Đêm nay, gió mạnh tuyết lớn.
Một bóng người lẻn vào tư trạch của Vệ Chước. Thư phòng của Vệ Chước vẫn sáng đèn. Bóng người đó dừng lại bên cửa sổ thư phòng, hắn gõ gõ cửa sổ, chính là Vệ Viêm ban ngày giận dỗi bỏ đi. Giọng hắn vẫn còn gượng gạo:
“Cái đó, ta không phải lo cho ngươi đâu, ta chỉ nhớ ra mình quên đồ ở chỗ ngươi, tiện đường đến lấy thôi.”
Hắn đặt một lọ Kim Sang dược lên cửa sổ: “Cái này cũng không phải cố ý mang cho ngươi, chỉ là phụ thân ta vừa khéo xin được mấy lọ từ ngự y, ta thuận tay mang tới thôi…”
Trong phòng không có phản ứng.
Vệ Viêm nhíu mày: “Vệ Chước? Lão tam? … Tam đệ?”
Két——
Vệ Viêm đẩy cửa sổ ra, thò nửa người vào nhìn trái nhìn phải, không thấy một bóng người!
Ngược lại, sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện hai người, một trái một phải kẹp lấy hắn.
“Các ngươi làm gì?” Vệ Viêm nhận ra hai người này, là tử sĩ mà Vệ Chước nuôi.
…
“Chủ tử có lệnh, nếu đại công tử đến thì mời đại công tử đêm nay ở lại nhà họ Vệ.”
Trong lòng Vệ Viêm đột nhiên dấy lên một nỗi bất an mãnh liệt. Chuyện Vệ Chước nuôi tử sĩ, cả Võ Quốc Công phủ chỉ có hắn biết. Nếu không phải xảy ra chuyện lớn, Vệ Chước sẽ không dễ dàng điều động những tử sĩ này!
Nhưng bình thường thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Vệ Viêm liên tưởng đến sự bất thường của Vệ Chước gần đây, tim đập thình thịch. Hắn đột nhiên nghĩ đến năm đại bá mẫu qua đời…
Năm đó Vệ Chước thua Yến Độ, còn bị đối phương treo ngược trên cây cả đêm.
Sau đó tin tức Yến Độ lén lút đi tòng quân truyền đến kinh thành, Vệ Chước không chịu thua kém, cũng học theo lén lút bỏ đi, muốn ra chiến trường lập công danh. Hắn là đường huynh, không những không ngăn cản, mà còn cùng Vệ Chước gây chuyện.
(Bên Trung Quốc không xưng hô theo vai vế của cha mẹ, tức cha Vệ Viêm là em của cha Vệ Chước nên Vệ Viêm gọi cha mẹ Vệ Chước là đại bá phụ và đại bá mẫu. Nhưng Vệ Chước và Vệ Viêm xưng hô với nhau theo tuổi tác, ai lớn hơn là anh, ai nhỏ là em)
Hắn và Vệ Chước chạy đến phương nam giết thủy phỉ, diệt giặc Oa, lập được chiến công.
Vệ Viêm mãi mãi nhớ ngày đó, Vệ Chước cùng hắn phi ngựa về kinh, người trước trên đường đi vui vẻ nói muốn dùng chiến công đổi lấy một cáo mệnh cho đại bá mẫu.
Thế nhưng họ còn chưa đến kinh thành thì đã nhận được một bức thư của đại bá mẫu.
Đó là một bức huyết thư, một bức thư đoạn tuyệt tình thân… trong thư đại bá mẫu nói, bảo Vệ Chước hãy quên đi người mẫu thân này, bà nói bà đã chịu đủ cuộc sống ở Quốc công phủ, sau này bà muốn sống cho chính mình…
Đó là lần đầu tiên Vệ Viêm nhìn thấy một Vệ Chước như vậy, hoảng loạn như một con thú nhỏ bị bỏ rơi. Hắn đã cùng Vệ Chước ngày đêm không nghỉ trở về Quốc công phủ.
Nhận được lại là tin tức đại bá mẫu tư thông với người khác, sau khi bị bắt về đã hổ thẹn nên tự thiêu, thi cốt không còn…
Từ ngày đó Vệ Chước đã thay đổi.
Hắn như phát điên, tìm đủ mọi cách gây khó dễ cho mọi người. Chỉ cần hắn ở Quốc công phủ một ngày, trong phủ sẽ không có ngày nào yên ổn. Sau đó hắn dọn ra khỏi phủ, vào Cấm quân, như thể đột nhiên trưởng thành.
Nhưng Vệ Viêm biết, tất cả chỉ là sự tĩnh lặng trước cơn bão mà thôi. Vệ Chước chưa bao giờ buông bỏ cái chết của mẫu thân mình, dù miệng hắn có khinh thường, có oán hận đến đâu…
Nhưng nếu thật sự buông bỏ rồi, hắn nuôi tử sĩ, ngấm ngầm khống chế các môn khách trong phủ, giám sát mọi động tĩnh trong phủ là vì cái gì?
