Chương 83

Chương 83

Lúc Yến Thiếu tướng quân rời đi, sắc mặt hết đen lại đỏ, không ngừng biến đổi.

Khi Yến Hoàng hậu cùng Hoài Đế dùng bữa trưa cũng nghe được chuyện này. Biết Hoài Đế muốn ban hôn cho hai đứa trẻ bà đã biết là không ổn rồi.

“Hoàng thượng thật sự muốn ban hôn sao?”

“Trẫm đúng là muốn se duyên cho đôi uyên ương này, nhưng tên tiểu tử kia lại không đồng ý.” Hoài Đế hừ hừ: “Cứ chờ xem, lần này là nó từ hôn, sau này hối hận quay lại cầu xin trẫm sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”

Yến Hoàng hậu: “…”

Bà dám chắc Hoài Đế đang cố tình đào hố cho tiểu hỗn đản nhà mình đây mà!

Lòng báo thù nặng thật đấy, chẳng phải chỉ vì cô nương người ta không tặng ngài tấm thẻ bài điêu khắc bằng gỗ ô mộc thôi sao? Đường đường là vua một nước mà lại nhỏ mọn như vậy.

Yến Hoàng hậu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra: “Chuyện triều chính thần thiếp không tiện xen vào nhiều nhưng lần này Tiểu Thất có thể chuyển nguy thành an, tất cả đều nhờ Minh Hoa Quận chúa và Tiểu Cửu, Hoàng thượng nên luận công ban thưởng.”

“Đó là lẽ dĩ nhiên, dù không có chuyện của Tiểu Thất, chỉ riêng chuyện huyện Tuyết trẫm cũng phải trọng thưởng cho họ!”

Chỉ là chuyện ở huyện Tuyết quá thảm khốc, dù có muốn ban thưởng thêm cho Yến Độ và Tam Thất cũng không tiện vào lúc này.

“Loan Loan nàng cứ yên tâm, phần thưởng cho tiểu nha đầu đó trẫm đã quyết định xong rồi.” Hoài Đế cười một cách thần bí: “Nhất định sẽ trúng ngay ‘tâm khảm’ của tên tiểu hỗn đản kia!”

Yến Hoàng hậu cảm thấy lời này của ông rất kỳ lạ, ban thưởng cho Tam Thất tại sao lại phải trúng ngay tâm khảm của Yến Độ?

E là muốn đâm vào tim tên tiểu hỗn đản kia thì có?

Yến Hoàng hậu thầm thở dài, không biết bá quan văn võ có biết Hoàng thượng của họ đôi khi rất ‘ấu trĩ’ không? Hẹp hòi, tính trẻ con, lại còn thù dai…

Đôi khi Yến Hoàng hậu cũng thấy bất lực…

“Vậy là Hoàng thượng không truy cứu tội khi quân của hai đứa trẻ nữa sao?”

“Trẫm nếu muốn truy cứu thì nên truy cứu nàng trước mới phải.” Hoài Đế đưa ngón tay chỉ vào Yến Hoàng hậu: “Loan Loan nàng sớm đã biết tiểu nha đầu kia không đơn giản rồi đúng không? Giấu giếm trẫm để xem trò cười của trẫm!”

“Vâng, vâng, thần thiếp có tội.” Yến Hoàng hậu giả vờ hoảng sợ.

Đế và Hậu nhìn nhau, cùng bật cười. Hoài Đế ôm Yến Hoàng hậu vào lòng, thở dài một tiếng, nói: “Trẫm tuy là vua một nước, chủ của thiên hạ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là x*c th*t phàm trần.”

“Nay yêu ma tác quái, trẫm vẫn chưa hồ đồ đến mức đẩy nhân tài dị sĩ ra ngoài.”

Ánh mắt Hoài Đế sâu thẳm: “Tiểu Cửu là đứa trẻ do chúng ta một tay nuôi lớn, Trẫm tin vào nhân phẩm và mắt nhìn của nó. Người mà nó kiên định lựa chọn, dù không trung quân cũng tuyệt đối không gây hại cho xã tắc!”

“Hơn nữa, nhìn khắp triều đình, người thật sự ‘trung quân’ có được bao nhiêu? Dù là vì công danh hay quyền lực, chỉ cần những người này có thể cống hiến cho xã tắc, trẫm đều dám dùng!”

