Chương 10

Chương 10

Thường ngày L rất ít nói, mỗi lần Hạ Mạt nhắn tin để than phiền điều gì đó, anh đều im lặng đọc mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Nhưng hôm nay, anh lại bất ngờ trả lời cô.

 

L: [Không đâu.]

 

Anh nói "không đâu" với một giọng điệu chắc chắn, không phải kiểu phỏng đoán như "có lẽ sẽ không" hay "chắc là không", cứ như anh rất tin rằng sếp cô sẽ không nghi ngờ rằng cô thích mình vậy.

 

Hạ Mạt hỏi anh: [Sao anh biết sẽ không?]

 

L: [Dựa vào cách cô nói chuyện thường ngày, cô luôn giữ khoảng cách nhất định khi nói chuyện riêng tư với sếp của mình.]

 

L nghĩ rằng sếp của cô sẽ không nghi ngờ cô thích người ta, không phải dựa trên phân tích sếp là người thế nào, mà vì anh cảm thấy cô là người rất biết giữ ranh giới.

 

Điều này chứng tỏ, trong lòng anh, hình ảnh của cô vẫn rất tốt.

 

Hạ Mạt: [Đúng vậy, ngoài công việc thì tôi đều cố tránh xa anh ấy. Đi ngoài đường mà từ xa đã thấy sếp, tôi chỉ mong có cái lỗ nẻ dưới đất để chui xuống cho anh ấy khỏi thấy tôi thôi. Tôi thật không hiểu tại sao người ta lại đồn tôi với sếp yêu nhau, ai lại đi yêu sếp chứ.]

 

L: [Ở đâu có con người, ở đó có tin đồn. Đừng để tâm đến những gì người ngoài nói.]

 

Hạ Mạt cảm thấy L đang an ủi cô.

 

Hạ Mạt buồn bã tâm sự với anh: [Thực ra tôi cũng không quan tâm người ngoài nói gì về tôi, tôi chỉ lo những chuyện không đâu này sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình thôi.]

 

Hạ Mạt hỏi anh: [L, anh đã từng gặp phải chuyện như vậy chưa?]

 

L: [Chuyện gì?]

 

Hạ Mạt: [Chuyện mà rõ ràng anh với người ta không có quan hệ gì riêng tư, nhưng người ta lại nghi ngờ hai người có quan hệ mờ ám ấy.]

 

L im lặng hai phút, sau đó trả lời: [Đã từng.]

 

Nhìn tin nhắn mới hiện lên trên màn hình điện thoại, Hạ Mạt hơi bất ngờ. Cô chỉ hỏi vu vơ thôi, không ngờ L cũng từng bị đồn thổi chuyện tình cảm.

 

Cô rất tò mò, hăng hái nhắn tin: [Anh kể đi, tại sao anh lại bị đồn thổi như vậy?]

 

Dường như L không muốn nói về chuyện này, bèn nhắc cô: [Sếp của cô đi rồi à?]

 

Lúc này Hạ Mạt mới nhớ ra rằng cô đang ở chung xe với Lục Nghiễn Lễ.

 

Cô lén nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Lục Nghiễn Lễ đang cúi đầu, tay cầm điện thoại, ánh mắt dán vào màn hình, trông như cũng đang nhắn tin với ai đó.

 

Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhắn tin cho L: [Anh ấy cũng đang chơi điện thoại, không để ý đến tôi đâu. Sếp ngồi ở hàng ghế sau, tôi ngồi ghế phụ, tôi núp ở đây lén nhắn tin, người ta sẽ không nhìn thấy đâu.]

 

Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Mạt nghe thấy Lục Nghiễn Lễ hỏi tài xế: "Còn bao lâu nữa thì đến công ty?"

 

Hạ Mạt bị giọng nói bất ngờ của anh làm giật mình, tay run lên. Dù không phải nói với cô, nhưng cô vẫn có cảm giác chột dạ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.

 

Cô lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, không dám nghịch mạng xã hội dưới ánh mắt của sếp nữa.

 

Tài xế nhìn vào bản đồ định vị, đáp lại Lục Nghiễn Lễ: "Nếu phía trước không tắc đường thì khoảng 15 phút nữa là đến công ty."

