Từ phòng trà trở về bàn làm việc, Hạ Mạt cảm thấy toàn bộ sức lực như bị rút cạn, cô ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt ủ rũ.
Lý Tự thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, tưởng rằng cô không khỏe, nghiêng đầu hỏi: "Thư ký Hạ, cô không sao chứ?"
Hạ Mạt yếu ớt đáp: "Không sao."
Lý Tự thấy cô như mất hết sức sống, anh ấy là đàn ông, mới vào làm chưa được bao lâu, chưa thân thiết với Hạ Mạt nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ nửa tin nửa ngờ rồi dời mắt tiếp tục chỉnh sửa báo cáo trên tay.
Hạ Mạt gắng gượng tinh thần để xử lý công việc, hai tay đặt trên bàn phím máy tính, nhưng không thể ngăn mình nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong phòng trà.
Không biết tổng giám đốc Lục đã đứng ngoài phòng trà từ khi nào.
Thật ra, trước đó cô đã từ chối đề nghị của Lâm Táp, nếu tổng giám đốc Lục nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa cô và Lâm Táp thì hẳn anh sẽ biết cô không hề chủ động nhờ Lâm Táp giới thiệu bạn trai mà là Lâm Táp có ý tốt, gặp được người đàn ông điều kiện tốt nên muốn giới thiệu cho cô.
Nhưng tổng giám đốc Lục không thể nào đứng ngoài phòng trà lâu như vậy, chắc chắn là anh đi ngang qua rồi đẩy cửa bước vào, chỉ nghe được mấy câu cuối cùng của Lâm Táp.
Cô nhớ câu cuối cùng Lâm Táp nói với cô là điều kiện của Lý Tự rất tốt, hộ khẩu ở Hải Thành, gia đình thuộc diện tái định cư, có bảy căn nhà.
Sau khi Lâm Táp nói xong, cô còn chưa kịp từ chối thì tổng giám đốc Lục đã bước vào.
Không biết sếp Lục có nghĩ rằng cô là kiểu phụ nữ ham giàu, tham lam vô độ không.
Việc phụ nữ muốn tìm một người đàn ông có điều kiện tốt là chuyện bình thường, nhưng nếu đã có bạn trai mà vẫn giấu giếm đồng nghiệp, còn tìm kiếm người đàn ông có điều kiện tốt hơn thì lại là vấn đề về phẩm chất đạo đức.
Liệu tổng giám đốc Lục có thể chấp nhận một thư ký phẩm hạnh thấp kém như vậy ở bên cạnh không?
Hạ Mạt ngồi ở bàn làm việc mà rầu rĩ, mấy lần trong ngày Lục Nghiễn Lễ gọi cô vào văn phòng, cô đều xấu hổ cúi đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Tổng giám đốc Lục thì không hề nhắc lại chuyện trong phòng trà, mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường, anh vẫn cứ giao việc cho cô.
Câu nói "Nghe nói cô đã có bạn trai rồi" dường như chỉ là lời cảnh báo cuối cùng của một người sếp dành cho cấp dưới sắp phạm sai lầm.
Hạ Mạt nghĩ, cô đã làm việc bên cạnh anh ba năm, sếp Lục ít nhiều cũng có chút nể tình, chắc sẽ không vì chuyện chưa xảy ra mà sa thải cô đâu.
Nhưng nếu cô thực sự làm ra chuyện đứng núi này trông núi nọ, bắt cá hai tay, thì chắc chắn sếp Lục sẽ không nể tình mà tha cho cô.
Hạ Mạt thở dài trong lòng, cảm thấy không ai oan ức hơn mình, rõ ràng là độc thân không có đối tượng nhưng lại bị hiểu lầm thành một kẻ đào mỏ muốn bắt cá hai tay.
Nhưng chuyện này cũng không trách được tổng giám đốc Lục, ai bảo cô lại giả vờ rằng mình có bạn trai.
Cô ngồi thơ thẩn ở bàn làm việc cho đến khi sếp Lục tan làm, nhìn bóng dáng anh khuất dần ngoài cửa văn phòng, Hạ Mạt mới gục xuống bàn như quả bóng xì hơi.
Lâm Táp đi tới vỗ vai cô, sốt ruột hỏi: “Mạt Mạt, chuyện đó em đã nghĩ thế nào rồi?”
Hạ Mạt xua tay, nói: “Cảm ơn chị, nhưng bỏ qua chuyện này đi.”
“Nghĩ kĩ chưa đấy, bỏ qua thật à?” Lâm Táp liếc nhìn về phía Lý Tự, anh chàng trông rất đứng đắn, điều kiện cũng rõ tốt: "Hay là nghĩ lại đi, chị thấy điều kiện thế này mà bỏ qua thì tiếc lắm.”
