Yến Độ đã trở về.
Hứa Trường Lưu và Thất công chúa đều lủi thủi cáo từ, không dám ở lại, tiểu biểu thúc (đại ma đầu) chỉ thiếu nước viết ba chữ ‘muốn giết người’ lên mặt.
Lúc ra đến cửa phủ hai người vẫn còn đổ lỗi cho nhau.
“Nhìn là biết tiểu biểu thúc không muốn Tam Thất tỷ đi rồi, phen này hay rồi, người cứ chờ bị tiểu biểu thúc ghi hận đi.”
“Hắn dám! Nếu hắn báo thù ta, ta sẽ đi mách tỷ tỷ!” Thất công chúa ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng là đang chột dạ: “Hắn sẽ không lại treo ta lên đánh nữa chứ, ta đã đến tuổi cập kê rồi, lại bị hắn treo lên đánh, ta không cần mặt mũi nữa à…”
Hứa Trường Lưu thầm nghĩ, người biết hắn ra tay ác thế nào, sao còn chọc vào hắn làm gì?
“Nhưng mà người có thấy tiểu biểu thúc gần đây kỳ lạ không, trông cứ như trẻ ra vậy?”
“Nói bậy bạ gì đó, đại ma đầu còn chưa tới tuổi đội mũ, hắn vốn đâu có già…”
Hứa Trường Lưu xua tay: “Người không hiểu đâu.”
Trước kia tiểu biểu thúc động một tí là mặc đồ đen, không biết từ lúc nào lại bắt đầu mặc đồ sặc sỡ. Gần đây còn đổi cả kiểu tóc nữa, cái đuôi ngựa buộc cao kia chẳng ổn trọng chút nào, đâu có giống một vị đại tướng quân? Trông còn trẻ trâu hơn cả mình nữa!
…
Vị Yến Thiếu tướng quân không mấy ổn trọng, nội tâm cũng không hề yên tĩnh.
Theo lòng riêng mà nói, hắn không muốn Tam Thất dọn đi, nhưng thánh chỉ đã ban, không dọn đi e là không được.
Trong lòng hắn không muốn nên cứ lần lữa mãi chuyện này, không ngờ lại bị tên đồng đội ngu ngốc là Thất công chúa bán đứng, còn lôi cả lời nói dối trước kia ra.
“Trước đây… ta đã nói dối…”
Có lỗi thì phải nhận, Yến Thiếu tướng quân rất nghiêm túc thừa nhận sai lầm.
“Ta biết mà.” Tam Thất vẻ mặt như thường, thấy Yến Độ ngạc nhiên, nàng cười nói: “Trước đây đã đoán được phần nào, bây giờ thì chắc chắn rồi.”
“Vậy nàng… không giận ta sao?”
“Chuyện cỏn con, có đáng để tức giận sao?” Tam Thất kỳ lạ nhìn hắn một cái: “Hơn nữa, chẳng phải ngài đã sớm thẳng thắn với ta, rằng hy vọng ta ở lại Tướng quân phủ sao.”
“Cho nên không phải ngài nói dối để giữ ta lại mà là ta tự nguyện ở lại.”
Yến Độ mím chặt môi, trong lòng dấy lên một niềm vui thầm kín.
Giờ khắc này, không có từ nào dễ nghe hơn hai chữ ‘tự nguyện’.
“Nhưng mà bây giờ không dọn đi e là không được rồi…” Tam Thất thở dài.
Yến Độ “ừm” một tiếng, niềm vui cũng chuyển thành thất vọng, hắn hít nhẹ một hơi, lấy lại tinh thần nói: “Có muốn đi xem phủ Quận chúa Hoàng thượng ban cho không?”
Tam Thất suy nghĩ một lát, dù sao bây giờ cũng không có việc gì, liền gật đầu.
Một lát sau nàng và Yến Độ lên xe ngựa, đi về phía phủ đệ Hoàng thượng ban.