“Vệ Chước rốt cuộc đi làm gì?!” Vệ Viêm gắt gao chất vấn, định đi tìm Vệ Chước.
Bốp một tiếng, tử sĩ đánh ngất hắn.
“Thứ lỗi, đại công tử.”
Cả Quốc công phủ, người mà chủ tử còn quan tâm duy nhất cũng chỉ có vị đại công tử này…
Các tử sĩ kẹp lấy Vệ Viêm, vừa quay đầu lại đã đối mặt với một khuôn mặt cao quý lạnh lùng như ngọc.
Người của Yến Độ trực tiếp tiến lên cướp lấy Vệ Viêm từ tay hai người.
Yến Thiếu tướng quân gật đầu: “Phiền các ngươi rồi.”
Tử sĩ: ?? Đợi đã! Chủ tử không nói còn có màn cướp người này!
…
Võ Quốc Công phủ.
Như có một lớp màn chắn vô hình hạ xuống.
Sương mù đột nhiên giăng kín, ngoài viện của lão Quốc Công và đại phòng, những người khác trong Quốc công phủ đều chìm vào giấc ngủ say ngay khi sương mù buông xuống.
Tiếng hét xé tan màn đêm.
Từng bóng đen phá cửa sổ xông vào, kéo những người đang ngủ say từ trên giường xuống.
Lạc Tuyết viện, hồ Trầm Nguyệt. Vệ Chước lặng lẽ đứng bên bờ hồ nhìn chằm chằm vào mặt hồ đã đóng băng.
Lão Quốc Công và phụ thân của Vệ Chước là Vệ Tĩnh cùng với một đám thê thiếp và con cái của ông ta đều bị áp giải đến, ai nấy đều kinh hãi và tức giận bị ép quỳ trên đất.
“Vệ Chước! Ngươi điên rồi sao!” Vệ Tĩnh nổi giận, nhìn lão Quốc Công bên cạnh đã bị nhổ hết móng tay, vừa kinh hãi vừa giận dữ: “Súc sinh! Sao ngươi dám đại nghịch bất đạo như vậy!”
Lão Quốc Công đau đến mức ngất đi.
Vệ Chước ngồi xổm bên bờ hồ, đấm từng cú một vào mặt băng. Nghe thấy câu hỏi của Vệ Tĩnh hắn mới từ từ dừng lại, như một con thú đang chờ đợi con mồi trong đêm đen, quay đầu lại.
“Súc sinh? Hành vi súc sinh của ta đều là học từ các ngươi cả. Năm đó các ngươi đối xử với mẫu thân của ta như thế nào, đều quên hết rồi sao?”
Vệ Chước từ từ đứng dậy, trên mặt dính máu, hắn giơ chân đạp lên bàn tay trơ trụi móng của lão Quốc Công, dùng mũi chân nghiền mạnh, nghe tiếng la hét thảm thiết của lão Quốc Công.
Hắn nhếch miệng cười: “Ta còn tưởng tổ phụ là người cứng rắn, kết quả mới mất có mười cái móng tay mà đã không chịu nổi rồi?”
Vệ Tĩnh bên cạnh mặt trắng bệch: “Ngươi nói bậy bạ gì đó…”
Vệ Chước nghiêng đầu, cúi xuống bóp lấy cổ họng ông ta: “Mẫu thân của ta không phải chết vì tự thiêu! Là các ngươi hợp sức g**t ch*t bà ấy!”
Đồng tử Vệ Tĩnh co rút dữ dội, không hiểu sao Vệ Chước lại biết được sự thật. Và điều ông ta hoảng sợ hơn là, nếu Vệ Chước đã tra ra được cái chết của Chu Tuyết Oánh, liệu có tra ra cả chuyện kia không?
Một đồng phụ dị mẫu đệ đệ của Vệ Chước bên cạnh tức giận nói: “Mẫu thân của ngươi vốn dĩ đáng chết, là bà ta không giữ lễ tiết, bà ta đáng đời ưm——”
Ánh bạc lóe lên, cổ họng người đó bị cắt đứt, máu tươi bắn tung tóe.
Tiếng hét vang lên liên tiếp. Người thiếp thấy nhi tử bị Vệ Chước giết, định liều mạng với hắn.
Chưa kịp lao tới Vệ Chước đã đâm một nhát xuyên ngực. Người thiếp đó không thể tin được, nhưng Vệ Chước lại cười rất đẹp: “Mẫu thân ta đối với ngươi luôn rất tốt, ngươi lại lừa bà ấy đi chết, giỏi lừa như vậy, ngươi cũng đi chết đi.”
Người thiếp ngã xuống, trước khi chết còn oán độc nhìn Vệ Chước, thốt ra ba chữ: “Đồ… nghiệt chủng…”
Lông mi Vệ Chước run rẩy, sắc mặt Vệ Tĩnh đại biến. Nhưng chưa kịp mở lời Vệ Chước đã ra lệnh: “Đục băng trên hồ ra, nhét chúng vào lồng heo, tất cả dìm xuống hồ.”