 

Lục Nghiễn Lễ “ừm” một tiếng, dựa lưng vào ghế, không nói thêm gì.

 

Khi về đến công ty, hầu hết mọi người ở phòng tổng giám đốc vẫn đang tăng ca. Thực tập sinh mới - Lý Tự đang ngồi ở bàn làm việc kiểm tra báo cáo mà Hạ Mạt đã giao cho anh ấy.

 

Nhìn theo Lục Nghiễn Lễ đi vào văn phòng, chờ anh đóng cửa lại, Lý Tự mới ghé đầu qua nói với Hạ Mạt: "Thư ký Hạ, tôi đã viết xong báo cáo và gửi vào email của chị rồi. Chị xem giúp tôi với."

 

Hạ Mạt mở email trên máy tính và xem báo cáo mà Lý Tự vừa gửi qua. Xem xong, cô quay sang nói với anh ấy: "Cậu qua đây."

 

Hai người ngồi cùng bàn làm việc nên Hạ Mạt không cần trao đổi qua WeChat, mà trực tiếp chỉ ra các ý cần chỉnh sửa trên máy tính của mình.

 

"Trong báo cáo có nhiều câu lặp ý, không cần thiết phải nhắc đi nhắc lại." Hạ Mạt nói, tay đặt trên con chuột, ngón tay khẽ lướt, đánh dấu những nội dung dư thừa trong báo cáo cho Lý Tự.

 

Lý Tự đứng bên cạnh Hạ Mạt, khom lưng, một tay đặt trên bàn làm việc, ánh mắt chăm chú nhìn vào màn hình máy tính của cô, nghiêm túc lắng nghe cô nói.

 

Rèm cửa văn phòng tổng giám đốc từ từ kéo ra, Lý Tự vô thức quay đầu nhìn về phía đó.

 

"Đừng nhìn sếp Lục." Hạ Mạt không rời mắt khỏi màn hình máy tính, trông như đang tập trung cao độ vào công việc, hoàn toàn không bị tác động bởi bên ngoài, cô khẽ nhắc Lý Tự: "Sếp Lục có việc sẽ gọi cậu, nếu không có chỉ đạo thì cứ làm việc của mình thôi."

 

Hạ Mạt nhẹ nhàng chia sẻ kinh nghiệm nơi công sở: "Chúng ta đến công ty là để làm việc, sếp sẽ không muốn thấy cậu lơ đãng đâu. Khi sếp giám sát công việc, cứ làm những gì cần làm, đừng để sếp nghĩ rằng cậu không làm việc."

 

Lý Tự lập tức hiểu ý, cúi người lại gần Hạ Mạt hơn, hạ giọng nói: "Cảm ơn thư ký Hạ, tôi hiểu ý chị rồi."

 

Dù lời nói của Hạ Mạt rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ lại không hề vòng vo, gần như muốn nói thẳng rằng: Sau này mỗi khi sếp nhìn, dù có đang làm việc hay không thì đều phải tỏ ra như đang làm việc nghiêm túc.

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc xử lý email chưa đọc, ánh mắt thoáng lướt qua khu vực làm việc bên ngoài của Hạ Mạt, ánh nhìn chợt khựng lại.

 

Vị trí bàn làm việc của anh gần ngang với bàn của Hạ Mạt. Từ góc nhìn của anh, Hạ Mạt đang ngồi trên ghế, thực tập sinh mới đứng rất gần cô, tay trái đặt trước cô, tay phải tựa sau lưng cô, trông như đang bao trọn cô trong vòng tay.

 

Còn Hạ Mạt luôn giữ khoảng cách rõ ràng mỗi khi báo cáo công việc với anh, lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.

 

Lục Nghiễn Lễ thu lại ánh nhìn, cầm cốc nước lên nhấp một ngụm.

 

Sau khi rũ mắt suy nghĩ một lát, Lục Nghiễn Lễ bấm gọi đường dây nội bộ.

 

Hạ Mạt vừa góp ý xong những chỗ cần sửa trong báo cáo cho Lý Tự thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại nội bộ, cô vội vàng bắt máy.

