Hải Thành, chín giờ tối, ánh trăng tỏa sáng giữa bầu trời đầy sao.
Tối nay, Hạ Mạt đi theo Lục Nghiễn Lễ tham gia một bữa tiệc nhỏ. Sau khi ăn xong, Lục Nghiễn Lễ bị mọi người vây quanh chơi bài, Hạ Mạt cầm ly rượu đứng ở khu vực đồ uống, thường xuyên có người đến chào hỏi.
Sau khi uống vài ly rượu, xã giao với vài vị tổng giám đốc, Hạ Mạt đi ra ban công, gió nhẹ quất vào mặt. Đứng được một lúc, mùi rượu trên người đã tản bớt, Hạ Mạt chuẩn bị trở về phòng thì một người đàn ông ngậm điếu thuốc đi lại, vẻ mặt cà lơ phất phơ, vừa nhìn liền biết là một cậu ấm.
“Người đẹp, sao lại đứng một mình ở đây vậy, bạn trai em đâu?”
Hạ Mạt nghe thấy sự thăm dò trong lời nói của đối phương, cô mỉm cười nhẹ rồi khách sáo trả lời: “Tôi đang đứng đợi sếp.”
Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô: “Sếp em là ai?”
Hạ Mạt nhìn thấy sự hứng thú trong mắt đối phương, lặng lẽ dịch sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với anh ta, cô cười dịu dàng: “Tổng giám đốc Lục.”
“Tổng giám đốc Lục?” Khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, ánh mắt quét qua phòng VIP rồi tỏ rõ sự tiếc nuối, song anh ta vẫn cố hỏi tiếp vì chưa muốn từ bỏ ý định: “Cô thật sự được tổng giám đốc Lục dẫn tới sao?”
Không đợi Hạ Mạt mở miệng, tổng giám đốc ngành gỗ Trần Thị đi tới: “Tiểu Xuyên.”
“Ba.” Người đàn ông không nhìn Hạ Mạt nữa.
Hạ Mạt đã gặp tổng giám đốc Trần vài lần, cô cười chào hỏi ông ấy: “Tổng giám đốc Trần.”
“Thư ký Hạ.” Tổng giám đốc Trần giới thiệu với cô: “Đây là con trai tôi, mới tốt nghiệp, tôi dẫn theo để trải sự đời.”
Tổng giám đốc Trần biết tính tình của con trai mình, lo lắng anh ta không biết chừng mực mà có ý đồ với Hạ Mạt, gây mất lòng Lục Nghiễn Lễ. Ông ấy nhìn về phía Trần Xuyên, ngầm nhắc nhở: “Cô Hạ không lớn hơn con bao nhiêu, tuổi còn trẻ đã làm thư ký của tổng giám đốc Lục, con cần phải học tập thư ký Hạ.”
“Cái này con học không được đâu.” Trần Xuyên thốt lên: “Con đâu phải con gái, làm sao mà học được?”
Lời nói của Trần Xuyên không hề khéo léo, thậm chí ánh mắt anh ta nhìn Hạ Mạt còn có ý mập mờ.
Hạ Mạt hiểu ý anh ta, chức vụ thư ký trong mắt rất nhiều người đều không được coi là đàng hoàng, nhất là thư ký nữ trẻ tuổi xinh đẹp càng dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man. Đây không phải là lần đầu tiên người khác có suy nghĩ phiến diện về Hạ Mạt.
Tổng giám đốc Trần trừng mắt liếc nhìn Trần Xuyên, ý bảo anh ta ăn nói cho cẩn thận.
Hạ Mạt vẫn mỉm cười khách sáo, tỏ ra rất tự nhiên như không hiểu ý của Trần Xuyên: “Chắc tổng giám đốc Trần nói đùa, tuy hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu Trần và không biết nhiều về anh ấy, nhưng ông là người giỏi giang, học sâu hiểu rộng nên cậu Trần đây có người ba như ông, mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng là người xuất sắc, đúng hơn phải là tôi nên học tập anh ấy.”
