Chương 12

Chương 12

Hạ Mạt xả hết nỗi bực dọc xong, mở WeChat lên, lướt qua tin nhắn của Lâm Táp.

 

Lâm Táp: [Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp! Mạt Mạt, hình như tổng giám đốc Lục quên đồ nên quay về văn phòng lấy, vừa hay bắt gặp cả nhóm bọn chị cùng đi xuống. Em biết đấy, vừa thấy sếp đi trước thì bọn chị đã vội kéo nhau xuống ngay sau, vậy mà còn bị tổng giám đốc Lục bắt gặp. Cảnh tượng lúc ấy đúng là bối rối hết chỗ nói, bọn chị chỉ còn cách giải thích hôm nay là sinh nhật em, tiện miệng mời luôn tổng giám đốc tham gia thôi.]

 

Phần còn lại không cần nói thêm cũng hiểu, lúc này Lục Nghiễn Lễ đang ngồi đây, rõ là đã nhận lời mời đó.

 

Hạ Mạt đặt điện thoại xuống, chú ý đến Lục Nghiễn Lễ.

 

Anh đang xem điện thoại, hàng mi rủ xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, dáng vẻ thản nhiên mà cao quý. Không biết anh vừa đọc được tin nhắn gì mà khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười khẩy, dường như tin nhắn đó khiến anh không vui.

 

Dù Hạ Mạt nghĩ rằng người khiến tâm trạng tổng giám đốc Lục xấu đi chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi tâm trạng sếp không tốt mà mình lại ngồi ngay bên cạnh, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của sếp. Là cấp dưới, cô cần có con mắt tinh tế để dỗ sếp vui lên kịp thời.

 

"Tổng giám đốc Lục." Hạ Mạt đứng dậy nâng ly rượu trước mặt lên, ánh mắt lấp lánh tràn đầy ý cười nhìn Lục Nghiễn Lễ, giọng điệu chân thành và thành khẩn: "Tổng giám đốc Lục, thật ra từ nhiều ngày trước, tôi đã do dự không biết có nên mời anh tham dự sinh nhật mình hay không. Tôi muốn mời anh vì anh đã dìu dắt tôi trong suốt thời gian qua. Dù anh là sếp nhưng từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy anh giống như người thầy, là ngọn đèn chỉ đường của tôi. Tôi thật sự kính trọng anh, vì vậy rất mong anh đến sinh nhật mình. Nhưng anh không chỉ là sếp của riêng tôi mà còn là lãnh đạo của cả tập đoàn Lục thị, công việc bận rộn trăm bề, tôi không dám vì chút chuyện nhỏ như sinh nhật mình mà làm phiền anh được. Đắn đo mãi, mỗi lần lấy hết can đảm định mời anh thì tôi lại không biết phải mở lời thế nào. Không ngờ ông trời lại ưu ái tôi."

 

Hạ Mạt hơi nhướng mày, dáng vẻ như có chút tự hào: "Tôi thật may mắn, được trời cao phù hộ, để anh tình cờ gặp chị Táp và mọi người đang chuẩn bị đi mừng sinh nhật tôi. Anh lại có lòng tốt đến góp vui cùng tôi, thật khó mà diễn tả được tâm trạng của tôi khi vừa bước vào và nhìn thấy anh."

 

Thật ra cảm xúc đó là cạn lời tới cực điểm.

 

Hạ Mạt âm thầm phàn nàn trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt như chứa đầy ánh sao, xúc động nói: "Nói chung là vô cùng bất ngờ, tổng giám đốc Lục, ly này tôi kính anh."

 

Hạ Mạt nâng ly, uống cạn rượu bên trong.

 

Lục Nghiễn Lễ lạnh lùng nghe cô tâng bốc xong, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chân thành của cô, rồi lại liếc nhìn tin nhắn mà cô vừa gửi trên điện thoại.

 

[Thật không biết nói gì, hôm nay là sinh nhật tôi, mà không hiểu sao sếp tôi lại xuất hiện ở đây.]

 

[Người ta là Thu Nhã kết hôn, mà anh ấy còn hát hò nhảy múa.]

 

Tâm trạng Lục Nghiễn Lễ có hơi khó tả, ánh mắt nhìn cô chăm chú, giọng điệu trầm thấp hỏi: "Tôi đến có làm phiền mọi người không?"

