Vệ phủ.
“Yến Độ đúng là biết tự dát vàng lên mặt mình.” Vệ Chước cười lạnh, khuôn mặt tuấn tú tím bầm từng mảng: “Hắn nói ta bị hắn đánh đến không xuống giường được? Ta sẽ thua hắn? Hắn còn tưởng là lúc nhỏ sao?”
Vệ Viêm đưa cho hắn quả trứng gà luộc: “Yến Thiếu tướng quân cũng là giúp ngươi giải vây, hắn đứng ra làm chứng, ai còn nghi ngờ cái chết của lão Quốc công có liên quan đến ngươi nữa?”
“Hắn còn hy sinh cả danh tiếng của mình nữa đấy!”
Vệ Chước hừ một tiếng, cầm quả trứng gà đập một cái, bóc vỏ vài ba nhát rồi nhét vào miệng: “Chưa chắc là hắn tự nguyện giúp, không chừng là ân tình của Hưng Quốc Quận chúa đó.”
Vệ Viêm muốn nói quả trứng đó là lão tử lấy cho ngươi chườm cho đỡ sưng, không phải để ngươi ăn!
Hắn đảo mắt: “Biết xấu hổ chút đi, Hưng Quốc Quận chúa người ta đâu có giao tình gì với ngươi.”
“Có ơn, sớm muộn gì cũng có giao tình.”
Ánh mắt nghi ngờ của Vệ Viêm quét qua hắn, lời đến bên miệng lại nuốt vào, chuyển sang phàn nàn: “Ngươi cũng thật là, việc gì phải phanh phui chuyện đó ra, dù ngươi đã rửa sạch hiềm nghi, sau này cũng không thiếu lời đồn đại đâu.”
“Mẫu thân ta bị Vệ Trung Toàn bọn họ hại cho khổ sở cả đời, chết rồi còn mang tiếng xấu. Hai người họ dựa vào đâu mà giữ được danh tiếng sau khi chết?” Vệ Chước cười lạnh: “Đồ súc sinh còn muốn giữ danh tiếng? Nằm mơ!”
…
Trong lòng Vệ Viêm thở dài một hơi, cũng không nói gì thêm, đập quả trứng gà đang lăn trên mặt mình, bóc vỏ nhét vào miệng hắn, chặn cái miệng độc của hắn lại.
“Đợi thời gian này sóng gió qua đi, ngươi nhớ đến cửa cảm ơn Yến Thiếu tướng quân và Hưng Quốc Quận chúa đàng hoàng.”
“Thu cái tính xấu của ngươi lại đi.”
“Nói mới nhớ, nghe nói Hoàng thượng ban cho Quận chúa một phủ đệ, chắc Quận chúa sắp dọn ra khỏi Tướng quân phủ rồi. Ngươi bây giờ tuy không tiện lộ diện trước mặt mọi người, quà mừng nhập trạch cũng nên chuẩn bị cho chu đáo.”
Ánh mắt Vệ Chước khẽ động, ánh mắt rơi xuống cây ô trắng bên cạnh, trong đôi mắt phượng tràn ra ý cười: “Vậy à…”
“Đúng là phải chuẩn bị một món quà thật chu đáo mới được.”
Chuyện Tam Thất được gia làm Hưng Quốc Quận chúa, được ban Quận chúa phủ đã không còn là bí mật, các bậc quyền quý trong kinh thành đều đã biết.
Thời gian này, quà cáp không ngớt được gửi đến Quận chúa phủ.
Nhiều người đều cho rằng Tam Thất sắp dọn qua đó, nhưng thực tế, chính chủ hoàn toàn không có thời gian lo chuyện nhập trạch, nàng và Yến Độ đang bận tìm chó.
Kế hoạch trở về thôn Hoàng Tuyền không ngoài dự đoán đã bị ‘trì hoãn’.
Lần này Tam Thất giúp Chu Tuyết Oánh và Vệ Chước mẫu tử hóa giải chấp niệm, tiêu trừ oán khí, tích được công đức, còn nhận được báo đáp bằng hương hỏa.
Nhưng!
Nàng can thiệp quá sâu, đã dính vào nhân quả, Vệ Chước lần này giết người quá nhiều, nàng coi như đã ‘tiếp tay cho giặc’.
Tự nhiên, nàng ‘gặp báo ứng’.
Cũng không có tổn thất gì khác, chỉ là gần đây nàng vẽ bùa liên tục thất bại, trong cõi địa phủ có một luồng sức mạnh đang cản trở nàng.
Giống như một loại ‘trừng phạt’ và ‘cảnh cáo’.
“Chỉ là tạm thời không vẽ bùa được thôi, ta đâu chỉ biết một trò này.” Tam Thất an ủi Yến Độ: “Ta cảm thấy sự cản trở này cũng chỉ là tạm thời, chỉ là, trong tình hình này đi đường âm dương không ổn lắm.”
Yến Độ gật đầu, hắn hoàn toàn không ngạc nhiên…
Tam Thất cười với hắn: “Yên tâm, trong lòng ta có tính toán.”
Yến Độ thấy vậy liền biết Tam Thất chắc cũng đã nhận ra điều không ổn, không cần hắn phải mạo hiểm nhắc nhở nữa.
“Các chuồng chó trong thành đều tìm hết rồi, không có kết quả.” Yến Độ vén rèm lên, nhìn ra ngoài xe ngựa: “Chỉ còn lại các cẩu nhục đ**m thôi.”