Xe ngựa lắc lư, trên đường vì tuyết lớn chặn đường nên phải đi vòng mấy lần, nhưng đi vòng một hồi, ngay cả Khôi Nhất cũng phát hiện có gì đó không ổn. Xung quanh không còn một bóng người, mà hình như họ cũng cứ đi vòng quanh trên con đường này.
“Dừng lại đi.”
Giọng của Tam Thất từ trong xe ngựa truyền ra, Yến Độ vén rèm xe nhìn ra ngoài: “Quỷ đả tường?”
Tam Thất thở dài nói: “Là quỷ chặn đường.”
Nói xong nàng và Yến Độ xuống xe.
Tam Thất nhìn tuyết trắng mênh mông xung quanh, lên tiếng: “Ra đây đi.”
Đùng! Đùng đùng!
Như tiếng vật nặng đập vào vách tường, mà âm thanh và sự rung động này lại truyền từ dưới chân họ lên.
Khôi Nhất lập tức ngồi xổm xuống, dùng tay cào lớp tuyết đi.
Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, rõ ràng họ đang đi trên đường lớn nhưng sau khi cào một lớp tuyết đi lại lộ ra một lớp băng cứng, cứ như thể dưới chân họ là một mặt hồ đã bị đóng băng.
Bỗng nhiên, một bàn tay xuất hiện dưới lớp băng.
Dù tim gan của Khôi Nhất đã được rèn luyện qua sóng gió nhưng vẫn bị ‘bàn tay quỷ’ này doạ cho da đầu tê dại.
Đùng! Đùng đùng!!
Bàn tay này đập vào mặt băng.
Tam Thất ngồi xổm xuống, cúi người lại gần mặt băng, dưới lớp băng dường như cũng có một khuôn mặt đang áp lại gần nàng.
Ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đối diện với khuôn mặt sưng phù méo mó đó, Tam Thất chỉ cảm thấy mặt băng dưới chân như vỡ tan, tứ chi như bị dây thừng trói chặt, chân lại bị buộc đá nặng.
Nàng bị kéo xuống hồ, cả người như bị nhốt trong một cái lồng đầy gai nhọn.
Nước hồ lạnh buốt tàn nhẫn xộc vào mũi miệng, chiếm lấy và đẩy không khí trong lồng phổi ra ngoài, nỗi đau ngạt thở nhấn chìm cả thể xác và tinh thần.
— Người cuối cùng cũng đã đến…
— Giúp ta…
— Cầu xin người…
Giọng một nữ nhân lọt vào tai nàng.
Tam Thất hít một hơi thật sâu, đột ngột mở mắt.
Xung quanh là tiếng người ồn ào, xe ngựa đang dừng giữa đường, những người đi qua đều tò mò liếc nhìn.
Yến Độ đỡ Tam Thất dậy, thấy sắc mặt nàng khác lạ: “Không sao chứ?”
Tam Thất lắc đầu, nàng nắm lấy tay Yến Độ: “Lên xe ngựa trước đã.”
Yến Độ ra hiệu cho Khôi Nhất rồi dắt Tam Thất trở lại xe ngựa.
Khôi Nhất tìm một con hẻm vắng vẻ dừng xe ngựa lại. Trong xe, vẻ mặt Tam Thất biến đổi không ngừng, Yến Độ vẫn chờ nàng sắp xếp lại cảm xúc. Một lát sau Tam Thất thở ra một hơi, hỏi hắn:
“Ảo cảnh của con quỷ chặn đường vừa rồi ngài cũng thấy đúng không?”
Yến Độ gật đầu, hắn thấy mặt đất biến thành lớp băng, dưới lớp băng xuất hiện một bàn tay. Nhưng sau khi Tam Thất ngồi xuống thì cứ ngây người ra, không lâu sau lớp băng và bàn tay đều biến mất, quỷ chặn đường cũng tan.
