “Ngẩn ra đó làm gì, mau đi mang giày, mang tất, mặc y phục vào đi.”

Yến Độ: “…”

Tam Thất vỗ đầu một cái: “Quên mất tay ngài không tiện, để ta giúp ngài mặc nhé.”

“Không cần!” Yến Thiếu tướng quân nghiêm nghị từ chối, bước nhanh vào trong nội thất, vành tai hắn đỏ bừng, mặt nóng ran.

Sau khi đi vòng qua tấm bình phong, Yến Độ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Sao lại giống như vỏ quýt dày có móng tay nhọn vậy, hắn vừa mới hung dữ với Nam Tầm và Khôi Nhất, vào phòng đã bị nàng hung dữ lại?

Mặt Yến Thiếu tướng quân có chút đỏ, cầm lấy ngoại bào bên cạnh mặc vào người, cơn đau khiến hắn nhăn mặt. Hắn có chút hối hận, đáng lẽ vừa rồi không nên từ chối sự giúp đỡ của Tam Thất?

Tam Thất đợi một lúc Yến Độ mới ra ngoài.

Ngoại bào đã mặc chỉnh tề, chỉ là tóc cài trâm lại lộn xộn, Tam Thất nhìn chằm chằm vào búi tóc xiêu vẹo của hắn, có chút khó chịu: “Để ta búi lại tóc cho ngài nhé.”

Ánh mắt Yến Độ rung động, không đợi Tam Thất đổi ý đã buột miệng: “Được.”

Trong phòng của Yến Độ đương nhiên không có những thứ như gương trang điểm, hắn ngồi trên ghế, Tam Thất đứng phía sau búi tóc cho hắn.

Những ngón tay của thiếu nữ nhẹ nhàng luồn qua tóc hắn có chút nhột.

Hắn ngồi ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối bất giác siết lại, làm nhàu cả lớp lụa trên y phục.

Phía sau, Tam Thất cũng khá hoảng, nàng có chút lúng túng.

Nàng không biết búi tóc nam tử.

Tay chân luống cuống, cuối cùng nàng chỉ búi cho Yến Độ một kiểu đuôi ngựa cao rồi đội ngân quan lên, ừm…

Tam Thất tự cảm thấy trông đẹp hơn, càng thêm khí phách của một thiếu niên anh tuấn.

 

Tuy thiếu đi chút ổn trọng nhưng Yến Độ qua năm mới mười chín tuổi, cần gì phải ổn trọng như vậy, trông già đi!

Khóe miệng Yến Độ vẫn luôn nhếch lên, đợi đến khi đối diện với Tam Thất mới cố gắng đè khóe miệng xuống: “Đa tạ.”

“Ta tìm gương cho ngài xem nhé?”

“Không cần.” Một người mười tám tuổi, cho dù là Thiếu tướng quân tung hoành sa trường nhưng vẫn là tuổi dễ lộ cảm xúc: “Nàng búi chắc chắn đẹp.”

Không cần nhìn hắn cũng biết!

Tam Thất chột dạ gãi gãi mặt, Yến Độ tin tưởng nàng quá…

“Ngài bị thương ở huyện Tiết, mất máu quá nhiều, lại đi qua con đường âm dương, dương khí bị tổn hại. Vậy nên ta mới để Khôi Nhất và Nam Tầm ngủ cùng ngài, không phải cố ý dọa ngài đâu.”

Yến Độ ho nhẹ một tiếng: “Ta không bị dọa.”

Tam Thất “ồ” một tiếng, hai người nhìn nhau rồi lại nhanh chóng lảng đi, người này so với người kia còn chột dạ hơn.

Tam Thất: Bình tĩnh, phải giữ chút thể diện cho Yến Thiếu tướng quân.

Yến Độ: Mất hết mặt mũi rồi…

Ai cũng biết, khi người ta xấu hổ thì sẽ tỏ ra rất bận rộn.

Tam Thất thì bận đến mức mắt không biết nhìn đi đâu, còn Yến Thiếu tướng quân thì tay không ngừng nghỉ, cứ sờ mó, mân mê tấm bài thập toàn thập mỹ trên cổ tay, sắp mân mê đến bóng loáng rồi.

Tầm mắt Tam Thất chuyển sang tấm bài trong tay hắn, đột nhiên hờn dỗi: “Tấm bài này không tốt, không hề thập toàn thập mỹ chút nào, căn bản không bảo vệ được ngài.”

Yến Độ lập tức nắm chặt tấm bài: “Ai nói!”

Hắn vô cùng nghiêm túc nói: “Nếu không có nó, với sức mạnh của ta không thể nào đỡ được nhát kiếm của Huyết Trì Nương Nương, hơn nữa, lúc mấu chốt cũng là nó đã hất văng Huyết Trì Nương Nương ra.”

“Tam Thất, nó vẫn luôn bảo vệ ta rất tốt.”

Nàng cũng bảo vệ ta rất tốt.

