Chương 86

Chương 86

Vệ Chước cả đời này cũng không ngờ, có ngày mình sẽ như một “mỹ nam lương gia” bị hai tên “nam nữ đạo tặc” ra tay tàn độc!

Xe ngựa không đi về hướng Võ Quốc Công phủ mà dừng lại trước một tiểu trạch ở hẻm Thiên Tinh, phía nam thành.

Đây là tư trạch của Vệ Chước, mấy năm trước hắn đã dọn ra khỏi Võ Quốc Công phủ ở riêng.

Trong tiểu trạch của Vệ Chước không có nhiều hạ nhân. Yến Độ vác Vệ Chước, sải bước đi vào, Tam Thất đi trước dẫn đường: “Bên này, bên này, để ta nhớ xem…ừm…đây là thư phòng của hắn.”

Hai người như thổ phỉ xông vào, tự nhiên như vào nhà mình. Yến Độ đặt Vệ Chước xuống ghế, Tam Thất gỡ lá bùa sau gáy hắn ra, Vệ Chước cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

“Hộ viện trong phủ ta đâu?”

Trong tiểu trạch của hắn không có nhiều hạ nhân nhưng cả trong tối ngoài sáng đều có người canh gác, không thể nào để Yến Độ và Tam Thất nghênh ngang như vậy.

“Đánh đánh giết giết làm mất hòa khí nên ta dùng chút thủ đoạn đặc biệt.” Tam Thất đi đến trước mặt hắn: “Nếu ngươi đồng ý không cử động lung tung làm rách vết thương, ta sẽ gỡ lá bùa định thân này ra, Vệ Thống lĩnh thấy thế nào?”

Vệ Chước cười lạnh: “Vệ mỗ không đồng ý thì có thể làm gì?”

Tam Thất gật đầu, gỡ lá bùa ra.

Khoảnh khắc Vệ Chước lấy lại tự do hắn thật sự muốn vùng dậy tấn công, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhẫn nhịn, cử động cổ và cổ tay, khi cúi đầu xuống, trong mắt hắn lóe lên một tia khác thường.

Cũng không biết vị Minh Hoa Quận chúa này… à, bây giờ nên gọi là Hưng Quốc Quận chúa rồi, đã bôi thuốc gì cho hắn. Vệ Chước cảm thấy rõ ràng cơ thể mình đã nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Bây giờ có thể nói ý đồ của các ngươi được chưa?”

“Không vội, cứ chờ đã.” Tam Thất ngồi xuống bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa.

Vệ Chước nhíu mày, lạnh lùng liếc sang Yến Độ đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, thấp giọng chất vấn: “Yến Độ, các ngươi rốt cuộc đang giở trò gì?”

Yến Độ: “Nhận lời ủy thác của người khác.”

Vệ Chước cười lạnh: “Nhận lời ủy thác? Giữa ta và ngươi ngoài thù cũ hận xưa ra, từ khi nào lại có thêm người có thể ủy thác?”

Một lát sau, Khôi Nhất cầm một con bồ câu đưa thư đi vào.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy con bồ câu đó, ánh mắt Vệ Chước trở nên sắc lạnh, định đứng dậy nhưng Yến Độ đã đè hắn lại.

“Buông tay!” Ánh mắt Vệ Chước âm u.

Yến Độ: “Ngươi muốn tiếp tục bị dán bùa?”

Vẻ mặt Vệ Chước càng thêm lạnh lẽo, cơ bắp toàn thân căng cứng, như một con báo đang chực chờ xé toạc cổ họng con mồi. Hắn nhìn chằm chằm vào tay Tam Thất, thấy nàng lấy ống tre từ chân bồ câu, sát ý trong mắt Vệ Chước càng không thể kiểm soát.

Và khoảnh khắc tiếp theo, lời nói của Tam Thất khiến sát ý trong lòng Vệ Chước xông l*n đ*nh đầu.

“Ta biết trong ống tre này viết gì, có người nhờ ta ngăn cản ngươi điều tra ra sự thật về cái chết của mẫu thân ngươi.”

