Dưới chiếc ô trắng, mẫu tử trùng phùng.
Nhưng lại là âm dương cách biệt.
Vệ Chước bước lên một bước, Chu Tuyết Oánh bất giác lùi lại.
“Mẫu thân——”
Bịch một tiếng, là tiếng Vệ Chước hoảng hốt quỳ xuống đất. Hắn đưa một tay ra, cầu xin: “Mẫu thân, đừng bỏ hài nhi…”
Chu Tuyết Oánh cứng đờ tại chỗ, quỷ đã không còn nước mắt, chảy ra chỉ là máu do oán khí và chấp niệm ngưng tụ thành…
“Mẫu thân không định bỏ con, mẫu thân sợ… sợ dọa con…”
Chu Tuyết Oánh run rẩy quay người lại, bà cố nặn ra một nụ cười: “Tiểu Chước, đến đây thôi, buông bỏ quá khứ đi, sống cho thật tốt…”
“Hài nhi không buông được!” Vệ Chước khàn giọng nhìn bà, đấm từng cú một vào ngực mình: “Mẫu thân, con phải giết chúng, chúng phải chết mới được…”
“Tiểu Chước…”
…
“Vệ Tĩnh không phải sinh phụ của con.” Vệ Chước đột nhiên lên tiếng. Chu Tuyết Oánh đứng sững tại chỗ, đồng tử co rút dữ dội, không thể tin nổi nhìn hắn.
Mắt Vệ Chước đỏ ngầu, tự giễu cười: “Người thà mang tiếng xấu mà chết, sau khi chết cũng muốn che giấu sự thật, chính là vì thân thế của con, đúng không?”
Hắn – Vệ Chước – không phải nhi tử của Vệ Tĩnh!
Mà là nghiệt chủng của Vệ Trung Toàn, người đáng lẽ là tổ phụ của hắn!
Đêm tuyết, một mảnh tĩnh lặng chết chóc.
Tam Thất rủ mắt đứng một bên, trong lòng nặng trĩu thở dài.
Đây chính là sự thật mà Chu Tuyết Oánh đến chết cũng muốn che giấu. Ai có thể ngờ Võ Quốc Công phủ gấm vóc lụa là bên trong lại bẩn thỉu đến vậy.
Lão Quốc Công trông có vẻ đức cao vọng trọng thực chất lại là một con súc sinh bất chấp luân thường, cưỡng h**p tức phụ!
Còn Vệ Tĩnh, cái gọi là Thế tử, cái gọi là trượng phu thực ra là kẻ nhu nhược và hèn hạ. Hắn sợ hãi phụ quyền, lại tham luyến vị trí Thế tử, cho nên chủ động dâng thê tử mình cho sinh phụ.
Chu Tuyết Oánh gả vào Quốc công phủ, ngay từ đầu đã là một trò lừa bịp, một màn kịch mang tên “mệnh vượng phu”.
Chỉ vì một thầy bói nói mệnh cách của bà kỳ lạ, lão Quốc Công liền nảy sinh ý đồ. Cặp phụ tử này đã hủy hoại cả cuộc đời một nữ nhân. Từ đêm tân hôn hai phụ tử đã liên thủ, có lẽ dùng mê hương hoặc dùng thuốc, đùa bỡn Chu Tuyết Oánh trong lòng bàn tay.
Bà nhẫn nhục sống qua ngày, cho đến khi Vệ Chước ra đời, tình hình mới có chuyển biến tốt đẹp.
Cặp phụ tử cầm thú này cuối cùng cũng buông tha cho bà. Vệ Chước là niềm hy vọng duy nhất của Chu Tuyết Oánh, là tia sáng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của bà. Bà chỉ muốn trông con lớn lên, nhưng con lớn rồi cuối cùng cũng có ngày rời nhà.
Vệ Chước hướng về phía ánh sáng, hắn muốn đi lập công danh, muốn giành lấy một cáo mệnh cho mẫu thân.
Sau khi hắn rời nhà, ác mộng lại giáng xuống đầu Chu Tuyết Oánh. Sự thật mà bà đã nhẫn nhục che giấu bao năm đã bị Vệ Tĩnh sau khi say rượu nói cho thiếp thất nghe.