Yến Hoàng hậu nhìn ông, siết chặt tay ông: “Chuyện khác thần thiếp không dám đoán bừa, nhưng hiện tại trên triều bá quan đối với Hoàng thượng tuyệt đối là tâm phục khẩu phục.”

Về văn trị hay võ công, Hoài Đế tuyệt đối xứng đáng được gọi là một bậc minh quân thiên cổ.

 

Ông có tầm nhìn xa, cũng có lòng bao dung!

Tuy Yến Độ đã rời cung nhưng sự náo nhiệt lại từ trong cung lan ra ngoài cung. Trần Ngự sử thấy cầu xin Hoàng thượng không có tác dụng đành phải đi cầu xin “kẻ đầu sỏ”!

Tướng quân phủ của Yến Độ bị người nhà họ Trần chặn kín. Người nhà họ Trần khóc lóc cầu xin được gặp Tam Thất, mong nàng cứu mạng.

“Quận chúa đã nói, nàng ấy không thông thạo y thuật, chẩn bệnh cho người khác chẳng khác nào hại người, Trần Ngự sử vẫn nên trở về đi.” Thường ma ma bước ra với gương mặt cay nghiệt, dùng ánh mắt ‘nhìn người như nhìn súc vật hạ tiện’ liếc qua nhà họ Trần.

Trần Ngự sử sao có thể bỏ cuộc, nhưng ông ta không cử động được, chỉ có thể điên cuồng ra hiệu cho phu nhân. Trần phu nhân vội nói: “Quận chúa thần thông quảng đại, nhà họ Trần chúng ta giờ đang bị ác quỷ ám, nếu Quận chúa không ra tay, e là cả nhà họ Trần chúng ta đều sẽ gặp họa, Quận chúa không thể thấy chết mà không cứu được…”

“Nói bậy!” Thường ma ma vừa mở miệng đã mắng: “Những người dân chết oan ở huyện Tuyết vào miệng các người lại thành ác quỷ sao?”

“Cả nhà họ Trần các người gặp họa thì liên quan gì đến Quận chúa? Là Quận chúa bảo các người không tu khẩu đức? Hay là Quận chúa bảo các người bao che cho kẻ gây nghiệt? Bây giờ gặp báo ứng, bị ‘người ta’ tìm đến tận cửa, đó cũng là do các người tự chuốc lấy!”

“Ta thấy các người chịu báo ứng vẫn chưa đủ, còn dám đến đây uy h**p Quận chúa sao?” Ánh mắt Thường ma ma sắc lẻm như thể có thể b*n r* tên độc.

Trần phu nhân bị dọa đến lảo đảo lùi lại hai bước, chỉ cảm thấy vị lão ma ma trước mắt này cũng đáng sợ như những con quỷ trong cơn ác mộng mấy ngày nay!

Vị lão ma ma bên cạnh Minh Hoa Quận chúa này có khi nào là quỷ hóa thành không?

“Vâng, vâng, chúng ta sai rồi, sai rồi!” Trần Ngự sử cũng bị dọa đến hồn bay phách lạc: “Viết tấu chương! Ta muốn viết tấu chương! Xin Hoàng thượng nghiêm trị những kẻ bao che tội ác!”

“Bút! Mau mang bút lại đây cho ta!!”

Khi Trần Ngự sử hét lên câu này, ông ta vậy mà đã nhấc được tay lên.

Sự thay đổi đột ngột này khiến cả nhà họ Trần phấn chấn, phải biết rằng, trước đó Trần Ngự sử chỉ có nhãn cầu và miệng là cử động được thôi!

Tim Thường ma ma cũng giật thót một cái nhưng bề ngoài bà vẫn rất bình tĩnh. Bà nói với các binh lính ở cửa: “Đuổi bọn họ đi xa một chút, đừng làm ồn đến Quận chúa.”

“Vâng!” Các binh lính ai nấy đều xoa tay mài quyền, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt họ đã sớm ra tay đánh Trần Ngự sử một trận rồi.

Thiếu tướng quân nhà mình thay người chết oan đòi lại công bằng, tên cẩu Ngự sử này lại chỉ nghĩ cách bịa đặt tội danh, ha ha~ giờ thì bị báo ứng rồi nhé! Các binh lính trong Tướng quân phủ xem náo nhiệt vui không kể xiết.

Trong triều, người bị báo ứng đương nhiên không chỉ có một m*nh tr*n Ngự sử, chỉ là ông ta nhảy nhót hung hăng nhất nên mới bị báo ứng thảm nhất mà thôi.