 

Sát ý trong mắt Vệ Chước gần như hóa thành thực thể, khuôn mặt tuấn tú đó méo mó đến mức dữ tợn, hắn chế giễu: “Võ Quốc Công phủ thật có mặt mũi, có thể khiến đường đường Yến Thiếu tướng quân và Hưng Quốc Quận chúa cam tâm làm trâu ngựa!”

Tam Thất lấy mật thư trong ống tre ra, nhìn Vệ Chước: “Võ Quốc Công phủ không có mặt mũi lớn như vậy đâu.”

Nàng đưa mật thư qua: “Ta có nói ta sẽ ngăn cản không?”

Vệ Chước kinh ngạc, vẻ mặt hồ nghi. Hắn định giơ tay đoạt lấy thư nhưng cổ tay Tam Thất lại nhấc lên, tránh khỏi tay hắn.

Ánh mắt Vệ Chước lạnh lùng, đang định hỏi nàng giở trò gì thì bắt gặp đôi mắt đen trắng rõ ràng của thiếu nữ. Đôi mắt ấy vừa như vô tình lại vừa chứa đựng bi thương.

Vệ Chước không hiểu sao lại nhớ đến cảnh tượng đã thấy ở Nam Sơn hành cung ngày đó.

Hàng trăm hàng nghìn linh hồn của người chết oan hóa thành những cụm sáng vây quanh nàng. Thiếu nữ khẽ rủ mi, đuôi mắt nhuốm màu bi thương, tựa như quỷ thần rủ mắt.

Lúc này, nàng như thể là của ngày hôm đó.

“Vệ Chước, sự thật rất tàn nhẫn.”

“Một khi ngươi đã lựa chọn sẽ không thể quay đầu lại. Ngươi chắc chắn mình đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

Vệ Chước hoàn hồn, không chút do dự đưa tay đoạt lấy thư. Hắn vô tình chạm vào đầu ngón tay của Tam Thất, khoảnh khắc đó, dù bức thư chưa được mở ra nhưng vô số con chữ đã hiện lên trước mắt hắn:

Năm Càn Nguyên thứ mười ba, Chu phu nhân cùng nghĩa huynh Hứa Ngôn tư thông bỏ trốn, hai người bị bắt ở ngoại ô phía đông. Hứa Ngôn chết dưới loạn kiếm, Chu phu nhân bị bắt sống.

Vừa hay Đại Lý Tự Khanh đi ngang qua, thẩm vấn việc này. Chu phu nhân thú nhận tội tư thông. Lão Quốc Công đích thân ra mặt, đưa Chu phu nhân về phủ. Đêm đó Quốc công phủ xảy ra hỏa hoạn, bên ngoài loan tin Chu phu nhân không còn mặt mũi nào sống sót, tự thiêu mà chết.

Thực chất Chu phu nhân đã bị lão Quốc Công và trưởng tử bí mật xử lý…

Những con chữ dừng lại ở đây nhưng trong đầu Vệ Chước lại ong ong chấn động. Linh hồn hắn như bị kéo ra khỏi cơ thể rồi bị nhét vào một cơ thể xa lạ khác.

Cảnh tượng xung quanh đột ngột thay đổi, đêm đen, lửa cháy ngút trời, xung quanh toàn là người.

Đó là những khuôn mặt vô cùng quen thuộc của hắn, là tổ phụ, phụ thân, các di nương và những đồng phụ dị mẫu đệ muội của hắn…

(Đồng phụ dị mẫu: cùng cha khác mẹ)

Ánh mắt họ khinh bỉ, vẻ mặt miệt thị như đang nhìn một con rệp trong cống rãnh.

Hắn nghe thấy tổ phụ hắn nói: Nữ nhân không trong sạch, làm nhục gia môn Quốc công phủ, xử lý nó cho sạch sẽ!

Phụ thân hắn dạ vâng gật đầu: Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ xử lý tốt!

Hắn thấy phụ thân ra lệnh, đám hạ nhân ồ ạt xông lên, họ dùng kìm nhổ hết móng tay của ‘hắn’, cắt đi lưỡi của ‘hắn’.

‘Hắn’ bị trói chân tay như súc vật, chân buộc đá nặng, bị nhét vào lồng heo đầy gai nhọn.