 

Giọng Lục Nghiễn Lễ nhàn nhạt: "Thư ký Hạ, pha cho tôi một cốc cà phê."

 

"Vâng, tổng giám đốc Lục."

 

Nhận được chỉ thị từ Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt lập tức đứng dậy đi vào phòng trà.

 

Vừa hay Lý Tự muốn đi vệ sinh, cũng đứng dậy rời khỏi chỗ làm việc.

 

Lục Nghiễn Lễ đặt điện thoại xuống, thấy hai người một trước một sau rời đi thì nhíu mày, sau đó nhấn vào điều khiển từ xa đóng rèm cửa lại.

 

Rèm cửa từ trên xuống dưới chầm chậm khép lại, che khuất bóng dáng bên ngoài.

 

Trong phòng trà, Hạ Mạt đang đổ hạt cà phê vào máy, Lâm Táp vừa bước vào cầm cốc lấy nước, thấy Hạ Mạt pha cà phê bèn hỏi: "Giờ này mà tổng giám đốc Lục còn uống cà phê à?"

 

Cà phê giúp tỉnh táo, nhưng giờ này đã là sau giờ làm việc rồi.

 

Hạ Mạt khẽ đáp "Vâng" rồi nói rất tự nhiên: "Chắc hôm nay phải tăng ca muộn, em cũng cần pha cho mình một cốc."

 

Hạ Mạt lại đổ thêm chút hạt cà phê vào máy.

 

Lâm Táp đứng cạnh nhìn, cảm thán: "Làm thư ký riêng của tổng giám đốc Lục đúng là không dễ, nhưng may mà giờ có thêm người san sẻ cho em rồi."

 

Nhắc đến Lý Tự, Lâm Táp đổi giọng, ghé sát bên Hạ Mạt chạm nhẹ vào tay cô: "Này, Mạt Mạt, em thấy Lý Tự thế nào?"

 

Hạ Mạt tưởng Lâm Táp đang hỏi về thái độ làm việc của Lý Tự, cô gật đầu đáp: "Cũng được, rất có chí tiến thủ, ngày nào cũng tràn đầy năng lượng, trông rất hợp với công việc này."

 

"Chị không hỏi em về công việc của cậu ấy." Lâm Táp nháy mắt: "Chị hỏi em thấy cậu ấy là người thế nào?"

 

Hạ Mạt hiểu ý cô ấy, cười nói: "Chị Táp à, người ta mới đến, vẫn còn là thực tập sinh mà."

 

"Thực tập sinh thì sao chứ, vào được công ty chúng ta là không phải dạng vừa rồi, hơn nữa cậu ấy còn được sếp Lục đích thân phỏng vấn, sếp Lục chọn kỹ lắm, tương lai sẽ xán lạn lắm cho xem. Lại còn đẹp trai nữa, mắt hai mí, mũi cao, da trắng trẻo."

 

Lâm Táp càng nói càng phấn khích, lúc đầu còn hạ giọng nhưng về sau càng hăng, cô ấy khoác tay Hạ Mạt, bảo: "Cậu ấy mới đến mấy ngày nhưng chị đã quan sát rất kỹ rồi, chăm chỉ, tinh ý, chu đáo nữa. Lúc trưa đi ăn cùng chúng ta, cậu ấy luôn vào cửa trước, còn giữ cửa chờ mọi người vào hết mới thả tay, rất lịch thiệp. Dù mới tốt nghiệp năm nay, nhưng cậu ấy là thạc sĩ đấy, chị xem qua lý lịch rồi, cậu ấy chỉ kém em một tuổi thôi, tuổi tác rất hợp."

 

Hạ Mạt cười: "Cả cái này mà chị cũng biết rõ vậy sao?"

 

Lâm Táp: "Nguồn tài nguyên chất lượng như thế này đương nhiên phải tìm hiểu ngay từ đầu. Không chỉ mình chị để ý đâu, số cô gái trẻ trong tập đoàn tìm hiểu về cậu ấy là không đếm xuể đấy. Nếu không ra tay sớm, chắc chưa đầy hai ngày nữa sẽ bị các cô gái phòng ban khác cướp mất rồi. Em xem thử có muốn tận dụng lợi thế gần nước hưởng trước không?"