Hạ Mạt nâng ly rượu trong tay mỉm cười với Trần Xuyên, giọng nhẹ nhàng chân thành: “Có cơ hội nhất định sẽ nhờ cậu Trần chỉ dẫn.”
Sau khi trò chuyện với tổng giám đốc Trần thêm vài câu, Hạ Mạt xoay người, đi giày cao gót quay trở lại trong phòng.
Tham gia buổi tiệc tối nay, Hạ Mạt mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc xõa sau lưng, để lộ xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp. Cô toát lên sự dịu dàng, khi cười đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời, vô cùng hấp dẫn. Trông dáng vẻ cô là người rất dễ bị lừa gạt, là mẫu người yêu thích của Trần Xuyên. Trần Xuyên vừa bước vào cửa đã chú ý đến cô, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có một đêm tuyệt vời, không ngờ cô lại là thư ký của Lục Nghiễn Lễ.
Trần Xuyên nhìn theo hướng Hạ Mạt rời đi, ánh mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.
Khi Hạ Mạt quay lại phòng thì vừa lúc kết thúc một ván bài. Lục Nghiễn Lễ bỏ bài trong tay xuống rồi hơi ngả người ra sau. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, môi mỏng khẽ nhếch lên, mặt không thể hiện cảm xúc gì cả.
Hạ Mạt nhìn là biết hiện tại anh không được vui lắm, lặng lẽ đi nhanh đến phía sau lưng Lục Nghiễn Lễ. Cô hơi cúi người, nói với tông giọng bình thường nên các sếp lớn ngồi quanh vừa bỏ bài xuống đều nghe thấy rõ: “Tổng giám đốc Lục, bà Tống vừa mới gọi điện bảo anh tối nay về nhà, bà ấy có chuyện muốn nói với anh.”
Lục Nghiễn Lễ gật đầu rồi đứng lên nói: “Tôi xin phép đi trước.”
Vài vị tổng giám đốc vội đứng lên khách sáo muốn tiễn anh, ánh mắt Lục Nghiễn Lễ khẽ liếc nhìn Hạ Mạt. Không cần anh lên tiếng, Hạ Mạt đã mỉm cười bước ra ứng phó và mời họ dừng bước. Đợi đến khi Lục Nghiễn Lễ ra khỏi phòng, cô mới xoay người bước nhanh theo sau.
Trong các trường hợp xã giao thế này, hiểu tâm tư của sếp, tạo bậc thang cho sếp thoát thân đúng lúc là nhiệm vụ của một thư ký như Hạ Mạt. Làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ được ba năm, Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ phối hợp ngày càng ăn ý.
Ngày mai là ngày giỗ của ông nội Lục Nghiễn Lễ, là một ngày rất quan trọng đối với nhà họ Lục. Tất cả mọi người trong nhà họ Lục phải đến thắp nhang. Ngày mai Lục Nghiễn Lễ không đến công ty, nhưng anh có một bộ hồ sơ cần đưa cho phó tổng giám đốc nên Hạ Mạt phải đi theo Lục Nghiễn Lễ để lấy tài liệu.
Buổi tiệc tối nay được tổ chức tại khách sạn nằm ở phía tây Hải Thành, nhà họ Lục ở phía đông, khoảng cách khá xa. Sau khi đi xe ước chừng một tiếng đồng hồ, xe chạy ổn định vào cổng nhà tổ của nhà họ Lục.
Tối nay Lục Nghiễn Lễ có uống rượu một chút, sau khi lên xe anh liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong xe yên tĩnh, Hạ Mạt chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng. Cô ngồi yên ở ghế phụ không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ quấy rầy Lục Nghiễn Lễ nghỉ ngơi.
Trong mắt người ngoài, cô thư ký Hạ Mạt rất được Lục Nghiễn Lễ tín nhiệm. Ở trước mặt Lục Nghiễn Lễ, cô xử lý công việc đâu ra đấy, phong thái rất ung dung nên thậm chí nhiều người lén đoán mò mối quan hệ của Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ, cho rằng Hạ Mạt còn trẻ mà đã có thể trở thành thư ký đắc lực nhất bên cạnh Lục Nghiễn Lễ đều dựa vào sắc đẹp của cô.