Tam Thất liếc xéo hắn, nghi ngờ nói: “Ngài thật sự không ăn thịt chó?”
Yến Độ: Không ăn thịt chó, nhưng rất muốn thử món lẩu đồng Tiểu Vương.
“Ta nghĩ con chó này nếu thật sự chạy đến kinh thành, không chừng thật sự đang ở cẩu nhục đ**m. Vân Bất Ngạ nhất quyết chen vào giữa hai người, tay cầm bức họa, chỉ vào hình con chó tròn quay: “Cái thân hình này sắp bằng một con heo con rồi, cẩu nhục đ**m nào nhìn thấy mà không động lòng?”
Tam Thất liếc nhìn ‘Tiểu Vương’ tròn quay trong tranh, chột dạ nói: “Đâu có khoa trương như vậy, chỉ là hơi tròn trịa một chút thôi, tròn tròn mới đẹp chứ…”
“Ai da, lão đại nói gì vậy~ người ta ngại ngùng quá đi~” Vân Bất Ngạ ngượng ngùng ôm lấy cơ thể tròn trịa của mình.
Giây tiếp theo, hắn đã bị Yến Độ đẩy ra ngoài: “Đi tìm chó đi.”
Trong xe ngựa chỉ còn lại Tam Thất và Yến Độ, Tam Thất đột nhiên nói: “Mấy ngày nay sao ngài không đi tuần tra ở Kinh Kỳ Vệ nữa?”
“Hoàng thượng nói công tội bù trừ, miễn phạt cho ta rồi.”
“Vậy cũng thiệt thòi cho ngài quá rồi.” Tam Thất chớp mắt: “Ta vừa được phong Hưng Quốc Quận chúa vừa được ban phủ đệ, ngài còn bị thương mà chỉ đổi được một cái công tội bù trừ?”
Nàng lộ vẻ nghi ngờ: “Không phải ngài lại đẩy công lao của mình lên đầu ta nữa chứ?”
Yến Độ cười như không cười nhìn nàng: “Ta có tốt như vậy sao?”
Có lẽ vì hai người ngày càng thân thiết, Yến Độ trước đây ở trước mặt nàng còn giả vờ một chút, có chút ‘khoảng cách’ và vẻ ‘lãnh ngọc’. Không biết từ lúc nào, Yến Thiếu tướng quân ăn mặc cũng hoa hòe hoa sói hơn, hôm nay mặc một bộ võ bào màu chàm phối với trung y màu đỏ sẫm, áo choàng lông cáo đen khoác trên vai rộng, tóc dài không còn buộc hết lên như trước mà dùng một chiếc ngân quan buộc thành đuôi ngựa cao.
Hai bên thái dương có những bím tóc nhỏ gom gọn tóc mai luồn vào trong ngân quan, càng làm nổi bật đôi mày sắc như dao của hắn. Khi hắn cười liếc nhìn, mày mắt như vẽ, vừa có vẻ anh khí của thiếu niên lại vừa có một loại d*c v*ng chiếm hữu của nam nhân trưởng thành.
Tam Thất có một khoảnh khắc bị hắn làm cho lóa mắt, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nhận nhan sắc của Yến Thiếu tướng quân.
Công bằng mà nói, thật đẹp.
Chỉ là…
“Ngài có giấu ta chuyện gì không?” Tam Thất nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Ngài chắc chắn có chuyện giấu ta!”
Yến Độ nhướng mày, những chuyện hắn ‘bị buộc’ phải giấu quá nhiều rồi, không phải hắn không muốn nói mà là không nói ra được, chẳng lẽ nàng lại nhớ ra gì rồi?
“Ví dụ?”
“Hoàng thượng chắc chắn đã thăng quan tiến chức cho ngài rồi, không thể không có chút thưởng nào! Nếu không gần đây sao ngài cứ mặc đồ xanh đỏ thế?” Tam Thất nghiêm túc nói: “Tân lang cũng không mặc đẹp bằng ngài đâu.”
Yến Độ: “…”
Hắn kéo áo choàng ra trước người che đi một thân ‘hoa hòe hoa sói’, mặt không biểu cảm nói: “Đầu phố mới mở một tửu lâu, ta đi mua chút đồ ăn.”
“Mua gì vậy?” Tam Thất kéo hắn lại, nén cười: “Ôi dào ôi dào, Yến không độ lượng lại tức giận rồi à?”
Yến Độ hất tay nàngra, lại không nhịn được quay đầu lại, hung hăng buông một câu giải thích rồi mới rời đi: “Đi mua đùi gà cho nàng!”
Tam Thất chớp mắt, bật cười khúc khích.
Yến Thiếu tướng quân cũng biết ngại ngùng à?
Khôi Nhất và Nam Tầm ngồi bên ngoài, Nam Tầm: “Ta thấy Quận chúa cũng đâu nói sai, sao Thiếu tướng quân lại tức giận?”
Khôi Nhất: “Liếc mắt đưa tình cho kẻ mù xem, đổi lại là ngươi ngươi có tức giận không?”
Nam Tầm: “Ta việc gì phải liếc mắt đưa tình cho kẻ mù? Ta đâu có ngốc.”
Khôi Nhất: “…” Có bản lĩnh, lời này ngươi đi nói trước mặt Thiếu tướng quân xem! Ngươi mà không phải chạy quanh thành một trăm vòng, ta theo họ ngươi!
Hai người đang thì thầm to nhỏ thì một nhóm người lại đi tới.
Thấy người đến, Khôi Nhất và Nam Tầm đều hơi nhíu mày.
Comments