Chương 96

Chương 96

Chạng vạng, trước khi cổng cung đóng lại.

“Thoại bản giám sát hôm nay” do Sơn Tra truyền đến và Yến Thiếu tướng quân gần như đồng thời xuất hiện trong Thái Cực điện.

Hoài Đế nhíu mày lim dim xem xong bản báo cáo nhảm nhí của Sơn Tra, loại bỏ những đoạn liếc mắt đưa tình sến súa giữa Thiếu tướng quân và Hưng Quốc Quận chúa, Hoài Đế đã nắm được trọng điểm.

— Ngũ Hoàng tử uy h**p Thiếu tướng quân giúp đỡ…

— Thiếu tướng quân thân mang trọng thương nhưng cũng nguyện vì Ngũ Hoàng tử mà chịu roi…

Hoài Đế nhìn Yến Độ, lại nhìn sang Tề Thượng thư cùng vào cung diện thánh với hắn, và Ngũ Hoàng tử vừa vào cửa đã quỳ xuống trước.

Ánh mắt ngài cuối cùng rơi xuống đống thỏi vàng trước mặt.

“Nói đi, các ngươi đang giở trò gì?”

Yến Độ quỳ xuống đất trình bày: “Những thỏi vàng này là bạc do Hoàng thượng cho thần vay, qua tay Ngũ Hoàng tử, đổi từ trong phủ Tam Hoàng tử ra.”

Theo lời Yến Độ kể lại chuyện tiền Thanh Phù, sắc mặt Hoài Đế ngày càng trầm xuống, đầu Ngũ Hoàng tử càng cúi thấp.

“Các ngươi! Gan lớn thật!” Hoài Đế tức giận đập bàn.

Yến Độ cúi đầu, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Xin Hoàng thượng bớt giận, nếu chỉ là chuyện đùa giỡn giữa các hoàng tử, thần tuyệt đối không dám kéo Hoàng thượng vào.”

Hoài Đế hít sâu vài hơi, cũng nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Ngươi muốn nói lão Tam muốn lợi dụng tiền Thanh Phù này để hãm hại lão Ngũ?”

“Ban đầu thần cũng cho là như vậy.” Yến Độ cúi đầu: “Hoàng thượng có thể để lại dấu khắc trên những thỏi vàng này, đợi sau giờ tý đêm nay, hai ngày sau kiểm tra quốc khố sẽ biết đằng sau chuyện này có nhiều điều đáng nói.”

Sắc mặt Hoài Đế trầm xuống.

Ngài sai Lý công công lấy con dao nhỏ, tùy ý chọn ra vài thỏi vàng, để lại những dấu nhỏ chỉ ngài nhận ra được nhưng không gây chú ý.

Trong điện im lặng kéo dài, cho đến giờ tý, những thỏi vàng đó đồng loạt vỗ cánh bay đi.

Hoài Đế th* d*c một hơi, mặt đã đen không thể nhìn nổi.

“Chuyện đêm nay không được truyền ra ngoài!”

“Tề Thành Chương! Trẫm giao cho ngươi theo dõi chặt chẽ phủ Tam Hoàng tử!”

“Còn hai ngươi,” Hoài Đế chỉ vào Yến Độ và Ngũ Hoàng tử: “Sau khi chuyện này kết thúc trẫm sẽ xử lý các ngươi!”

Thời gian đã không còn sớm, cổng cung đã đóng từ lâu.

Nhưng lần này Hoài Đế không giữ Yến Độ ở lại trong cung mà đuổi hắn cút đi, ở phủ đóng cửa suy nghĩ chờ bị phạt.

Hắn và Tề Thượng thư cùng ra khỏi cung. Đêm lại bắt đầu có tuyết rơi, Tề Thượng thư đấm đấm cái lưng già, khẽ nói: “Chuyện này một khi được xác thực, e là toàn bộ triều đình văn võ đừng hòng có một cái tết yên ổn. Thiếu tướng quân dùng hai sợi dây ngũ sắ, đã kéo bản quan vào một mớ hỗn độn, thật là tính toán hay.”

