Trong xe ngựa, Tam Thất nghe thấy bên ngoài có một giọng the thé vọng vào: “Hưng Quốc Quận chúa, Ngũ Hoàng tử có lời mời.”
Ngũ Hoàng tử?
Ánh mắt Tam Thất khẽ động, nàng không biết nhiều về chuyện của hoàng tộc.
Chỉ biết Yến Hoàng hậu có hai nam một nữ, lần lượt là Thái tử, Ngũ Hoàng tử và Thất công chúa.
Trong thời gian này, các vị hoàng tử công chúa cũng gửi nhiều thiệp mời và quà tặng đến nhưng Tam Thất đều từ chối. Bây giờ vị Ngũ Hoàng tử này đã tìm đến tận nơi, nể mặt Yến Hoàng hậu, Tam Thất cũng không tiện từ chối nữa.
Tam Thất xuống xe ngựa, liếc nhìn người nam nhân trung niên dẫn đầu – rõ ràng là một thái giám: “Phiền ngài dẫn đường.”
Vẻ mặt đối phương cũng khá khách sáo, làm một động tác mời. Tam Thất ra hiệu cho Khôi Nhất đi theo, Khôi Nhất đi sát phía sau, nhỏ giọng nhắc nhở: “Quận chúa, dù Ngũ Hoàng tử có đưa ra yêu cầu gì cũng đừng đồng ý.”
Tam Thất gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Một lát sau, Tam Thất vào một tửu lầu tên là Hương Mãn Lâu. Vừa vào cửa nàng đã nhíu mày.
Trên các bàn ở sảnh tầng một đều bày đầy nồi lẩu đồng, thực khách đang nhúng thịt, chỉ là thứ thịt đó… Tam Thất liếc mắt đã biết là thịt chó!
…
Thịt chó còn được gọi là ‘hương nhục’, Hương Mãn Lâu này chính là kinh doanh thịt chó.
Tam Thất cúi đầu, lên phòng riêng trên lầu. Lão thái giám đẩy cửa ra, nói một tiếng ‘mời’.
Tam Thất bước vào, Khôi Nhất lại bị chặn ở ngoài cửa. Tam Thất: “Không sao.”
Sau khi cửa đóng lại, hai thị vệ vén rèm châu lên. Tam Thất vào trong, đầu tiên nhìn thấy là nồi lẩu đồng đang sôi sùng sục, sau làn hơi nước mờ ảo là một khuôn mặt tuấn tú có vài phần giống Yến Độ.
Đối phương đội bảo quan, mặc hoa phục, vẻ quý phái không lời nào tả xiết, một đôi mắt đa tình thật sự động lòng người nhưng trong mắt hắn lại quá sắc bén, khi nhìn người khác đã mang theo ba phần khiêu khích: “Hưng Quốc Quận chúa thật khó gặp quá. Thiệp mời của bản hoàng tử gửi đến hết phong này đến phong khác, vậy mà đều bị ngươi từ chối.”
Không đợi Tam Thất trả lời, Ngũ Hoàng tử chỉ vào bên cạnh: “Ngồi đi, bản hoàng tử không phải người coi trọng quy củ, Quận chúa không cần khách sáo.”
Tam Thất bình tĩnh “Ồ” một tiếng: “Vậy ta không khách sáo nữa.”
Nàng thản nhiên bước tới nhưng không ngồi bên cạnh hắn mà ngồi đối diện hắn.
Ngũ Hoàng tử thấy vậy nhướng mày, hắn nhếch miệng cười, đột nhiên huýt một tiếng sáo.
Khoảnh khắc tiếp theo, một con chó dữ từ bên cạnh hắn vọt ra, lao thẳng về phía Tam Thất.
Động tác ngồi xuống của Tam Thất không hề dừng lại, con chó dữ hung hăng lao đến bên chân Tam Thất, rồi… không có rồi nữa.
Nó ngoan ngoãn nằm rạp xuống đất, miệng phát ra tiếng ư ử lấy lòng, đuôi kẹp chặt, ngay cả ánh mắt cũng trở nên trong veo.
“Chó ngoan.” Tam Thất đưa tay vuốt đầu con chó lớn.
Mặt Ngũ Hoàng tử lại đen đi, quát: “Thiếu tướng quân, quay lại!”
Con chó đen lớn ư ử hai tiếng, ngoan ngoãn chạy về bên cạnh Ngũ Hoàng tử. Ngũ Hoàng tử giơ chân đá vào mông nó, mắng: “Đồ súc sinh, phản chủ, có tin bản hoàng tử lột da ngươi nhúng lẩu không?!”
Con chó đen lớn kêu thảm hai tiếng, kẹp đuôi trốn vào góc.
Tam Thất mặt không biểu cảm nhìn hắn, Ngũ Hoàng tử đột nhiên thay đổi vẻ giận dữ, cười lên: “Nghe nói Hưng Quốc Quận chúa gần đây đang tìm chó, bản hoàng tử có một trại chó, ngươi muốn loại chó nào, bản hoàng tử tặng ngươi một con.”
Tam Thất không đáp mà hỏi ngược lại: “Ngươi đặt tên cho con chó này là Thiếu tướng quân?”
“Đúng vậy.” Ngũ Hoàng tử cười vô cùng xấu xa: “Thiếu tướng quân trong Yến Thiếu tướng quân~” Hắn nhướng mày: “Tên này hay chứ?”
Tam Thất đột nhiên cười, nàng nhìn con chó đen lớn, vẫy vẫy tay.