Lâm Táp và Hạ Mạt không nói rõ chuyện gì, trước mặt Lý Tự cũng không sợ anh ấy nghe thấy.
Hạ Mạt chẳng cần nghĩ ngợi gì, vốn dĩ cô đã không có cảm tình với Lý Tự, lại bị tổng giám đốc Lục nhắc nhở như vậy nên cô càng không dám nghĩ ngợi gì thêm. Tổng giám đốc Lục cho rằng cô có bạn trai, nếu giờ cô tiến tới với Lý Tự thì anh sẽ nghĩ cô như thế nào đây?
“Chuyện này thật sự không được đâu chị.” Hạ Mạt nói với giọng đầy kiên quyết.
“Được thôi.” Lâm Táp thấy thái độ của Hạ Mạt như vậy, biết rằng cô không có ý gì với Lý Tự, cô ấy ghé sát tai cô nói nhỏ: “Vậy để chị giúp em tìm người khác vậy.”
“Không cần đâu.” Hạ Mạt vẫn từ chối: "Bây giờ em chỉ muốn tập trung làm việc, không muốn nghĩ đến chuyện khác.”
Lâm Táp nhạy bén nhận ra Hạ Mạt có gì đó không ổn. Trước đây, khi hai người nói chuyện về việc tìm bạn trai, thái độ của Hạ Mạt vẫn là nếu gặp người phù hợp thì có thể tiến tới, nhưng hôm nay khi cô ấy giới thiệu đối tượng thì Hạ Mạt lại đổi thành chỉ muốn tập trung làm việc, không nghĩ gì khác.
Lâm Táp quan sát Hạ Mạt với ánh mắt dò xét, kéo cô sang một bên rồi nhỏ giọng hỏi: “Có phải tổng giám đốc Lục đã nói gì với em không?”
Vừa rồi, khi cô ấy và Hạ Mạt đang nói chuyện trong phòng trà về việc giới thiệu Lý Tự cho Hạ Mạt thì tổng giám đốc Lục đi ngang qua, cô ấy đi ra trước, còn Hạ Mạt và tổng giám đốc Lục ở lại trong phòng trà thêm một lúc. Sau khi Hạ Mạt đi ra thì vẻ mặt đã không ổn nữa.
"Mạt Mạt, em nói thật với chị đi, có phải em có ý với tổng giám đốc Lục không?"
Hạ Mạt ngẩng đầu đối diện ánh mắt dò xét của cô ấy, biết ngay cô ấy đang nghĩ gì. Đúng là tổng giám đốc Lục đã nói gì đó với cô, nhưng hoàn toàn không phải như Lâm Táp tưởng tượng.
Chuyện này không thể giải thích rõ ràng với Lâm Táp được, Hạ Mạt giả bộ ngây ngô: "Sếp Lục không nói gì cả mà, chuyện này có liên quan gì đến sếp Lục đâu chị?"
Lâm Táp khoanh tay, ánh mắt nhìn Hạ Mạt chăm chú, dò hỏi: "Thật ra nếu nói về đàn ông có điều kiện tốt, thì ai có thể so với tổng giám đốc Lục được chứ?"
Hạ Mạt đột nhiên cảm thấy rất bất lực: "Chị Táp, đừng đùa nữa, tổng giám đốc Lục là người thế nào, còn em là người thế nào chứ."
Lâm Táp chậc một tiếng: "Mơ mộng thì vẫn có thể mà."
"Mơ mộng thì được, nhưng không thể quá viển vông được."
Hạ Mạt quay lại bàn làm việc thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan ca, Lâm Táp nhìn gương mặt xinh đẹp rạng rỡ của cô, nghĩ bụng cô gái này đúng là đẹp mà không tự biết, xinh đẹp đến vậy mà lại chẳng hề có ý định tận dụng nhan sắc để bước chân vào hào môn.
Theo cô ấy, nếu Hạ Mạt thật sự có ý với tổng giám đốc Lục thì chưa chắc đã không thành công. Hạ Mạt vừa xinh đẹp, tính cách lại dễ mến, đôi mắt to tròn sáng long lanh, khi cười còn khiến phụ nữ như cô ấy cũng cảm thấy ấm lòng thì thử hỏi người đàn ông nào cưỡng lại được?
Hơn nữa, vẻ ngoài của Hạ Mạt thuộc kiểu ngọt ngào ngoan ngoãn mà người lớn tuổi yêu thích. Cô ăn nói rất khéo, mỗi lần bà Tống đến công ty đều thích ngồi uống trà trò chuyện với cô, trông có vẻ rất quý mến cô.
…
Sau chuyện trong phòng trà, tuy Lục Nghiễn Lễ không nói gì thêm nhưng mỗi ngày khi đối diện với anh, Hạ Mạt không kìm được cảm giác chột dạ và xấu hổ.