 

“Tề Thượng thư chê nhiều rồi sao? Trả lại đây là được.”

“Yến Độ tiểu nhi, ngươi đây là qua cầu rút ván!” Tề Thượng thư tức giận phồng má: “Đợi Hưng Quốc Quận chúa dọn ra khỏi Tướng quân phủ, xem ngươi lấy gì mà kiêu ngạo!”

“Chuyện này không phiền Tề Thượng thư lo lắng.” Giọng Yến Độ lười biếng, ánh mắt hắn xuyên qua cổng cung, nhìn thấy chiếc xe ngựa đang chờ ở cổng, ánh mắt cũng theo ánh lửa mà lay động.

Thiếu tướng quân cong môi, nỗi u ám trong lòng bỗng chốc tan biến.

“Tề Thượng thư vừa hỏi ta lấy gì để kiêu ngạo phải không?” Hắn đột nhiên bắt chuyện.

Tề Thượng thư nghi ngờ nhìn lại.

Dưới đêm trăng, tuyết như lông ngỗng rơi xuống, người bên cạnh như tiên nhân bước trên ánh sáng mà đến, rõ ràng toàn thân toát ra khí lạnh nhưng giữa mày mắt lại là vẻ quyến luyến của hồng trần. Cái giọng điệu tự nói tự nghe đó, kiêu ngạo đắc ý đến nhường nào.

“Bởi vì Yến mỗ cậy sủng mà kiêu đấy…”

Tề Thượng thư: ???

Tề Thượng thư không hiểu, cho đến khi ông thấy Yến Độ đột nhiên tăng tốc bước về phía chiếc xe ngựa ở cổng cung.

Rèm xe ngựa được vén lên, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn như được điêu khắc từ băng ngọc. Thiếu nữ cười ngọt ngào, từ trong lòng lấy ra một củ khoai lang nướng, vẫy vẫy như khoe báu vật, Yến Độ nhảy một phát lên xe ngựa.

Tề Thượng thư: “…”

Tề Thượng thư nhìn sang chiếc xe ngựa khác, lão bộc nhà mình đang ngáp dài: “Đại nhân, cuối cùng cũng ra rồi.”

Tề Thượng thư: “Tại sao phu nhân không đến đón ta?”

Lão bộc lộ vẻ mặt ‘là ngài chưa tỉnh ngủ hay là ta chưa tỉnh ngủ’: “Giờ tý qua rồi, phu nhân chắc chắn đã đi ngủ rồi, đại nhân đang làm nũng cái gì vậy?”

Tề Thượng thư: “…”

Yến Độ tiểu nhi, khinh người quá đáng!

Hoa Hoa thê tử ta sao có thể bỏ mặc phu quân mà đi ngủ trước!!

“Ngài lại bắt nạt Tề Thượng thư rồi à?” Tam Thất trêu chọc nhìn Yến Độ: “Sắc mặt ông ấy vừa rồi khó coi lắm.”

“Chỉ đùa với ông ấy hai câu thôi.” Yến Độ cẩn thận lột vỏ khoai lang, nhân lúc khoai còn nóng vội vàng nhét vào tay Nàng: “Nàng cũng biết ta trước nay không độ lượng mà.”

Tam Thất suýt nữa bật cười, lại đưa khoai lang cho hắn: “Mang cho ngài đó, ta ăn rồi, củ này ngọt lắm.”

Yến Độ cũng không nhận, cúi đầu nắm lấy tay nàng cắn một miếng.

Tam Thất chớp chớp mắt, chưa kịp nhận ra có gì không đúng, Yến Độ đã tự nhiên cầm lấy củ khoai lang ăn, khóe mắt lướt qua mặt nàng, lúc cúi đầu, hàng mi dài che đi vẻ giảo hoạt nơi đáy mắt…

Comments