Chương 203: Chương 203

Chương 203: Chương 203

Đối phó với đàn ông, đôi khi không cần quá cứng rắn, thỉnh thoảng yếu mềm một chút lại đạt hiệu quả bất ngờ.

Chu Linh Vận là người biết co biết duỗi để đạt được mục đích của mình.

Nghiêm Mộ Hàn liếc nhìn cô, "Được thôi, nhưng học võ phải kiên trì, không được bỏ dở giữa chừng. Ban đầu sẽ rất vất vả, em phải chuẩn bị tinh thần đi."

"Học hành mệt mỏi thế em còn chịu được hàng ngày, chuyện này có là gì? Đừng đánh giá thấp quyết tâm của em."

Chu Linh Vận tỏ ra vô cùng tự tin. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nói thêm:

"Nhưng lúc dạy, anh không được quát em đâu. Em đúng là không có năng khiếu lắm."

Nghiêm Mộ Hàn nhìn thân hình mảnh mai của cô, con đường rèn luyện còn dài lắm.

"Trước tiên em phải ăn nhiều vào."

"...

"Gì cơ? Hôm nay em đã ăn 6 lồng điểm tâm, 2 bát cháo, 1 đĩa mì xào rồi, chưa đủ sao?"

Có lẽ do hôm qua làm việc vất vả, hôm nay Chu Linh Vận ăn khá nhiều.

"Ăn nhiều thế mà vẫn chẳng thấy đẫy đà chút nào."

"Đấy... không phải lỗi của em. Chắc do cơ địa thôi."

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Chu Linh Vận ăn nhiều nhưng thật sự không mập lên được.

"Chuyện học võ để tối nay nói sau, giờ chúng ta đi leo núi trước đi."

"Ừm."

"Anh nghe nói mùa này hoa mai nở đẹp lắm."

Chu Linh Vận hào hứng, "Nếu có máy ảnh thì tuyệt. Chụp vài kiểu làm kỷ niệm."

"Chuyện nhỏ, biệt thự cũng có máy ảnh. Về lấy là được." Nghiêm Mộ Hàn nói.

"Về một chuyến tốn bao thời gian, đi về xong trời tối mất, hứng thú cũng bay đâu hết."

"Cảm hứng chỉ đến trong chốc lát, qua rồi là phai nhạt ngay." Chu Linh Vận xỏ giày thể thao, nắm tay Nghiêm Mộ Hàn bước vào công viên núi Thanh Vân.

Thực ra cô đã muốn đi chơi từ lâu, chỉ là không có người đồng hành. Giờ Nghiêm Mộ Hàn nghỉ phép, thật đúng lúc.

Cô tự hỏi không biết tương lai hai người sẽ ra sao, nhưng nên tận hưởng hiện tại. Để sau này nhìn lại, họ vẫn có những kỷ niệm đẹp.

Chỉ cần có đủ kỷ niệm với anh, dù nguyên chủ có trở lại, chắc cũng phải ghen tị với cô. Còn anh, có lẽ sẽ nhớ mãi ngày hôm nay.

Những cánh hoa mai rơi lả tả, hương thơm thoang thoảng khiến lòng người khoan khoái. Người xưa vốn có tục thưởng mai, Chu Linh Vận nhàn nhã ngâm mấy bài thơ, khoe chút văn tài...

Suốt đường đi, cô liến thoắng nói không ngừng, Nghiêm Mộ Hàn lặng nghe, thỉnh thoảng bật cười khiến cô càng thêm vui vẻ.

Hồi học tâm lý, giảng viên từng nói khi một người nói 90% là chuyện phiếm, chứng tỏ tâm lý rất khỏe mạnh. Cô giờ cũng đang trong trạng thái đó.

"Vui thế này, em hát cho anh nghe nhé."

Chu Linh Vận nhớ hồi xưa hay đi karaoke, thời này chưa có, thỉnh thoảng cô tự hát giải trí. Nhìn xung quanh, hôm nay là ngày thường, ít người, cô lấy can đảm cất tiếng hát bài tiếng Anh: "Say you, say me, say it for always..."

Đây là bài hát năm 1986, tiếng Anh của Nghiêm Mộ Hàn không tốt lắm, chắc không hiểu cô hát gì... Thực ra cô có chút dụng ý riêng...