Nhất là đôi khi tổng giám đốc Lục còn nhìn chằm chằm cô một cách khó hiểu, nhếch môi cười nhưng ánh mắt không có chút cảm xúc nào, như thể đang chế nhạo cô vậy.
Mỗi lần bị anh nhìn như vậy, cô lại nghĩ đến cảnh trong phòng trà, xấu hổ đến mức chỉ muốn độn thổ. Thế nhưng cô vẫn phải nheo mắt mỉm cười với anh, thật sự mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác.
Thứ sáu hôm đó là sinh nhật Hạ Mạt, các đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc đã hẹn nhau cùng tổ chức sinh nhật cho cô. Quan hệ giữa các đồng nghiệp trong văn phòng rất tốt, khi sinh nhật đồng nghiệp khác, mọi người cũng đều tụ tập lại để tổ chức.
Giờ nghỉ trưa, Hạ Mạt đã đặt chỗ nhà hàng, sau đó đi dạo quanh trung tâm thương mại đối diện công ty, cô ưng hai chiếc váy và chụp gửi ảnh cho L xem.
Hạ Mạt: [Anh thấy chiếc nào trong hai chiếc này đẹp hơn?]
Có lẽ L cũng đang nghỉ trưa nên trả lời rất nhanh.
L: [Đều như nhau.]
Sao mà lại giống nhau được, một chiếc màu đỏ, một chiếc màu đen, kiểu dáng cũng khác nhau mà.
Hạ Mạt: [Anh chọn giúp tôi một cái đi, tối nay tôi sẽ mặc. Anh chọn cái nào thì tôi mặc cái đó.]
L hỏi: [Dịp gì?]
Hạ Mạt: [Sinh nhật tôi, tối nay tôi mời đồng nghiệp đi ăn mừng.]
L: [Đồng nghiệp nam hay nữ?]
Hạ Mạt mỉm cười: [Văn phòng tôi có cả nam lẫn nữ, anh hỏi chuyện này làm gì?]
L không trả lời câu hỏi đó, chỉ chọn cho cô chiếc váy màu đen.
Hạ Mạt cố ý hỏi anh: [L, anh có muốn đến dự sinh nhật tôi không?]
Hạ Mạt biết anh sẽ không nhận lời mời của cô, anh thận trọng đến mức còn chưa từng gửi cho cô một tấm ảnh, làm sao có thể đến chúc mừng sinh nhật cô được? Ban đầu, cô cứ nghĩ rằng L sẽ từ chối thẳng thừng hoặc lảng tránh vấn đề.
Không ngờ, L lại hỏi ngược lại cô: [Cô dám để tôi tham gia sao?]
Hạ Mạt: […]
L: [Ý này là sao?]
Hạ Mạt: [Thật không dám giấu, đúng là tôi không dám.]
Dù cô rất thích trò chuyện với anh và cũng mong được gặp anh, nhưng lần đầu gặp mặt đã mời anh cùng đồng nghiệp mừng sinh nhật mình thì đúng là cô không dám thật.
L: [Không dám mà còn hỏi tôi?]
Hạ Mạt bị anh phản đòn, không chịu thua, mở tin nhắn thoại lên rồi nhẹ nhàng trêu chọc anh.
"Tối nay đợi họ về hết rồi, anh đến được không? L, tôi muốn đón sinh nhật cùng anh."
"Tối nay tôi sẽ mặc chiếc váy đen anh chọn, anh có muốn ngắm không?"
Liên tiếp hai đoạn tin nhắn thoại gửi qua, đối phương rơi vào im lặng.
Hạ Mạt chờ một lúc, biết rằng anh lại muốn giữ im lặng đến cùng thì chế nhạo anh.
“L, anh đúng là một kẻ nhát gan.”
Mỗi lần cô trêu chọc anh, anh đều lảng tránh rất nhanh.
“Tôi chỉ là một cô gái nhỏ bé yếu đuối, anh là đàn ông, chẳng lẽ còn sợ tôi sẽ ăn thịt anh sao?”
Hai phút sau, L gõ trả lời: [Tôi đang làm việc.]
Hạ Mạt gửi lại anh một sticker mèo con giận dữ.
Hạ Mạt thanh toán xong, để chiếc váy lại cửa hàng, nhờ họ giúp giặt và phơi khô, tối cô tan làm sẽ đến đây thay đồ.
Buổi chiều trôi qua rất nhanh, mỗi thứ sáu Lục Nghiễn Lễ đều về biệt thự nhà họ Lục, ngày này anh hiếm khi tăng ca. Đúng 5 giờ, màn hình máy tính nhảy sang giờ chẵn, mọi ánh mắt trong văn phòng đều dồn về phía phòng tổng giám đốc.
