Việc ở huyện Tiết đã gây ra một trận sóng gió ngất trời trong và ngoài triều đình.
Dân chúng vô cùng phẫn nộ, nếu không phải Hoài Đế hạ chỉ tuyệt đối không bao che, muốn công bố tội ác của Sở Thiện Nghi ra thiên hạ, lại còn hạ chiếu thư nhận tội, e rằng làn sóng oán giận của dân chúng không thể dập tắt được!
Cùng với từng tội ác của Sở Thiện Nghi bị vạch trần, chuyện có người che giấu tội ác cho Sở Thiện Nghi đương nhiên cũng không thể giấu được.
Mũi nhọn không ngoài dự đoán chỉ thẳng vào Thái hậu. Sở Thiện Nghi đã hại chết bao nhiêu người ngay dưới mí mắt của Thái hậu, Thái hậu thật sự không biết sao?
Dĩ nhiên cũng có triều thần đứng ra nói giúp Thái hậu, tình hình quả thật như Tam Thất đã liệu, luôn có những kẻ xu nịnh, không nghĩ đến dân chúng, chỉ nghĩ làm sao để kết bè kết phái, nhân cơ hội này kích động mâu thuẫn giữa Yến Độ và hoàng thất.
Họ nói Yến Độ không màng đến thể diện hoàng gia, cũng không nghĩ đến ơn dưỡng dục của thiên gia, thực sự là kẻ vô tình vô nghĩa!
Những lời bàn tán nhắm vào Yến Độ trong triều đình còn chưa dứt thì việc Tam Thất ra lệnh lo liệu tang lễ cho dân chúng huyện Tiết lại gây xôn xao khắp thành, hơn một nghìn cỗ quan tài từ kinh thành hướng về huyện Tiết.
Trong lúc dân chúng không ngớt lời khen ngợi thì câu nói ‘phàm là kẻ bao che cho kẻ ác, ắt sẽ gặp báo ứng phản phệ’ không biết làm sao đã lan truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm.
Từ ngày hôm đó, các thuyết thư nhân trong các tửu lầu khắp kinh thành đều kể về một cuốn thoại bản, nói về câu chuyện của Huyết Trì Nương Nương và dân chúng huyện Tiết.
Tội ác của Sở Thiện Nghi tuy đã được công bố nhưng về việc bà ta tàn sát dân chúng huyện Tiết, triều đình không nói rõ đã dùng ‘yêu thuật’, dù sao thì chuyện quỷ thần cũng quá kinh người.
…
Nhưng văn võ bá quan trong lòng đều rõ như gương, mặc dù, không phải tất cả đều tin.
Nhưng một loạt sự việc xảy ra ngay sau đó khiến các đại thần không tin cũng không được.
Nguyên nhân là do một vị Trần Ngự sử trong buổi tảo triều lại dâng sớ buộc tội Yến Độ, lời lẽ kịch liệt gần như nói thẳng Yến Độ lòng lang dạ sói, bất trung bất nghĩa, mưu đồ phản nghịch!
Mà vị ngự sử này cứ luôn miệng lấy danh nghĩa bênh vực Thái hậu. Hoài Đế bị hắn chọc tức đến xanh mặt nhưng lại không tiện xử phạt.
Ai cũng biết “Ngự sử miệng độc nhưng không thể giết. Giết đi là hôn quân!”
Huống hồ lá bài mà hắn dùng để công kích Yến Độ lại là hiếu đạo. Người khác nói với hắn về cái chết oan của dân chúng huyện Tiết, hắn nói một câu ‘Sở Thiện Nghi đã chết, Thái hậu vô tội’ là bác bỏ mọi lập luận…
Chỉ là, vị Trần Ngự sử này kiêu ngạo chưa được một ngày. Đêm hôm đó, cả Trần phủ cùng với con chó giữ cửa đều gặp ác mộng, trong mơ họ bị kéo vào một ao máu.
Vô số bóng người máu me đầm đìa vây quanh họ.
Vô số bàn tay máu níu lấy Trần Ngự sử:
—— Thật là một cái miệng đổi trắng thay đen, đã giỏi nói như vậy, sao không xuống đây nói cho chúng ta nghe?
—— Giỏi bao che như vậy, da của ngươi chắc cũng dày lắm nhỉ, vừa hay da của ta không còn nữa rồi ~
—— Đứng đó nói chuyện không đau lưng, vậy thì ngươi đừng đứng nữa, hi hi ~
Sau cơn ác mộng Trần ngự sử không thể đứng dậy được, toàn thân như bị đè nghìn cân, dính chặt xuống giường.