Con chó đen lớn do dự một chút, đầu tiên liếc nhìn Ngũ Hoàng tử, thấy chủ nhân không có ý phản đối, lúc này mới vẫy đầu lắc đuôi chạy đến bên cạnh Tam Thất. Tam Thất vuốt đầu nó: “Nếu Ngũ Hoàng tử đã hào phóng như vậy, vậy thì tặng nó cho ta đi.”
Nói xong Tam Thất không đợi Ngũ Hoàng tử lên tiếng: “Đường đường là hoàng tử chắc chắn sẽ không nói rồi lại nuốt lời, chỉ là một con chó thôi, tặng thì tặng thôi, đúng không?”
Khóe miệng Ngũ Hoàng tử co giật, hắn liếc nhìn con chó đen lớn, cười như không cười nói: “Quận chúa thật sự không khách sáo chút nào nhỉ.”
“Không phải Ngũ Hoàng tử bảo ta đừng khách sáo sao?”
Ngũ Hoàng tử hít một hơi thật sâu, cũng sa sầm mặt lại: “Nghe nói ngươi có chút bản lĩnh, mẫu hậu và Tiểu Thất đều khen ngươi không ngớt lời, bản hoàng tử cũng không khách sáo với ngươi nữa, ngươi điêu khắc một cái giống hệt thẻ bài trừ tà bằng gỗ ô mộc trên tay Yến Độ cho bản hoàng tử.”
“Yên tâm, giá cả nhất định sẽ làm ngươi hài lòng.” Ngũ Hoàng tử nói rồi giơ tay lên, thị vệ bên cạnh bưng một cái hộp tiến lên, sau khi mở ra, trong hộp đầy vàng thỏi.
Tam Thất liếc nhìn những thỏi vàng đó, ánh mắt khẽ động: “Chỉ có nhiêu đây?”
Ngũ Hoàng tử trợn tròn mắt: “Ở đây là năm trăm lạng vàng, còn chưa đủ sao?!”
Tam Thất vuốt đầu chó, ánh mắt mang vẻ giễu cợt: “Năm ngàn lạng vàng cũng không có mà đòi thẻ bài trừ tà bằng gỗ ô mộc, Ngũ Hoàng tử sớm rửa mặt đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.”
Ngũ Hoàng tử đập bàn đứng dậy: “Ngươi đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, ngươi dám xem thường bản hoàng tử, có tin ta——”
Rầm——
“Ngươi muốn làm gì?”
Cửa phòng bị người bên ngoài đạp tung ra, gió lạnh ùa vào, rèm châu rung lắc dữ dội. Yến Độ sải bước vào, hai thị vệ bất giác ra tay cản lại.
Yến Độ nắm lấy cổ tay một người, nghiêng người một cái, nhấc vai một cú, hai thị vệ đồng loạt đâm vào nhau, ngã sang một bên.
Yến Độ chỉ hai ba bước đã đến gần Ngũ Hoàng tử.
Khoảnh khắc nhìn thấy Yến Độ, sắc mặt Ngũ Hoàng tử đã thay đổi, mọi vẻ cao quý lạnh lùng, uy nghi của hoàng tử đều bị vứt lên chín tầng mây. Hắn vô cùng thành thạo chui xuống gầm bàn, muốn trốn đi.
Con chó đen lớn cũng như chủ nó, khi ngửi thấy mùi của Yến Độ đã run rẩy kêu gào rồi chui xuống dưới váy của Tam Thất.
Tam Thất: “…” Hai người các ngươi ít nhất cũng phải có một người cứng rắn chứ! Chủ cũng hèn, chó cũng nhát mà lại dám dùng ‘Thiếu tướng quân’ làm tên chó?
Yến Độ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào gầm bàn: “Ra đây.”
Ngũ Hoàng tử ôm đầu co lại thành một cục, miệng hét lên: “Ta không ra! Ngươi dựa vào đâu mà bắt bản hoàng tử ra! Yến Độ ngươi phải biết rõ tôn ti, ta là hoàng tử! Ai cho ngươi lá gan ra lệnh cho bản hoàng tử!!”
Tam Thất: “Hay là người đứng lên rồi hãy mắng…”
“Bản hoàng tử không thích! Các ngươi bảo bản hoàng tử ra, bản hoàng tử liền ra sao? Bản hoàng tử là người các ngươi có thể sai khiến được à!!”
Yến Độ: “Ta đếm đến ba.”
Vút——
Ngũ Hoàng tử trượt một cái đã chui ra, con chó cũng từ dưới váy Tam Thất chui ra…
Một người một chó đều mạnh miệng nhưng nhát gan.
Con chó nhe răng.
Ngũ Hoàng tử: “Yến Độ ta nói cho ngươi biết, bản hoàng tử không sợ ngươi đâu, ta a——”
Yến Độ ấn hắn lên bàn, lúc ra tay, ngẩng đầu nói với Tam Thất một câu: “Nhắm mắt lại.”
Tam Thất chớp chớp mắt, đưa tay che mắt rồi mở to các kẽ tay.
Chỉ thấy Yến Độ, giật đai lưng khố của Ngũ Hoàng tử xuống, trói tay người ta ra sau lưng, một loạt động tác như nước chảy mây trôi, không thể thành thạo hơn!
Ngũ Hoàng tử xấu hổ tức giận muốn chết, giận mà không dám nói, khoảnh khắc ngẩng đầu lên bắt gặp đôi mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc và phấn khích xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn của Tam Thất~
Ngũ Hoàng tử: “…”
Ngũ Hoàng tử: “Nàng mở mắt rồi!! Nàng mở mắt rồi a a a!!!”
“Yến Độ, ngươi không cần thể diện nhưng ta còn cần mà!! Mau bảo nàng nhắm mắt lại!! Á á á, khố của ta! Khố của ta rơi rồi—— ta không muốn sống nữa…”
Comments