“Ùm” một tiếng——

‘Hắn’ bị ném xuống hồ.

Hồ nước tháng bảy lạnh thấu xương, nước hồ tràn vào phổi, nỗi đau lăng trì khắp cơ thể.

‘Hắn’ nghe thấy lời nguyền rủa của phụ thân, chửi ‘hắn’ là một tiện phụ!

‘Hắn’ nghe thấy tiếng cười nhạo và những lời thì thầm của các di nương và nhi tử, nữ nhi của họ:

—— Cuối cùng cũng chết rồi, chết thật tốt…

—— Ả thật sự nghĩ mình có thể trốn thoát khỏi Quốc công phủ sao? Ta lừa ả nói sẽ giúp ảche giấu, ả lại thật sự cùng gã nam nhân kia bỏ trốn. Không uổng công ta đóng vai tỷ muội tình sâu nghĩa nặng với ả bao năm.

—— Ha ha, ả tư thông với người khác mà chết, Vệ Chước cũng chắc chắn sẽ bị ghét bỏ, sau này vị trí đích xuất này sẽ là của chúng ta rồi nhỉ?

—— Thật đáng tiếc, ả chết rồi, sau này không còn ai cho chúng ta chơi như chó nữa. Chậc, Vệ Chước mắt cao hơn đầu thì sao, ha ha ha, hắn hoàn toàn không biết mẫu thân hắn đã vẫy đuôi cầu xin trước mặt chúng ta như thế nào, ha ha!

‘Hắn’ cuối cùng cũng chết.

Chết dưới đáy hồ đó, trước khi chết, trong cái miệng đã bị cắt lưỡi vẫn còn thầm niệm một cái tên. Cái tên đó bị dòng nước tàn nhẫn chặn lại trong cổ họng, không thể phát ra một âm tiết nào.

Nhưng lúc này, cái tên đó lại vang vọng trong đầu Vệ Chước.

‘Hắn’, hay nói đúng hơn là bà, trước khi chết, cái tên luôn canh cánh trong lòng là…

—— Tiểu Chước.

—— Tiểu Chước của mẫu thân…

Vệ Chước ôm lấy tim, cơ thể đau đớn co rúm lại. Hắn quỳ trên đất, hơi thở như còn chìm dưới đáy hồ, đáy hồ chôn cất mẫu thân của hắn…

Mẫu thân của hắn không phải tự thiêu mà chết.

Là bị ‘tổ phụ tốt’, ‘phụ thân tốt’ và đám di nương, đồng phụ dị mẫu đệ muội đó cùng nhau hại chết!

Mắt Vệ Chước đỏ ngầu, hắn loạng choạng đứng dậy từ mặt đất, rút trường kiếm ra rồi đi ra ngoài.

“Ngươi định đi báo thù cho Chu phu nhân?” Giọng Tam Thất nhàn nhạt vang lên từ phía sau: “Tại sao vậy? Chẳng phải trước giờ ngươi cảm thấy bà ấy khiến ngươi nhục nhã sao?”

“Phải… tất cả mọi người đều nói bà ấy bẩn thỉu, bà ấy vì kẻ gọi là nghĩa huynh mà bỏ rơi ta…” Vệ Chước nhếch miệng cười, trong mắt là sự điên cuồng trống rỗng, hắn cười như đang khóc: “Nhưng dù bà ấy có bẩn thỉu đến đâu thì bà ấy vẫn là mẫu thân của ta…”

“Không phải bà ấy không muốn sống… là người khác đã chặn hết đường sống của bà ấy…”

“Bà ấy chết rồi, những kẻ đó dựa vào đâu mà được sống——”

Tam Thất nhìn bóng lưng Vệ Chước, khẽ thở dài. Nàng đứng dậy, chỉ hai bước đã xuất hiện trước mặt Vệ Chước.

“Tránh ra!”

Tay Tam Thất nhẹ nhàng đặt lên vai hắn: “Thanh kiếm đó của ngươi không dùng tốt đâu.”

Tam Thất đưa con dao chặt xương lên: “Dùng nó đi.”

Vệ Chước ngẩn ngơ nhìn nàng.

Nàng… hóa ra thật sự không phải đến để ngăn cản hắn sao?

Comments