Nhưng chỉ hát được một phút, cô đã quên lời. "Xin lỗi, em quên mất tiêu rồi." Chu Linh Vận thè lưỡi, cảm thấy ngượng chín người.

Nghiêm Mộ Hàn nhìn cô, giọng hát không hay lắm nhưng khiến anh vô cùng vui vẻ. Ngay cả khi quên lời bối rối, anh vẫn thấy cô đáng yêu, khóe miệng nhếch lên, "Không sao, em hát hay lắm."

"Anh có biết ý nghĩa không?" Chu Linh Vận hỏi.

"Đại khái là thành thật và tin tưởng lẫn nhau."

"..."

 

Anh hiểu...

Chu Linh Vận cảm thấy vui sướng khó tả, mỉm cười, "Vậy có chuyện gì cứ nói với em nhé."

Rồi chợt nghĩ ra điều gì, "Nhưng công việc anh đặc thù, có chuyện không thể nói cũng là bình thường."

Nghiêm Mộ Hàn cảm động trước sự thấu hiểu của cô. Đúng vậy, công việc đặc thù nên giấu cô cũng là lẽ thường, cảm giác tội lỗi vơi đi phần nào.

Bao ngày u uất trong lòng dường như tan biến sau câu nói của cô. Đây có lẽ là món quà sinh nhật ý nghĩa nhất anh nhận được hôm nay.

Nếu không phải nơi công cộng, anh đã muốn hôn cô say đắm rồi. Bàn tay anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô.

Chu Linh Vận cảm nhận được, ngạc nhiên nhìn anh, "Sao thế?"

"Chỉ là muốn nắm tay em cả đời không buông."

Chấp tay chi tử, dữ tử giai lão...

Nhìn gương mặt kiên nghị chân thành của anh, Chu Linh Vận cảm thấy tim mình ngọt ngào, mặt nóng bừng.

Hai người đi bộ lên tới lưng chừng núi, Chu Linh Vận đã tới đích - chùa Thanh Vân.

"Chúng ta vào lễ đi." Cô đề nghị.

Nghiêm Mộ Hàn nhìn quanh ngôi chùa, ngạc nhiên, "Em cũng tin chuyện này à?"

Trước đây cô không tin, nhưng từ khi xuyên không đến đây, có gì là không thể?

"Cầu mong bình an thôi."

Chu Linh Vận mỉm cười. Nghiêm Mộ Hàn mím môi không nói gì.

"Nếu anh không muốn vào, đợi em ở đây nhé." Cô tưởng anh không thích nên không ép.

"Đã đến rồi, cùng vào đi." Anh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, không muốn rời xa dù chỉ một bước.

"Ừm."

"Em nghe nói bùa bình an ở đây rất linh, nên muốn cầu cho anh một cái."

"Chuyện này làm sao tin được?" Nghiêm Mộ Hàn là người vô thần, hoàn toàn không tin.

"Không biết có linh không, nhưng em muốn cầu một cái. Tấm bùa sẽ gửi gắm lời chúc của em."

Kiếp trước, bà ngoại cô mỗi năm đều cầu bùa bình an cho cô. Nhìn thấy bùa, cô lại nhớ đến người bà hiền từ, lòng bình yên.

Thành tâm thì ắt linh ứng.

Sau khi bà mất, cô luôn giữ tấm bùa cuối cùng bà cho, nó đồng hành cùng cô suốt những ngày tháng sau này...

"Công việc anh nguy hiểm, em hay lo lắng vu vơ. Có tấm bùa thay em bảo vệ anh, em cũng yên lòng hơn."

Giọng cô nhẹ nhàng, đầy yêu thương khiến Nghiêm Mộ Hàn xúc động khôn nguôi.

Cô thật sự yêu anh...

Cảm giác yêu đương tương tư này thật tuyệt vời.

Anh muốn ôm chặt cô, nhưng giữa chốn đông người, đành kìm lòng.

"Em thật tốt."

"Vậy mà đã cảm động rồi? Anh dễ thỏa mãn thật."

Chu Linh Vận khẽ cười, giờ cô chỉ muốn anh nhớ mãi hình ảnh đẹp đẽ này của cô, dù nguyên chủ có trở lại cũng không thể thay thế.

"Anh sẽ mãi nhớ em lúc này chứ?"

Chu Linh Vận bất giác hỏi.

Comments