Tam Thất nửa tin nửa ngờ, Yến Độ tháo tấm bài ra đeo vào cổ rồi nhét vào bên trong áo, cảnh giác nhìn nàng: “Quà đã tặng đi, đừng hòng đòi lại.”

Tam Thất dở khóc dở cười: “Thôi được rồi, sau này ta sẽ làm cho ngài cái tốt hơn.”

“Cái này đã rất tốt rồi.”

Tam Thất cũng không tranh cãi với hắn, chủ đề tự nhiên chuyển sang chuyện chính, Yến Độ nói về cách xử lý của Hoài Đế đối với chuyện này, Tam Thất nghe xong cũng coi như thở phào nhẹ nhõm.

May mà Hoàng thượng là một vị minh quân, không có ý định che đậy chuyện này.

Nếu không thì…

Một tia u ám lướt qua đáy mắt Tam Thất, nàng lại hỏi về Sở Thiện Nghi: “Trước đây ở Nam Sơn hành cung, ngài nói với Thái hậu ‘lần thứ hai’, Sở Thiện Nghi không phải lần đầu tiên ra tay với ngài sao?”

Yến Độ im lặng một lúc rồi kể lại chuyện cũ.

Năm hắn chín tuổi Sở Thiện Nghi đã từng hạ độc thủ với hắn một lần, suýt nữa đã lấy mạng hắn. Lúc đó Thái hậu đã lấy cái chết ra để ép, Hoàng thượng mới khai ân, tha cho Sở Thiện Nghi một mạng, trục xuất bà ta đến Nam Sơn hành cung.

Về phần tại sao Sở Thiện Nghi lại hận hắn đến xương tủy thì cũng như chính bà ta đã nói, hoàn toàn là ân oán của đời trước.

Sở Thiện Nghi si mê phụ thân của Yến Độ là Yến Lẫm đến điên cuồng, hận thấu xương người đã ‘cướp tình lang’ là mẫu thân của Yến Độ, Bạch Sanh. Còn Yến Hoàng hậu thì dù là trước khi xuất giá hay sau khi gả cho Hoài Đế đều không thuận mắt với Sở Thiện Nghi.

Dù sao thì Tam Thất cũng không hiểu nổi, đó mà gọi là ‘yêu’ sao? Rõ ràng là phát điên, không có được thì hủy diệt, thậm chí đến cả nhi tử của đối phương cũng không tha.

“Nói như vậy, người đã cứu ngài lúc đó chính là Vân Hạc đạo trưởng sao?”

“Ừm… là…” cũng không phải.

Người thực sự đã cứu hắn vẫn luôn là nàng.

Yến Độ vô thức sờ vào sợi dây đỏ trên cổ tay, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn nàng.

Tam Thất chớp chớp mắt, nhìn về phía sợi dây đỏ, ừm, hiểu rồi, sợi dây đỏ là do Vân Hạc đạo trưởng cho đúng không?

Yến Độ im lặng, hắn cúi đầu thở dài.

Thôi vậy, cứ thuận theo tự nhiên trước đã.

“Thở dài cái gì thế?” Tam Thất đưa tay chọc vào giữa lông mày hắn, trêu chọc: “Thiếu tướng quân còn chưa đến tuổi đội mũ quan mà nếp nhăn giữa mày đã sắp đuổi kịp mấy lão nhân rồi.”

Yến Độ lập tức giãn lông mày ra, tìm một cái cớ: “Chỉ là nghĩ đến Thái hậu, bà ấy ở trong cung rơi xuống nước lại là tự sát?”

Tam Thất “ừm” một tiếng, sắc mặt lạnh đi không ít.

Nói ra thì, mọi chuyện dường như bắt đầu từ khi nàng cứu Thái hậu.

“Lúc ta ở nhà họ Ngu, rất nhiều thứ đều không nhìn rõ.” Tam Thất trầm ngâm nói: “Lúc đó ta chỉ nhìn ra Thái hậu muốn tự sát, lại không nhìn thấy tội nghiệt dính trên người bà ấy.”

Nếu như đã ‘nhìn thấy’ thì cứu người hay không lại là chuyện khác.

Thực ra rất nhiều chuyện ngay từ đầu đã có manh mối, tại sao sau khi Thái hậu được nàng cứu lại không có chút biểu hiện gì. Đừng nói là triệu kiến, ngay cả ban thưởng cảm tạ cũng không có, tất cả phần thưởng đều là do Hoài Đế và Yến Hoàng hậu ban cho.

Sau khi Thái hậu tỉnh lại liền rời kinh thành đến Nam Sơn hành cung, tất cả đều là điểm đáng ngờ. Nhưng lúc đó Tam Thất một lòng chỉ nghĩ đến việc báo thù nhà họ Ngu, hoàn toàn bỏ qua những điều này.