Động tĩnh bên Tướng quân phủ bá quan đều đang theo dõi sát sao, thấy tình hình này, không ai còn dám ôm lòng may mắn nữa.

Chuyện của Sở Thiện Nghi cứ thế mà được giải quyết êm đẹp, còn Thái hậu bên kia dường như cũng đã mất hết sức lực và thủ đoạn. Nghe nói Thái hậu lại bị bệnh, bà quyết định ở lại Nam Sơn hành cung để thanh tu, cầu phúc sám hối cho những người dân chết oan ở huyện Tuyết.

Chuyện này coi như đã đến hồi kết nhưng Tam Thất lại thật sự nổi danh như cồn.

Không chỉ trong dân gian mà trên dưới triều đình giờ đây không ai không biết sự lợi hại của Minh Hoa Quận chúa. Những người lanh lợi đã liên kết những chuyện xảy ra ở Định Bắc Hầu phủ và nhà Tề Thượng thư với Tam Thất.

Trước đây chỉ là suy đoán, bây giờ đã là chắc chắn!

Vị cao nhân thần bí đã cứu Hứa Tam nương tử từ Bác Viễn Hầu phủ ra, vạch trần bộ mặt thật của lão phu nhân Bác Viễn Hầu phủ, và cả người đã cứu Tề Thượng thư cùng một loạt đại thần trúng ‘Thủy Tâm Dương Hoa’ chính là Minh Hoa Quận chúa!

“Tam Thất tỷ, bây giờ những người cầu xin muốn gặp tỷ chắc đã sắp làm sập ngưỡng cửa Tướng quân phủ rồi nhỉ?” Hứa Trường Lưu hôm nay đến để tặng quà cho Tam Thất. Phụ thân và nhị thúc của hắn đã về kinh, mang theo không ít đặc sản, cộng thêm sắp đến cuối năm, Định Bắc Hầu phủ quên ai cũng không thể quên Tam Thất.

“Tỷ không biết đâu, những người đó không vào được Tướng quân phủ đều một mực tìm đến nhà ta, phụ thân và nhị thúc ta vừa về đã bị lôi đi ăn mấy bữa rượu, giờ đang trốn trong nhà không dám ra ngoài nữa.”

Hứa Trường Lưu cứ cười mãi: “Ta nghe nói Tề Thượng thư cũng suốt ngày bị người ta vây quanh, bây giờ còn có người ra giá cao muốn mua thẻ bài trừ tà do tỷ khắc nữa đó~”

“Tết năm nay Hoàng thượng sẽ mở yến tiệc trong cung mời bá quan văn võ cùng gia quyến đón giao thừa cầu phúc. Ta đoán ngày đó sẽ rất náo nhiệt, Tam Thất tỷ phải chuẩn bị tinh thần, cẩn thận hôm đó bị người ta vây quanh đó~”

Hứa Trường Lưu vừa dứt lời đã nghe một giọng nói vừa nũng nịu vừa ngang ngược vang lên từ phía sau:

“Ai dám vây Tam Thất tỷ tỷ của ta! Bản công chúa sẽ là người đầu tiên đánh kẻ đó răng môi lẫn lộn!”

Hứa Trường Lưu quay đầu lại thì thấy Thất công chúa đã đến. Nàng ta mặc một chiếc váy lụa màu hồng đào, viền lông cáo làm nàng ta trông như một cục bột hồng. Tay nàng ta xách một chiếc hộp, chạy còn nhanh hơn cả cung nhân phía sau.

“Tam Thất tỷ tỷ~~ Tỷ tỷ~ Ta đến thăm tỷ đây~~ Có nhớ Tiểu Thất không~~”

Hứa Trường Lưu rùng mình một cái, mặt đầy kinh hãi: “Cổ họng người bị sao vậy, bị cua kẹp à?”

Thất công chúa lườm hắn một cái cháy mặt, đi tới mạnh bạo đẩy hắn ra: “Tránh ra! Tên nam nhân thối tha này lại gần tỷ tỷ của ta làm gì, đừng có mà lại gần!”

Hứa Trường Lưu bị đẩy lảo đảo: “Sao lại là tỷ tỷ của người, đây là tỷ tỷ của ta!”

“Nực cười, ngươi vai vế gì, bản công chúa vai vế gì, xét vai vế thì tiếng tỷ tỷ này cũng không đến lượt ngươi gọi đâu! Trường Lưu tiểu điệt nhi~”

Hứa Trường Lưu: “…” Tức chết đi được! Vai vế cao thì hay lắm à!