 

Hạ Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Sao có thể? Tổng giám đốc Lục, anh đến là điều mà chúng tôi cầu còn không được."

 

Lục Nghiễn Lễ không trả lời, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn khuôn mặt cô chăm chú, như thể nhìn thấu hết mọi thứ.

 

Có lẽ mọi người đều nhận ra tâm trạng của Lục Nghiễn Lễ lúc này không tốt lắm, cả nhóm trong phòng nhìn nhau, ai nấy đều cúi đầu làm lơ, im thin thít không dám mở lời.

 

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Hạ Mạt bị Lục Nghiễn Lễ nhìn đến mức chột dạ. Bề ngoài vẫn cười tươi nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, không hiểu tại sao tổng giám đốc Lục lại đột ngột hỏi liệu anh có làm phiền mọi người không.

 

Chẳng lẽ lúc nãy khi cô đang phàn nàn với L về tổng giám đốc, anh đã liếc thấy tin nhắn trên điện thoại cô?

 

Không thể nào.

 

Dù vị trí của cô gần sếp Lục, nhưng cô đã lén đẩy ghế dịch sang một bên, kéo dãn khoảng cách một chút. Lúc cô gửi tin nhắn cũng rất cẩn thận, lúc đó ánh mắt của sếp Lục cũng không nhìn về phía cô, chắc hẳn sẽ không thấy nội dung trên điện thoại cô.

 

Hạ Mạt cầm chiếc ly rỗng trong tay, đứng trước mặt Lục Nghiễn Lễ, cười tươi nhìn anh, cúi đầu nhún nhường, ánh mắt ngây thơ mà chân thành.

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi đó, ánh mắt đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm mà không nói một lời.

 

Hạ Mạt khẽ mỉm cười, tiếp tục phá vỡ bầu không khí: "Tổng giám đốc Lục, hôm nay anh đã đến đây, tôi cũng chẳng cần ước sinh nhật nữa."

 

Lục Nghiễn Lễ hơi nhướn mày, lắng nghe cô bịa chuyện.

 

"Những người như chúng tôi, vừa tốt nghiệp chưa lâu, đang nỗ lực trong công việc, mỗi năm điều ước sinh nhật chẳng qua cũng chỉ là sự nghiệp suôn sẻ. Có một ông chủ tốt như anh, chắc chắn sự nghiệp của tôi sẽ thuận lợi, cần gì phải ước nữa."

 

Mọi người trong phòng bao nghe bài phát biểu của Hạ Mạt, trong lòng đều vỗ tay khen ngợi cô.

 

Biết ăn nói thật, câu nào rót mật vào tai câu đấy.

 

Chỉ là Lục Nghiễn Lễ vẫn ngồi yên bất động, thậm chí Hạ Mạt còn thoáng thấy vài phần giễu cợt trong ánh mắt anh.

 

Bỗng chốc Hạ Mạt không biết nói gì, không đoán được rốt cuộc tổng giám đốc Lục bị làm sao. Cô chắc chắn rằng mình không làm gì khiến tổng giám đốc Lục không vui, cũng rất nhanh nhạy nhận ra rằng anh không vui là vì xem tin nhắn trên điện thoại.

 

Tổng giám đốc Lục không phải kiểu cấp trên dễ dàng giận cá chém thớt, vậy rốt cuộc người gửi tin nhắn cho anh đã nói gì mà khiến tâm trạng của anh tệ đến vậy.

 

Hạ Mạt chắc chắn không phải do mình làm tổng giám đốc Lục khó chịu, vì cô hoàn toàn không gửi tin nhắn nào cho anh cả.

 

Hạ Mạt nghĩ đủ mọi cách để tâng bốc tổng giám đốc Lục, ánh mắt lướt qua chiếc bánh trên bàn, trong lòng dâng lên một nỗi ấm ức khó tả.

 

Đây là sinh nhật lần thứ 25 của cô, vậy mà vào ngày như thế này, vẫn phải hạ mình lấy lòng sếp.

 

Nghĩ vậy, cô chợt không kìm được, mắt hơi đỏ lên, nước mắt như sắp tràn đầy trong hốc mắt, theo mỗi lần chớp mắt làm ướt hàng mi dài.