Không khí có chút nặng nề, Yến Độ chuyển chủ đề:

“Có một chuyện ta thấy rất kỳ lạ.” Yến Độ nói: “Sở Thiện Nghi tuy là Trưởng công chúa nhưng trước đây bà ta không hề tinh thông chuyện quỷ thần, cũng không phải người trong huyền môn. Ta cảm thấy bà ta không thể tự mình cướp được tượng thần của Huyết Trì Nương Nương.”

“Đúng vậy.” Tam Thất gật đầu, nàng đã từng nhìn thấy một vài ký ức của Huyết Trì Nương Nương trong ảo cảnh: “Sở Thiện Nghi đã nhận được tượng thần của Huyết Trì Nương Nương từ tay người khác, ta đã từng thấy trong ảo cảnh.”

“Tuy nhiên, trong ảo cảnh, khuôn mặt của người đó rất mơ hồ…” Tam Thất lại suy nghĩ kỹ: “Nhưng trên mu bàn tay của người đó hình như có một hình xăm.”

Nàng khoa tay múa chân mô tả, là một ký hiệu hình ‘∞’.

Yến Độ ghi nhớ trong lòng, đây cũng là một manh mối quan trọng. Hắn cố gắng đề cập đến những chuyện liên quan đến quá khứ nhưng cảm giác bị hạn chế đó vẫn còn, may mắn là đã có điểm đột phá.

“Từ đường Nương Nương…” Sau khi bốn chữ này được nói ra, trong lòng Yến Độ thở phào nhẹ nhõm, giống như đã kìm nén quá lâu, cuối cùng cũng có một lối thoát. Trong lòng hắn đã thử hàng ngàn lần những từ ngữ có thể ‘nói ra được’.

Tam Thất thấy hắn nửa ngày không nói gì, có chút nghi hoặc: “Từ đường Nương Nương làm sao?”

“Không phải nàng nói hình như đã từng thấy ở đâu đó sao? Có nhớ ra được gì không?” Trời mới biết, để nói ra câu này, Yến Độ gần như đã dùng cạn toàn bộ sức lực, lưng áo đều đã ướt đẫm mồ hôi.

Tam Thất suy nghĩ một lúc, trong mắt cũng mang theo sự hoang mang: “Tuy không nhớ ra nhưng lại rất quen thuộc. Không chỉ Từ đường Nương Nương quen thuộc mà sau chuyến đi huyện Tiết này ta luôn cảm thấy hình như mình đã quên rất nhiều thứ…”

Tam Thất cúi đầu xoa thái dương, không nhìn thấy đôi mắt Yến Độ đang dần sáng lên.

“Không sao, chúng ta từ từ nghĩ, nhất định sẽ có ngày nhớ ra.”

“Ừm.”

Tam Thất gật đầu: “Đúng rồi, ta muốn nhân dịp tết về thôn Hoàng Tuyền một chuyến.”

Ánh mắt Yến Độ khẽ động: “… Sao đột nhiên lại muốn về?”

“Ta cảm thấy có lẽ mọi người trong thôn sẽ biết điều gì đó, còn có con dao cùn đó nữa…” Tam Thất suy ngẫm: “Trước đây không về là vì thấy đi đường sẽ mất quá nhiều thời gian, nhưng bây giờ ta có thể mượn đường âm dương, đi đi về về cũng không mất công.”

“Cũng tốt.” Yến Độ khẽ gật đầu, thần sắc như có điều suy nghĩ, nếu Tam Thất thật sự có thể quay về thôn Hoàng Tuyền, có thể nhiều việc sẽ tìm được đáp án.

Nhưng tiền đề là, nàng có thể trở về…

Yến Độ có một dự cảm không tốt, nhưng hắn không thể nhắc nhở được, một khi liên quan đến ‘thôn’ đó, luồng sức mạnh hạn chế hắn sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Yến Độ thầm mắng một tiếng trong lòng, chỉ có thể đi đường vòng: “Có thể dẫn ta đi cùng không? Ta cũng muốn xem nơi nàng lớn lên.”

“Được thôi.” Tam Thất gật đầu, cười nói: “Ngài là người bạn đầu tiên của ta sau khi đến kinh thành, mọi người trong thôn chắc chắn cũng sẽ muốn gặp ngài. Đến lúc đó mời ngài ăn món ăn của Tiết thẩm nấu, tay nghề của Tiết thẩm rất tốt đó!”

Yến Độ đồng ý nhưng trong đầu lại nghĩ đến món “thủy tâm dương hoa” suýt nữa đã khiến Ngưu phu nhân thành góa phụ.

Muốn ăn món ăn Tiết thẩm nấu, e là… mạng phải đủ cứng mới được.

“Đúng rồi, trước đây ngài đã nhờ thuộc hạ giúp ta gửi thư về thôn, theo lý mà nói, người trong thôn chắc đã nhận được rồi nhỉ?” Tam Thất thuận miệng nói nhưng tim Yến Độ lại đập thịch một cái.

Hắn đã nhờ người gửi thư giúp Tam Thất ư?

Khi nào?

Comments