Thậm chí còn có người nói cô được sếp chiều mà sinh hư, xem thường cả mẹ của Lục Nghiễn Lễ, ỷ vào thân phận thư ký mà cản trở việc Lục Nghiễn Lễ xem mắt đối tượng do nhà họ Lục sắp xếp cho anh.
Trên thực tế, Hạ Mạt không hề bình tĩnh như vậy trước mặt Lục Nghiễn Lễ. Trong công việc, Lục Nghiễn Lễ có yêu cầu rất nghiêm khắc với cấp dưới, làm việc với anh cực kỳ áp lực.
Hạ Mạt còn nhớ rõ lần đầu tiên cô gặp Lục Nghiễn Lễ. Đó là ngày kiểm tra sát hạch của Lục Nghiễn Lễ khi cô còn là thực tập sinh, ngoài cô ra còn có bảy thực tập sinh khác. Tám người chỉ có một người được ở lại, mà ai cũng tốt nghiệp từ các trường danh tiếng nên việc cạnh tranh rất khắc nghiệt.
Trước đó, họ đã thực tập ở tập đoàn Lục Thị được ba tháng. Vì luôn làm việc cùng nhau nên Hạ Mạt biết rõ sự xuất sắc của các thực tập sinh, nhưng vào lúc này, những con người cực kỳ ưu tú trong mắt Hạ Mạt sau khi thực hiện báo cáo với Lục Nghiễn Lễ đều bị anh chỉ ra thiếu sót.
Hạ Mạt được sắp xếp là người báo cáo cuối cùng. Chứng kiến những đứa con của trời với lý lịch ấn tượng, năng lực xuất chúng báo cáo trước cô bị Lục Nghiễn Lễ đả kích đầy thương tích, Hạ Mạt căng thẳng đến khó thở.
Cố gắng hoàn thành báo cáo, Hạ Mạt bất an nhìn Lục Nghiễn Lễ, chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.
Ngón tay thon dài của Lục Nghiễn Lễ đóng lại trang báo cáo cuối cùng cô nộp, đuôi mắt khẽ nhếch, ánh mắt thâm thúy nhìn cô. Bất ngờ thay, Lục Nghiễn Lễ không chỉ ra thiếu sót trong báo cáo của cô: “Nội dung báo cáo của cô không có vấn đề gì.”
Hạ Mạt vừa mới thở phào thì nghe Lục Nghiễn Lễ nói tiếp: “Cô căng thẳng lắm à?”
Đôi mắt sâu không thấy đáy của anh giống như nhìn thấu cô. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Hạ Mạt thành thật “ừ” một tiếng.
Ngón tay thon dài của Lục Nghiễn Lễ vô thức gõ trên bàn, giọng lạnh lùng bình tĩnh: “Thư ký là phải làm việc bên cạnh tôi, cô chỉ mới báo cáo với tôi mà đã căng thẳng đến nỗi run cả giọng thì cần gì phải mất thời gian nhận công việc này.”
Ngay khi anh dứt lời, Hạ Mạt thoáng thấy lạnh sống lưng, xấu hổ không biết làm sao. Lục Nghiễn Lễ cứ nhìn thẳng vào đôi mắt trĩu nặng của cô, ép tới nỗi cô không thở được.
Đầu óc Hạ Mạt trống rỗng mấy mấy giây, tưởng rằng mình đã trượt kỳ sát hạch lần này. Thế nhưng, ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ vẫn không thay đổi, cứ nhìn chằm chằm cô.
Dưới áp lực cực kỳ lớn, Hạ Mạt cảm thấy bài kiểm tra vẫn chưa kết thúc, Lục Nghiễn Lễ vẫn đang đợi cô trả lời.
Cô có dự cảm, những lời cô sắp nói sẽ có ảnh hưởng quan trọng tới cuộc đời mình.
Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự căng thẳng và nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn. Cô khẽ cong khóe miệng, mỉm cười như được khai sáng: “Tổng giám đốc Lục, mấy tháng trước anh đã từng đến trường đại học của tôi thực hiện một buổi tọa đàm. Bài phát biểu của anh rất hữu ích đối với tôi nên tôi vô cùng ngưỡng mộ anh, khao khát muốn có cơ hội được ở bên cạnh anh để học hỏi. Vì vậy hôm nay gặp được anh khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng, sợ biểu hiện không tốt sẽ bỏ lỡ cơ hội lần này rồi tiếc nuối cả đời.”
Lục Nghiễn Lễ không nhìn cô nữa, cũng không nhận xét lời cô nói.
Ra khỏi văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, chân Hạ Mạt trở nên mềm nhũn, lòng bàn tay dính dớp đầy mồ hôi.
Hạ Mạt đã đậu kỳ sát hạch lần đó, thành công được nhận vào làm ở tập đoàn Lục Thị và trở thành thư ký của Lục Nghiễn Lễ, làm việc bên cạnh anh suốt ba năm. Mặc dù công việc cũng ngày càng thuận buồm xuôi gió, thế nhưng Hạ Mạt vẫn không thể quên cảm giác áp lực nghẹt thở trong buổi sát hạch hôm đó, tâm lý sợ hãi vô thức khi đối diện với anh.
Ở trước mặt anh, cô luôn luôn cảm thấy cực kỳ căng thẳng, không hề dám lơ là một giây. Trừ phi công việc yêu cầu, nếu không Hạ Mạt cũng không dám nói thêm với anh câu nào, làm sao có chuyện ỷ vào sắc đẹp được o bế mà trở nên kiêu căng chứ.
Nhưng mà lời đồn càng ngày càng lan truyền càng quá đáng, cái gì cũng nói được, ngay cả đồng nghiệp trong công ty có quan hệ tốt với cô cũng lén hỏi cô có phải có ý với tổng giám đốc Lục không, nếu không thì vì sao một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như cô mà vẫn luôn độc thân, không quen bạn trai.
Tuy Hạ Mạt thầm nghĩ không cần quan tâm lời nói của người khác, nhưng bị đồng nghiệp thân thiết dò hỏi thẳng mặt, lại còn mượn cớ vì tốt cho cô mà phân tích lợi ích khi làm dâu nhà họ Lục, khuyên cô biến tin đồn thành thật rồrồi quan tâm Lục Nghiễn Lễ hơn, trở thành bạn gái của Lục Nghiễn Lễ, những lúc như vậy cô thật sự không biết phải làm sao.
Ai lại muốn hẹn hò với sếp của mình chứ, hàng ngày đi làm bị sếp đày vẫn chưa đủ sao?
Thế nhưng, cô không thể trực tiếp giải thích với đồng nghiệp rằng mình không hề có ý gì với tổng giám đốc Lục, ba người thành hổ*, lỡ lời giải thích của cô truyền đi cuối cùng lại trở thành cô không ưa Lục Nghiễn Lễ.
*Ba người thành hổ: Tin đồn nếu ngày càng có nhiều người tin thì thiên hạ đều sẽ tin là thật.
Cô chỉ là một thư ký, lỡ bị đồn là không ưa Lục Nghiễn Lễ thì sự nghiệp của cô xem như kết thúc.
Hạ Mạt bóp cổ tay thở dài, nghĩ đến gì đó bèn lặng lẽ liếc mắt nhìn người đàn ông ngồi ghế sau. Lục Nghiễn Lễ ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế. Ánh đèn ven đường xuyên qua cửa kính thủy tinh rọi vào trong xe. Dưới ánh đèn mờ nhạt, đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên lạnh lùng cứng cỏi. Anh đang nhắm mắt, hô hấp ổn định, chắc là đang ngủ.
Hạ Mạt không nhìn anh nữa, cầm di động lên, mở màn hình bấm vào ứng dụng kết bạn xem danh sách bạn bè. Cô mím môi, gửi một tin nhắn.
Summer: [Chào buổi tối, anh L.]
Comments