 

Lục Nghiễn Lễ bỗng thấy khóe mắt ươn ướt của cô, ánh mắt anh thoáng khựng lại, ngón tay thon dài cầm lấy ly rượu rồi nâng lên uống cạn, chậm rãi hỏi: "Khóc cái gì?"

 

Không khí vừa rồi còn căng thẳng, mọi người đều cúi đầu không dám nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt. Nghe thấy Lục Nghiễn Lễ lên tiếng, họ ngẩng đầu nhìn sang mới phát hiện mắt Hạ Mạt đã đỏ lên.

 

Lâm Táp tưởng rằng Hạ Mạt không chịu nổi nữa, định lên tiếng cứu vãn tình hình thì thấy Hạ Mạt với đôi mắt mơ màng nước lại mỉm cười, nụ cười càng rạng rỡ hơn.

 

"Không khóc đâu, sếp Lục, chỉ là tôi vui quá thôi." Hạ Mạt lấy một tờ giấy ăn trên bàn, nhẹ nhàng lau mắt, cười nói: "Nghĩ đến vài chuyện khi còn nhỏ tổ chức sinh nhật, quá xúc động, làm anh chê cười rồi, sếp Lục."

 

Lục Nghiễn Lễ nhướng mày, chờ cô nói tiếp.

 

Hạ Mạt hít mũi kìm lại cảm giác muốn khóc, cô điều chỉnh lại biểu cảm, hơi rũ mắt, vẻ mặt có hơi ngượng ngùng: "Tổng giám đốc Lục, hiện tại tâm trạng tôi vẫn còn rất xúc động, nếu nói ra lúc này, e rằng tôi sẽ không kìm được mà khóc mất. Tôi muốn bình tĩnh lại một chút, lát nữa sẽ nói riêng với sếp."

 

Lâm Táp cười hỏi: "Bọn chị không nghe được à?"

 

Hạ Mạt giải thích: "Là lời cảm ơn gửi tới tổng giám đốc Lục thôi."

 

Nghe vậy mọi người đều hiểu, lại là mấy lời nịnh bợ tâng bốc đây mà.

 

Lục Nghiễn Lễ bỗng nhiên bật cười, ánh mắt nhìn Hạ Mạt, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, ung dung nói: "Được, tôi đợi cô nói."

 

Nụ cười ấy của anh làm Hạ Mạt lo lắng trong lòng, luôn cảm thấy ánh mắt và giọng điệu của anh đầy vẻ trêu chọc.

 

Bữa ăn này tính ra cũng khá suôn sẻ, chỉ là có Lục Nghiễn Lễ ở đây nên Hạ Mạt biết mọi người đều không thể thoải mái. Sau bữa ăn, cô đặt một phòng karaoke cho mọi người đi hát, còn mình lấy cớ cảm ơn tổng giám đốc Lục đã đến dự sinh nhật để tiễn anh về nhà.

 

Tài xế từ từ dừng xe trước cửa nhà hàng, Hạ Mạt bước tới cửa xe phía ghế sau, mở cửa cho Lục Nghiễn Lễ. Đợi anh lên xe, cô đi đến cửa ghế phụ, mở cửa định ngồi vào thì ánh mắt Lục Nghiễn Lễ liếc qua: "Không phải cô có lời muốn nói với tôi sao?"

 

Động tác của Hạ Mạt khựng lại, cô đóng cửa ghế phụ, vòng qua đầu xe đến ngồi ở ghế sau phía đối diện.

 

Đợi cô ngồi yên, Lục Nghiễn Lễ hờ hững nói: "Nói đi."

 

Hạ Mạt cắn môi, nói: "Chỉ là muốn cảm ơn anh, cảm ơn anh đã dìu dắt tôi trong suốt ba năm qua, cảm ơn anh hôm nay đã đến dự sinh nhật tôi."

 

Lục Nghiễn Lễ dựa người vào lưng ghế, lạnh lùng nói: "Có người nói, sếp đến dự sinh nhật nhân viên thì nhân viên sẽ thầm mắng sếp trong lòng."

 

Hạ Mạt giật mình, quay đầu nhìn anh.

 

Có người nói?

 

Ai nói?

 

Là người nhắn tin cho tổng giám đốc Lục?

 

Hạ Mạt quan sát sắc mặt của Lục Nghiễn Lễ, thần sắc anh vẫn lạnh nhạt, không thể nhận ra anh đang vui hay giận.