Một lát sau, cửa phòng tổng giám đốc mở ra, Lục Nghiễn Lễ bước ra ngoài.
Hạ Mạt đứng dậy, dõi theo bóng dáng sếp Lục rời đi, nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Số phòng ăn của nhà hàng cô đã gửi cho Lâm Táp, bảo cô ấy và các đồng nghiệp khác đến nhà hàng trước, còn cô phải đến trung tâm thương mại thay chiếc váy mới mua lúc trưa.
Nhà hàng cô đặt cách công ty chỉ vài phút đi bộ, Hạ Mạt thay đồ xong còn tiện thể trang điểm lại trong cửa hàng rồi mới qua.
Đến nhà hàng, nhân viên phục vụ dẫn Hạ Mạt đi đến cửa phòng riêng, cô tự đẩy cửa bước vào.
“Xin lỗi mọi người nhé, tôi đến muộn, để mọi người phải chờ lâu…” Hạ Mạt cười xin lỗi đồng nghiệp, nhưng nói được một nửa thì im bặt. Sự gượng gạo trên gương mặt chợt hiện lên song cô vẫn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chào người đàn ông ngồi ở vị trí chính trong phòng: “Sếp Lục.”
Ánh mắt cô lướt qua một vòng, tất cả đồng nghiệp đều ngồi ngay ngắn, không ai có thể giải thích cho cô vì sao tổng giám đốc Lục lại ở đây.
Lục Nghiễn Lễ đang uống trà, đôi tay thon dài cầm chiếc tách sứ xanh, khẽ gật đầu: “Thư ký Hạ, ngồi đi.”
Trên bàn chỉ còn trống một chỗ bên phải Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt hít sâu một hơi, để túi xách lên sofa bên cạnh, rồi đi qua ngồi xuống bên cạnh anh.
Khi mọi người đã đông đủ, nhân viên phục vụ theo quy trình của nhà hàng bưng bánh kem vào.
Hôm nay là sinh nhật của Hạ Mạt, nhưng vì có tổng giám đốc Lục ở đây, Chu Hồng Hưng lấy bánh kem từ tay nhân viên mà không chút do dự, đặt ngay trước mặt Lục Nghiễn Lễ.
Lục Nghiễn Lễ hơi nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, định chuyển bánh sang cho Hạ Mạt.
“Sếp Lục.”
Hạ Mạt mỉm cười đầy vẻ nịnh nọt, đưa cây nến cho Lục Nghiễn Lễ: “Sếp phúc lộc dồi dào, ngày thường tôi chẳng dám làm phiền anh, nhưng hôm nay là sinh nhật tôi, tôi cả gan nhờ sếp giúp tôi cắm nến lên bánh để tôi được hưởng chút may mắn từ sếp."
Lục Nghiễn Lễ nhận cây nến tượng trưng cho tuổi 25 từ tay Hạ Mạt, cắm lên bánh kem.
Trong phòng ngay lập tức vang lên tiếng vỗ tay rộn ràng, từng người trên bàn thay nhau nói những lời hay ý đẹp.
“Thật ghen tị với thư ký Hạ, bánh sinh nhật còn được tổng giám đốc Lục đích thân cắm nến.”
“Liệu sinh nhật tôi có thể dời trước đến hôm nay được không? Giờ tôi chỉ muốn mua bánh kem ăn mừng sinh nhật luôn, để hưởng được chút phúc khí của sếp Lục.”
Có sếp xuất hiện ở những dịp như thế này, nhân viên không tránh được việc phải tâng bốc sếp. Tuy rằng màn nịnh nọt này là do Hạ Mạt khởi xướng, nhưng hôm nay là sinh nhật cô, lẽ ra bữa tiệc tối nay phải đầy tiếng cười vui vẻ, chủ và khách đều thoải mái, thế mà vì sự có mặt của sếp mà ai nấy đều ngồi không yên nổi.
Hạ Mạt rất bực bội, lén nhìn Lục Nghiễn Lễ một cái, anh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không nói một lời nào.
Thấy ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ không chú ý đến mình, Hạ Mạt lấy điện thoại ra, phát hiện Lâm Táp đã gửi cho cô mấy tin nhắn từ hơn chục phút trước.
Hạ Mạt bỏ qua tin nhắn của Lâm Táp, nhắn cho L để than phiền.
[Thật không hiểu nổi, sinh nhật tôi mà chẳng biết sao sếp tôi lại có mặt ở đây.]
Hạ Mạt lại liếc mắt nhìn Lục Nghiễn Lễ, bên tai vẫn là những lời tâng bốc ngọt ngào của đồng nghiệp dành cho sếp, cô thật sự nuốt không trôi cục tức này, cảm thấy rất bất bình.
[Người ta là Thu Nhã kết hôn, mà anh ấy còn hát hò nhảy múa.]
Comments