 

Hạ Mạt lắc đầu: "Em thì thôi đi, tổng giám đốc Lục tuyển cậu ấy vào làm thư ký, nếu em mà... Thì coi sao được?"

 

"Thì sao nào?" Lâm Táp không mấy bận tâm: "Công ty chúng ta đâu cấm yêu đương nơi công sở. Em xem này, em và cậu ấy tuổi tác ngang nhau, cùng vị trí, sau này lương bổng cũng không chênh lệch nhiều. Quan trọng nhất là cậu ấy là người Hải Thành, có hộ khẩu Hải Thành, gia đình tái định cư, có bảy căn nhà. Hiện tại tên cậu ấy đã đứng bốn căn rồi, cậu ấy còn là con một, ba căn còn lại sớm muộn cũng là của cậu ấy."

 

Hạ Mạt ngạc nhiên: "Chuyện này mà chị cũng biết luôn hả?"

 

Sau khi vào công ty, Lý Tự luôn học việc theo Hạ Mạt, tiếp xúc với cô nhiều nhất, nhưng cô hoàn toàn không biết gì về những chuyện này.

 

"Chứ còn gì nữa?" Lâm Táp nhướng mày: "Chị đây đã tìm hiểu kỹ lưỡng cho em rồi, xem thử em có ý gì không, nếu ngại thì chị sẽ giúp em thăm dò ý tứ của cậu ấy."

 

Hạ Mạt vừa định nói không cần vì Lý Tự không phải kiểu người cô thích, thì cửa phòng trà bị đẩy từ bên ngoài vào.

 

Hạ Mạt nhìn sang, ánh mắt lướt qua người bước vào, lưng cô bất giác thẳng lên: "Tổng giám đốc Lục, sao anh lại đến đây?"

 

Lục Nghiễn Lễ không trả lời, ánh mắt rơi vào máy pha cà phê rồi bước tới đó.

 

Hạ Mạt thấy Lục Nghiễn Lễ đi về phía máy pha cà phê thì hơi chột dạ, vội vàng đi trước một bước để rót cà phê.

 

Pha cà phê cho sếp nhưng lại mải trò chuyện trong phòng trà đến mức khiến sếp phải đích thân đến lấy cà phê là chuyện lần đầu tiên xảy ra. Cô không biết liệu những gì cô và Lâm Táp vừa nói trong phòng trà có bị tổng giám đốc Lục nghe thấy hay không.

 

Trong lòng Hạ Mạt thấp thỏm bất an, còn Lâm Táp thì đã chào Lục Nghiễn Lễ ngay từ khi anh bước vào rồi nhanh chân chuồn đi.

 

Hạ Mạt rót xong cà phê, cung kính đưa cho Lục Nghiễn Lễ bằng hai tay: "Tổng giám đốc Lục, cà phê của anh đây."

 

Lục Nghiễn Lễ nhận lấy cà phê, nhìn Hạ Mạt đang cúi đầu đứng tại chỗ như chờ bị trách phạt, rồi nói: "Không rót cà phê của cô à?"

 

Lúc pha cà phê cho Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt tiện thể pha thêm một cốc cho mình.

 

Thấy Lục Nghiễn Lễ không trách cứ việc cô trò chuyện trong phòng trà khiến anh phải đợi lâu, Hạ Mạt thở phào một hơi. Cô lấy cốc rót phần cà phê còn lại ra, rồi quay đầu nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ đang đứng bên cửa sổ.

 

"Lâm Táp định giới thiệu bạn trai cho cô sao?" Lục Nghiễn Lễ bất ngờ lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng, ấm áp như một cấp trên quan tâm đến đời sống của nhân viên.

 

Hạ Mạt ngẩn người một lúc, nhận ra rằng tổng giám đốc Lục đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Lâm Táp, cô có chút ngượng ngùng gật đầu: "Phải ạ."