 

"Sao lại như vậy được?" Hạ Mạt tròn xoe mắt, tỏ vẻ vô cùng khó hiểu: "Sếp tham gia sinh nhật nhân viên là điều mà biết bao nhân viên mong ước. Đây là sự quan tâm của sếp dành cho nhân viên, mà sếp còn đích thân chúc mừng sinh nhật nữa, kể ra cũng là chuyện rất đáng tự hào. Làm sao lại có nhân viên không biết điều như thế được."

 

Lục Nghiễn Lễ kéo nhẹ khóe môi, nửa cười nửa không: "Vậy sao?"

 

Hạ Mạt bị nụ cười của anh làm cho nổi cả da gà, cô mím môi, cười một cách gượng gạo: "Tổng giám đốc Lục, những lời lúc nãy trên bàn ăn tôi định nói với anh, tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi. Tôi sinh ra ở một thị trấn nhỏ nghèo khó và lạc hậu. Từ nhỏ đến lớn, câu tôi nghe nhiều nhất chính là 'Con gái học nhiều để làm gì, sau này cũng không giỏi giang bằng con trai.' Vì vậy, tôi đã rất nỗ lực, muốn chứng minh rằng mình có thể tự tạo con đường cho bản thân. Nhưng tôi không thông minh, cũng không có tài năng gì, phải rất vất vả mới bước ra được, nhưng tôi lại phát hiện, ngoài kia có quá nhiều người xuất sắc hơn mình."

 

"Không ai đánh giá cao tôi, ngay cả gia đình cũng nói rằng tôi không làm nên chuyện."

 

Lục Nghiễn Lễ nghiêng đầu, liếc thấy trong mắt cô ánh lên chút ngấn lệ, như sắp khóc, trong lòng anh bỗng có chút xúc động.

 

Anh đã tìm hiểu qua về thị trấn nơi cô sinh ra, đúng là rất lạc hậu, số sinh viên đỗ đại học từ thị trấn đó chỉ đếm trên đầu ngón tay.

 

"Đã có một thời gian dài tôi cũng nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng mình thực sự không làm được, cho đến khi tôi gặp được anh, tổng giám đốc Lục."

 

Nghe giọng điệu cô thay đổi, Lục Nghiễn Lễ không cần nghe tiếp cũng biết cô sắp nói gì, chút đồng cảm vừa thoáng qua trong lòng anh cũng lập tức biến mất.

 

"Tổng giám đốc Lục, anh còn nhớ không? Trong số tám thực tập sinh, anh đã chọn tôi. Ai cũng đều rất xuất sắc, tôi nghĩ mình chẳng có chút hy vọng nào, nhưng anh đã chọn tôi, chính anh đã cho tôi hy vọng."

 

"Tổng giám đốc Lục, anh..."

 

"Xuống xe." Lục Nghiễn Lễ đột nhiên lên tiếng.

 

Hạ Mạt ngẩn người, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện xe đã dừng trước khu căn hộ của cô từ lúc nào.

 

"Tổng giám đốc Lục, tôi..."

 

Hạ Mạt định nói cô muốn đưa anh về nhà, nhưng dường như sếp Lục không muốn nghe cô nói gì thêm, lại lạnh lùng ngắt lời: "Xuống xe."

 

Hạ Mạt không dám nói thêm, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

 

"Sếp Lục ngủ ngon, anh nghỉ sớm nhé." Hạ Mạt mỉm cười chào tạm biệt anh.

 

Lục Nghiễn Lễ không đáp, ra hiệu cho tài xế đóng cửa sổ.

 

Cửa sổ từ từ đóng lại trước mắt Hạ Mạt, chiếc xe phóng vụt đi.

 

Hạ Mạt đứng nguyên tại chỗ, nhìn về hướng chiếc xe rời đi, một lúc sau thì bật cười khúc khích.

 

Cô không kìm được mà lấy điện thoại ra chia sẻ với L.

 

[Không biết thiên tài nào đã nhắn tin cho sếp tôi, bảo rằng sếp tham dự sinh nhật nhân viên thì sẽ bị nhân viên lén chửi trong lòng. Đúng là nói hộ lòng tôi, sếp tôi giận cả buổi tối, tôi nịnh cả buổi cũng không làm sếp nguôi được, ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất.]

 

L trả lời ngay: [Đúng là thiên tài thật.]

Comments