Cả Trần phủ sắp bị dọa đến điên rồi, tất cả mọi người đều nhớ cơn ác mộng và cả cái ao máu trong mơ.
Ngày hôm sau chuyện này đã lan truyền khắp triều đình. Trần Ngự sử được người nhà khiêng vào cung, cầu cứu trước mặt Hoài Đế, Yến Độ lại bị triệu vào cung.
Trong Thái Cực điện, Trần Ngự sử nửa sống nửa chết nằm trên đất.
Bên cạnh còn có hai người đứng, như đang xem khỉ mà đánh giá ông ta.
Tần Các lão: “Thật sự không cử động được nữa à?”
Tề Thượng thư: “Vừa nãy ta lén lấy kim châm ông ta một cái ông ta cũng không bật dậy, xem ra là thật sự không cử động được.”
Tần Các lão vuốt râu: “Nhân quả tuần hoàn, báo ứng không sai, thế gian này lại thật sự có báo ứng à…”
Trần Ngự sử muốn khóc, hai lão già không phải người này, một người nói mát, một người lén lấy kim châm ông ta, biết có báo ứng mà còn vô tình như vậy, không sợ gặp báo ứng sao?!
“Hoàng…Hoàng thượng… xin cứu…cứu thần với…” Trần Ngự sử nước mắt lưng tròng cầu cứu.
“Trần khanh đừng sợ, trẫm đang suy nghĩ.” Giọng Hoài Đế xúc động. Tần Các lão và Tề Thượng thư nhìn sang. Bệ hạ đang suy nghĩ, dường như ngài lại sắp thua trận này trước Yến Thiếu tướng quân rồi.
Nửa tuần trà sau, Hoài Đế quả nhiên thua, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Yến Độ thu hồi quân cờ vào hộp, suốt quá trình không hề liếc nhìn Trần Ngự sử một cái: “Hoàng thượng, việc ở Đại Lý Tự vẫn chưa xong, thần xin cáo lui trước.”
“Trần Ngự sử đã đến rồi, ngươi nhìn ông ta một cái rồi hãy đi.”
Yến Độ “Vâng” một tiếng, liếc nhìn một cái rồi đứng dậy cáo lui.
Tề Thượng thư và Tần Các lão suýt nữa bật cười, khóe miệng Hoài Đế nhếch lên lại cố gắng đè xuống.
“Thiếu tướng quân… Thiếu tướng quân đừng đi…” Trần Ngự sử hốt hoảng, Hoàng thượng bảo ngươi nhìn một cái, ngươi thật sự chỉ nhìn một cái thôi à!!
Nếu Yến Độ đi rồi, ông ta còn đường sống sao!
“Thiếu tướng quân cứu mạng, ngài không thể thấy chết mà không cứu được!”
Yến Độ vẻ mặt thản nhiên: “Trần Ngự sử khí lực dồi dào, xem ra còn lâu mới chết.”
“Không còn lâu đâu,Thiếu tướng quân ngài mà không ra tay, lão phu thật sự sắp chết rồi —”
“Chết sớm chết muộn cũng phải chết, sợ gì chứ, xuống dưới rồi chắc cũng không cô đơn…”
Một câu ‘không cô đơn’ suýt nữa làm Trần Ngự sử ngất xỉu!
Đến bây giờ ông ta vẫn không dám nghĩ kỹ thứ đang đè ông ta không dậy nổi rốt cuộc là cái gì!
Cái miệng của Yến Độ này không nên làm Tướng quân, vị trí Ngự sử này nên để cho hắn ngồi mới phải!
Yến Độ lười lãng phí thời gian với người này: “Yến mỗ là một kẻ võ phu, một không hiểu y thuật, hai không dính nhân quả nghiệp báo. Có bệnh thì chữa bệnh, có nợ thì trả nợ, Trần Ngự sử đừng tìm nhầm người.”
Yến Độ nói xong, hành lễ với Hoài Đế rồi sải bước rời đi.
Hoài Đế cũng ‘hết cách’, chỉ có thể cho người khiêng Trần Ngự sử về phủ trước. Giống như Yến Độ nói, có nợ thì trả nợ, tự mình mồm mép không sạch vậy thì tự mình nghĩ cách mà tiêu nợ đi!
Nực cười! Hoài Đế chỉ mong mấy tên Ngự sử mồm mép độc địa này nếm thêm khổ sở, nếu không phải vì thể diện của một vị vua ông đã là người đầu tiên nhảy lên vỗ tay tán thưởng rồi.