Chu Tuyết Oánh không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra nữa, cũng không thể tự lừa dối mình nữa. Tiểu Chước của bà có một tương lai tươi sáng, nhi tử của bà đã lớn rồi…
Có lẽ bà cũng nên bước ra, dù đó là con đường chết bà cũng không muốn bị giam cầm trong Quốc công phủ này nữa.
Cho nên bà đã chọn cách bỏ trốn, chỉ là cuộc đào thoát này lại hại chết nghĩa huynh của bà.
Nhà họ Vệ đến cuối cùng cũng không tha cho bà.
Trước khi bị bắt về Quốc công phủ bà đã gặp Đại Lý Tự Khanh. Lúc đó nếu bà nói ra sự thật có lẽ đã thoát chết.
Nhưng nếu bà nói ra, Tiểu Chước của bà sau này sẽ đối mặt với ánh mắt của thế gian như thế nào!
Miệng lưỡi người đời có thể nung chảy cả vàng, lời vu khống có thể hủy hoại cả một con người.
May mắn thay, trước khi bỏ trốn bà đã gửi cho Vệ Chước một lá thư. Có lá thư đó, đứa trẻ đó chắc chắn sẽ hận bà thấu xương!
Hận cũng tốt, còn hơn là biết sự thật…
Còn hơn là đối mặt với hiện thực tàn khốc và bẩn thỉu này.
Tam Thất cúi đầu, nhìn mẩu giấy đã được mở ra trong tay, trên đó viết:
—— Thân thế chủ tử đã tra ra, Vệ Tĩnh không phải sinh phụ.
Dù Chu Tuyết Oánh có cố gắng che giấu nhưng sau khi bà chết, có lẽ Vệ Chước đã nhận ra điều bất thường.
Hắn có từng oán hận Chu Tuyết Oánh không?
Có lẽ là có, hắn oán mẫu thân mình che giấu, oán bà bỏ rơi hắn, hoặc là, khi chưa biết sự thật hắn cũng từng nghi ngờ…
Nhưng dù oán, dù hận, dù nghi ngờ…
Đối với Vệ Chước, dù mẫu thân mình thật sự bỏ rơi hắn, thật sự tư thông với người khác, Vệ Chước vẫn quyết tâm bắt Võ Quốc Công phủ phải trả giá.
Hắn nuôi tử sĩ, ngấm ngầm kiểm soát mọi thứ trong Quốc công phủ đều là để báo thù.
Và rồi, đối với Vệ Chước đã biết hết sự thật, người hắn không thể tha thứ nhất có lẽ là chính mình…
Vệ Chước đột nhiên đứng dậy, hắn sải bước quay lại, con dao chặt xương trong tay vung lên, một nhát chém bay đầu Vệ Tĩnh.
Máu tươi bắn lên mặt hắn, ánh mắt hắn âm u rơi xuống người Vệ Trung Toàn.
Khóe miệng Vệ Trung Toàn co giật: “Đủ ác, không hổ là…” nghiệt chủng của ta.
Chữ đó ông ta không thể nói ra, Vệ Chước một nhát đã chém bay nửa cái đầu của ông ta.
“Keng”, con dao chặt xương bị Vệ Chước ném xuống đất. Các tử sĩ kéo xác phụ tử Vệ Trung Toàn đi, họ lấy ra dầu hỏa đã chuẩn bị sẵn, rải khắp các góc sân. Một lát sau, lửa lớn bùng lên.
Lửa cháy bừng bừng, Vệ Chước đứng trước ngọn lửa nhìn về phía Chu Tuyết Oánh trên hồ băng.
“Mẫu thân, hài nhi sắp đến với người đây…”
“Lần này con sẽ không bao giờ rời xa người nữa.”
Chu Tuyết Oánh điên cuồng lắc đầu, nhưng bà chết ở hồ này, bà căn bản không thể rời khỏi đây.
“Cứu nó, đại nhân! Cầu xin người hãy cứu nó——”
Chu Tuyết Oánh khóc lóc cầu xin Tam Thất: “Nó không nên chết, nó còn trẻ, nó không nên đến đây với ta——”
“Ta muốn nó sống thật tốt, ta chỉ muốn nó sống thôi——”
Tam Thất không nói gì, ngẩng đầu nhìn về một hướng.
Yến Độ từ trong bóng tối bước ra, gật đầu với nàng. Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng người vùng vẫy lao ra từ sau lưng Yến Độ.
Comments