Hai người đấu đá nhau như gà chọi mắt thâm, Tam Thất xem mà buồn cười, bèn ngắt lời: “Sao Thất công chúa lại đến đây?”

“Đương nhiên là nhớ tỷ tỷ rồi~” Thất công chúa tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tam Thất, nàng ta ho khan hai tiếng, hai ngón tay day day trước ngực làm ra vẻ tủi thân: “Người ta ghen tị mà~ Người ta cùng tỷ tỷ chung hoạn nạn, trải qua sinh tử, thế mà ai cũng có thẻ bài, chỉ có người ta là không có~”

“Hu hu~” Thất công chúa ôm lấy cánh tay Tam Thất, tựa vào vai nàng: “Tỷ tỷ~ Người ta tủi thân quá đi~”

Hứa Trường Lưu nôn khan một tiếng, buồn nôn! Quá buồn nôn!

Tam Thất bị sự lém lỉnh của Thất công chúa làm cho bật cười: “Thôi được rồi, không thể để công chúa gọi nhiều tiếng tỷ tỷ như vậy mà không được gì, đưa tay ra đây.”

Thất công chúa lập tức chìa móng vuốt ra, một sợi dây ngũ sắc được buộc vào tay nàng ta. Cách đan của sợi dây ngũ sắc thì bình thường nhưng cái nút thắt lại vô cùng đặc biệt, hình dáng như móng vuốt rồng.

“Đẹp quá!” Thất công chúa lập tức bị thu hút, cứ xoay xoay cổ tay mãi: “Sao ta chưa từng thấy kiểu nút thắt hoa này bao giờ?”

“Đây là hoa bỉ ngạn, nghe nói là một loài hoa mọc trên đường âm dương. Tam Thất dừng lại một chút: “Dây hoa bỉ ngạn có tác dụng định hồn an thần, công chúa ở huyện Tuyết bị kinh sợ, lại đi qua đường âm dương, sợi dây hoa này hợp với công chúa hơn thẻ bài trừ tà.”

Hứa Trường Lưu đứng bên cạnh nhìn mà mắt sắp đỏ lên, hu hu hu, hắn cũng muốn!!

Tam Thất nhấp một ngụm trà: “Bây giờ có thể nói tại sao lại đến rồi chứ?”

Thất công chúa cười hì hì, không còn giả vờ nữa, cho người mang quà mình mang đến lên: “Ta đến đây một là để cảm tạ ơn cứu mạng của tỷ tỷ, hai là, đương nhiên để chúc mừng tỷ tỷ nhập trạch đại hỉ rồi!”

(Nhập trạch: tân gia)

“Nhập trạch?”

Không chỉ Tam Thất nghi hoặc, Hứa Trường Lưu cũng ngơ ngác.

Thất công chúa chớp mắt: “Hai người vẫn chưa biết sao? Không đúng, thánh chỉ ban thưởng của phụ hoàng cho tỷ tỷ đã giao cho tên đại ma đầu rồi mà, không lẽ hắn vẫn chưa nói cho tỷ biết sao?”

“Thưởng gì vậy?”

“Phụ hoàng phong tỷ tỷ làm Chính tam phẩm Hưng Quốc Quận chúa, đặc biệt ban cho một Quận chúa phủ, còn có cả hoàng trang nữa, tỷ tỷ không biết sao?!”

Tam Thất chớp chớp mắt, đúng là nàng không biết, nhưng nàng lại nhớ ra một chuyện khác: “Lúc trước khi Hoàng thượng phong ta làm Minh Hoa Quận chúa không có ban phủ đệ phải không?”

Thất công chúa và Hứa Trường Lưu cùng lắc đầu: “Không có ạ.”

Tam Thất nhướng mày, không có? Sao nàng nhớ ‘người nào đó’ đã nói với nàng rằng, Hoàng thượng đã ban phủ đệ, chỉ là phủ đệ đó vẫn đang trong quá trình tu sửa nhỉ?

‘Người nào đó’ vừa hay đã quay về.

Lời nói dối từng nói ra để giữ Tam Thất ở lại cứ như vậy bị vạch trần ngay trước mặt, Yến Thiếu tướng quân không nói nên lời.

Tam Thất và hắn bốn mắt nhìn nhau, Yến Thiếu tướng quân: “…”

Đôi khi thật sự rất ghét mấy người thân không biết giữ bí mật này mà!!!

Comments