Khi ở huyện Tuyết, Tam Thất đã khai âm dương nhãn cho hắn, sau khi trở về cũng đã thử giúp hắn ‘đóng’ mắt lại nhưng có lẽ vì ‘cửu kiếp’ sắp đến, ‘mắt’ của hắn làm sao cũng không đóng lại được.
“Quỷ chặn đường là một nữ nhân, bà ta bị nhét vào lồng heo, dìm hồ cho chết đuối.”
Yến Độ nhíu mày, nhét nữ nhân vào lồng heo dìm chết chỉ có thể liên quan đến chuyện ‘trinh tiết’. “Trong luật Đại Càn có ghi rõ, nếu nam nữ tư thông, nam đánh năm mươi trượng, đày đi ngàn dặm, nữ đánh ba mươi trượng, phạt vào cục giã gạo. Bất kể là người nhà quan lại hay dân thường đều không được dùng tư hình!”
“Chuyện nhấn lồng heo người sống này đã bị bãi bỏ sau khi Hoàng thượng đăng cơ.”
Yến Độ nhớ rất rõ, vì người thúc đẩy điều luật này chính là Yến Hoàng hậu, mục đích là để ngăn chặn các loại ‘tư hình’ tàn bạo.
“Nữ nhân này chặn đường tìm nàng, có phải là có oan khuất?”
Vẻ mặt Tam Thất kỳ lạ: “Bà ta đúng là đã bỏ trốn cùng người khác…”
Yến Độ chớp chớp mắt.
Tam Thất: “Nhưng ta cảm thấy bà ta không sai, sai là những kẻ đã hại chết bà ta.”
Yến Độ: “…Ừm, ta không biết toàn bộ câu chuyện…” nên không tiện đưa ra ý kiến.
Tam Thất thấy dáng vẻ gượng gạo của hắn, ra hiệu cho hắn ghé tai lại gần. Yến Độ lại gần, Tam Thất nhỏ giọng kể cho hắn nghe ký ức mà nàng thấy được từ con quỷ chặn đường đó.
Sắc mặt Yến Độ biến đổi không ngừng, lúc thì mặt đỏ bừng, lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại nhíu mày vì cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.
Hắn cũng phải mất một lúc mới bình tĩnh lại được, lên tiếng nói: “Nếu nói như vậy, đúng là không thể trách nữ nhân này, bà ta không phải tư thông, bà ta chỉ đang tìm cho mình một con đường sống mà thôi…”
Tam Thất gật đầu, Yến Độ nhìn cô: “Chuyện này nàng định nhúng tay vào sao?”
“Ừm.” Tam Thất xòe bàn tay còn lại ra, Yến Độ thấy trong lòng bàn tay cô đang nắm một bức tượng gỗ nhỏ. Yến Độ nhận diện một lúc, thăm dò hỏi: “Bức tượng gỗ này là… heo con?”
“Là mèo con mà!” Tam Thất lườm hắn một cái: “Giống heo chỗ nào!”
Yến Độ: “…Ừm, con… heo mèo.”
Tam Thất: Ngài nói câu này mà để Đại Vương nghe thấy, nó sẽ nhảy dựng lên cào nát mặt ngài đấy.
Tam Thất cất bức tượng gỗ đi, buông một câu khiến Yến Độ kinh ngạc.
“Đây là do con quỷ chặn đường vừa rồi đưa cho ta, Yến Độ, đây là bức tượng gỗ ta tự tay khắc lúc nhỏ.”
Ánh mắt Yến Độ lập tức trầm xuống.
Tam Thất: “Bức tượng gỗ này trước đây vẫn luôn treo trên cổ Đại Vương, chính là con mèo mập nuôi trong thôn. Muốn biết tại sao bức tượng gỗ lại đến tay bà ta, chỉ có cách giúp bà ta giải tỏa ‘chấp niệm’ trong lòng mới được.”
“Cho nên, lần này ta không giúp cũng phải giúp.”
Comments