 

"Cô có muốn không?" Lục Nghiễn Lễ vẫn giữ giọng điệu bình thản, không để lộ bất kỳ cảm xúc nào.

 

Hạ Mạt thật sự không hiểu tại sao tổng giám đốc Lục lại hỏi cô câu này, chẳng lẽ anh có ý với cô...?

 

Hạ Mạt ngập ngừng quan sát biểu cảm của sếp mình.

 

Lục Nghiễn Lễ nâng cốc cà phê lên nhấp một ngụm, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ chiếu vào làm toàn thân anh được bao phủ trong ánh sáng vàng ấm áp, gương mặt anh trở nên sâu lắng và trầm tĩnh.

 

Hạ Mạt thừa nhận Lục Nghiễn Lễ rất đẹp trai, nhưng anh là sếp của cô, là người nắm quyền của Tập đoàn Lục thị, hoàn toàn không cùng thế giới với cô.

 

Cô vô thức siết chặt chiếc cốc cà phê trong tay, cúi đầu cẩn thận lấy hết can đảm, giọng nói rất nhẹ: "Tổng giám đốc Lục, đây là chuyện riêng của tôi."

 

Hạ Mạt cúi đầu nên không thể thấy biểu cảm của Lục Nghiễn Lễ lúc này, nhưng cô có thể cảm nhận được anh đang tiến lại gần.

 

Chóp mũi thoáng ngửi thấy mùi hương trên người anh, Hạ Mạt cảnh giác lùi lại một bước, lần nữa kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

 

Cô vẫn cúi đầu, chỉ thấy được Lục Nghiễn Lễ đã dừng bước.

 

Phòng trà im ắng, một lúc sau, Hạ Mạt nghe thấy giọng nói không mang theo cảm xúc của Lục Nghiễn Lễ.

 

"Đúng là chuyện riêng của cô, thư ký Hạ." Anh nhấn mạnh tên gọi của cô, rồi dừng lại một chút, khiến Hạ Mạt theo phản xạ ngẩng đầu lên.

 

Khóe miệng Lục Nghiễn Lễ nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, giọng nói không nóng không lạnh: "Nghe nói cô đã có bạn trai rồi."

 

Hạ Mạt lập tức hiểu ý của anh. Trước đây cô đã khẳng định trước mặt bà Tống và dì Trần giúp việc nhà họ Lục, rằng mình đã có bạn trai, giờ lại để sếp Lục nghe được đồng nghiệp giới thiệu bạn trai cho mình.

 

Vậy trong mắt tổng giám đốc Lục, chẳng phải cô trở thành một người đã có bạn trai nhưng lại giả vờ độc thân trước mặt đồng nghiệp, muốn nhờ họ tìm kiếm một người đàn ông tốt hơn, là kẻ đứng núi này trông núi nọ, lăng nhăng hay sao?

 

Thảo nào tổng giám đốc Lục lại hỏi cô như vậy, thì ra anh đang cho cô cơ hội để giải thích.

 

Nhưng cô đã nói gì chứ?

 

Đây là lần đầu tiên cô to gan nói năng bóng gió với tổng giám đốc Lục, thậm chí cô còn bảo đó là chuyện riêng của mình, ngầm ám chỉ rằng tổng giám đốc Lục đừng xen vào chuyện của cô.

 

Mặt Hạ Mạt đỏ bừng: "Sếp, sếp Lục…"

 

Hạ Mạt há miệng, nhưng không biết phải giải thích thế nào.

 

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ nhìn cô đầy ẩn ý, đôi mắt đen láy của anh phản chiếu rất rõ sự lúng túng của cô lúc này.

 

Không khí như ngưng đọng lại, vài giây sau, ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ thoáng lướt qua người cô, rồi anh bước ra khỏi phòng trà.

 

Hạ Mạt cảm thấy mình như vừa thoát khỏi hiểm cảnh, đôi chân mềm nhũn tựa vào tường, cô không kiềm được hồi tưởng lại giọng nói và ánh mắt của tổng giám đốc Lục khi nói chuyện với mình. Cô cảm thấy dường như tổng giám đốc Lục rất thất vọng với một cấp dưới "lăng nhăng" như cô.

Comments