Trần Ngự sử vừa bị khiêng đi Yến Độ lại quay trở lại.
Trong điện, ba vị quân thần trong điện nhìn hắn với ánh mắt đầy ẩn ý.
Chuyện Tam Thất muốn lo tang lễ cho dân chúng huyện Tiết Hoài Đế sớm đã nhận được tin, ông cũng đã ngầm đồng ý. Nhưng mà trước vụ của Trần Ngự sử ông cũng có chút nghi ngờ về ‘nhân quả nghiệp báo’.
Trên đời có bao nhiêu kẻ ác ngang ngược hưởng lạc, người tốt gặp nạn chịu oan, nếu thật sự có ‘nghiệp báo’ thì tại sao lại có những bất công này?
Nhưng bây giờ ‘báo ứng’ của Trần Ngự sử bày ra trước mắt, Hoài Đế vừa kinh ngạc vừa có chút…kiêng dè.
Ngoài sự kiêng dè còn có chút xấu hổ và bực bội.
Chuyến đi huyện Tiết nguy hiểm đến mức nào, Thất công chúa sau khi trở về đã kể lại tình cảnh kinh hoàng ở đó trước mặt ông và Yến Hoàng hậu, mặt Hoài Đế bị tát cho đau rát!
Nhất là trước đó ông còn cảm thấy Tam Thất có tính cách như bùn nhão, còn đặc biệt phái một lão ma ma độc ác đi dạy người ta cách bắt nạt người khác…
Giờ mới biết… cần gì phải dạy?
Nàng đâu phải bùn nhão, nàng biến người khác thành bùn nhão thì có!
Còn cả ám vệ ông phái đi e là đã sớm bị nha đầu đó phát hiện rồi!
Hoài Đế xua tay, Tần Các lão và Tề Thượng thư rất biết điều mà lui xuống. Đợi đến khi trong điện chỉ còn lại hai người ông và Yến Độ, Hoài Đế mới lên tiếng: “Ra tay với mệnh quan triều đình, nha đầu trong phủ ngươi đúng là gan lớn bằng trời!”
Yến Độ lập tức quỳ một gối xuống thanh minh cho Tam Thất: “Hoàng thượng, đều là nhân quả nghiệp báo, Tam Thất dù có năng lực cũng không thể can thiệp vào nhân quả!”
“Nàng ta không can thiệp được vào nhân quả? Hừ, trẫm thấy năng lực của nàng ta lớn lắm đấy!” Hoài Đế mặt lạnh như nước: “Ngay cả trẫm cũng bị nàng ta xoay như chong chóng.”
Yến Độ quỳ cả hai gối xuống: “Tam Thất chưa từng che giấu điều gì, mọi hành động của nàng, Hoàng cô trượng chẳng phải cũng biết rõ sao, làm gì có chuyện xoay như chong chóng.”
Nếu là người khác dám nói chuyện với Hoài Đế như vậy đã sớm bị kéo xuống đánh gậy rồi.
Hoài Đế ngoài mặt giả vờ giận dữ, đáy mắt lại lướt qua một tia giảo hoạt. Hừ, tiểu tử thối, vào tròng rồi nhé.
“Ồ, chưa từng che giấu sao?”
“Vậy nói như thế, những gì trên lá thư này nói cũng là thật rồi?”
Hoài Đế ném cho Yến Độ hai lá mật thư, nội dung trên đó chính là:
—— Thiếu tướng quân không được thỏa mãn mong muốn, Quận chúa hồn nhiên không biết…
—— Bộ mặt thật của Thiếu tướng quân bị Minh Hoa Quận chúa vạch trần…
Hoài Đế cười như không cười nhìn điệt tử tốt đang đỏ tai bốc khói: “Bộ mặt thật của Yến Thiếu tướng quân là gì? Hoàng cô trượng thực sự rất tò mò đấy ~~”
Yến Độ: “…” Hoàng cô trượng người rảnh rỗi đến phát chán rồi phải không?
“Trước đây trẫm coi nàng ta là bùn nhão không thể trát tường, bây giờ xem ra, tính cách của nàng ta cũng không phải loại dễ bị bắt nạt, cũng coi như xứng với ngươi.” Hoài Đế hai mắt sáng rực: “Hai người các ngươi lần này ở huyện Tiết cũng xem như lập đại công, trẫm sẽ làm chủ ban hôn cho hai ngươi, thế nào?”
Comments