Ánh đuốc chiếu lên mặt hắn, làm nụ cười trên mặt Vệ Chước trông như ác quỷ.
Tiếng la hét, tiếng cầu xin không ngớt. Vệ Chước không thèm để vào tai, hắn chỉ cười, nghe tiếng kêu khóc hấp hối của những người đó khi rơi xuống nước. Trên sân lúc này chỉ còn lại Vệ Tĩnh và lão Quốc Công.
Lão Quốc Công không biết đã tỉnh lại từ lúc nào, ông ta như một con rắn độc già nua, nhìn chằm chằm vào Vệ Chước.
Vẻ mặt ông ta rất phức tạp, trong sự oán hận lại xen lẫn một chút tán thưởng.
“Năm đó sau khi ngươi từ phương nam trở về, ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này…”
“Phụ thân ngươi tầm thường ham mê nữ sắc, nhị thúc ngươi do dự thiếu quyết đoán, tam thúc ngươi ham mê hưởng lạc. Chỉ có đủ nhẫn tâm, đủ tuyệt tình mới có thể chấn hưng Võ Quốc Công phủ của ta. Tiểu Chước, tổ phụ không nhìn lầm ngươi…”
Vệ Tĩnh bên cạnh cúi gằm đầu, trong mắt là sự kinh ngạc, oán hận, và cả sự xấu hổ kìm nén. Như một kẻ nhu nhược vô dụng, chết đến nơi cũng chỉ dám rụt cổ.
Vệ Chước lạnh lùng nhìn, hắn đột nhiên nhếch mép, hỏi một câu khó hiểu:
“Trên lá mật thư đó rốt cuộc viết cái gì?”
Người khác không biết Vệ Chước đang hỏi ai, Vệ Chước từ từ quay đầu nhìn về phía hồ băng.
Lúc này mọi người mới phát hiện, giữa hồ băng vẫn luôn có một người đứng.
Thiếu nữ khoác áo choàng lông cáo màu tuyết, che ô trắng, như hòa làm một với màu tuyết.
Trong tay Tam Thất cầm một cuộn giấy, đây là mật thư trong ống tre đó. Từ đầu đến cuối, Vệ Chước chưa từng tận mắt thấy nội dung viết trên lá thư này.
Thứ hắn thấy là ‘chữ’ mà Tam Thất cho hắn thấy, là những gì Chu Tuyết Oánh đã biết, đã cảm nhận trước khi chết.
“Không giấu được đâu…” Giọng Tam Thất khẽ khàng: “Sự việc đã đến nước này, bà còn muốn ngăn cản hắn biết sự thật sao?”
Dưới chiếc ô trắng, một bóng người hư ảo xuất hiện sau lưng nàng. Nữ nhân im lặng rơi lệ, trong cái miệng đang mở trống rỗng không có gì. Lưỡi của bà đã bị cắt đứt khi bà chết.
Những kẻ đó dường như nghĩ rằng, chỉ cần cắt lưỡi của bà, dù bà có chết hóa thành quỷ cũng không thể kêu oan.
Những việc ác chúng đã làm sẽ mãi mãi được chôn dưới đáy hồ.
Ngón tay Tam Thất khẽ động, phần hồn thể khiếm khuyết của nữ nhân được bù đắp một góc. Bà cuối cùng cũng có thể lên tiếng cho chính mình, nhưng lời bà nói lại là:
—— Ta chỉ muốn nhi tử của ta có thể sống thật tốt…
—— Ta không muốn nó coi bản thân mình là một sự sỉ nhục…
—— Nó là hài tử tốt nhất, tốt nhất…
Tam Thất nhìn về phía nam nhân đang bước từng bước đến gần mình. Hắn giống như ánh lửa nhỏ lạc lõng giữa đêm tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể lụi tắt.
Toàn thân đẫm máu, tội nghiệt chồng chất, nhưng thứ duy nhất hắn nắm chặt trong tay… là hy vọng thuần khiết đó.
Tam Thất giơ tay đón lấy một bông tuyết: “Tuyết vốn thuần khiết. Dù có rơi vào bùn, thứ bị vấy bẩn là bùn chứ không phải tuyết.”
“Hắn được sinh ra trên thế gian này trong sự yêu thương của bà, không phải sao?”
Tam Thất nhẹ nhàng nói, nghiêng người đưa chiếc ô cho “nữ nhân” sau lưng.
Quỷ thần rủ mắt, dịu dàng chúc phúc:
“Mẫu thân sẽ không xem hài tử mình yêu thương là một sự sỉ nhục.”
“Bà xem hắn là trân bảo, hắn chính là kho báu quý giá nhất thế gian này.”
“Chu Tuyết Oánh, hãy tin tưởng hắn đi.”
“Nữ nhân” run rẩy nắm lấy cán ô.
Vệ Chước ngẩn ngơ nhìn “nữ nhân” dưới chiếc ô, như thể cách cả một kiếp, như một giấc mơ…
Tuyết rơi không tiếng động.
“Mẫu thân…”
Comments