[L, anh đang làm gì mà trả lời nhanh thế, không bận làm việc à?]
Hạ Mạt cầm điện thoại, vừa đi vào tòa nhà chung cư vừa gửi nhắn tin cho L.
L: [Đang trên đường.]
Hạ Mạt tỏ vẻ quan tâm anh: [Vừa tan làm à?]
L: [Không phải.]
Phong cách nhắn tin của L từ trước đến nay vẫn luôn rất ngắn gọn. Nếu chỉ cần hai chữ để trả lời thì anh tuyệt đối không dùng đến chữ thứ ba. Anh cũng chỉ đáp lại những gì cô hỏi chứ chẳng bao giờ tiết lộ thêm thông tin dư thừa.
Hạ Mạt đã quen với cách nhắn tin của anh, vừa nhàn nhã vừa không có áp lực, thỉnh thoảng gửi vài câu trò chuyện qua lại.
Hạ Mạt: [Thế tại sao muộn thế này rồi mới về nhà?]
L: [Tiệc công ty.]
Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều dân công sở thường tổ chức tiệc vào tối thứ sáu nên Hạ Mạt cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô tiếp tục hỏi anh:
[Anh về nhà mất bao lâu?]
L: [Một tiếng.]
Hạ Mạt: [Xa vậy à? Vậy mỗi ngày đi làm chắc anh phải dậy sớm lắm?]
L: [Cũng bình thường.]
Hạ Mạt gõ dòng tin nhắn vào khung chat: “Chỗ tôi ở cách công ty chỉ 15 phút đi lại thôi, sáng nào thức dậy cũng cảm thấy khó khăn. L, mỗi ngày anh còn phải dậy sớm thêm một tiếng để di chuyển, đúng là siêu thật đấy.”
Sau khi soạn xong tin nhắn, ngón tay cô đã trượt đến nút gửi nhưng đột nhiên nhận ra dường như lời này có chút không ổn.
Nếu kinh tế dư dả thì thông thường người ta sẽ chọn ở gần công ty để tiết kiệm thời gian di chuyển. Việc L chọn nhà cách công ty xa như vậy, khả năng lớn là vì giá thuê nhà ở đó rẻ hơn.
Hạ Mạt đoán có lẽ tình hình kinh tế của L không mấy dư dả, nếu cô vô tình nhấn mạnh việc mình chỉ mất 15 phút đi làm thì có khi sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của anh.
Cô xóa toàn bộ nội dung trong khung chat rồi viết lại một câu đơn giản: [Đi đường cẩn thận nhé.]
Thang máy vừa đến tầng, Hạ Mạt đã bước ra, giơ tay nhập mật mã trên khóa cửa.
“Bíp…” Một tiếng vang nhẹ, cửa nhà mở ra.
Hạ Mạt đẩy cửa, vừa bước một chân vào nhà thì đột nhiên có một tiếng “bụp” lớn làm cô giật bắn mình.
Một loạt dây ruy băng màu sắc bay xuống từ trên đầu rồi phủ lên người cô.
Diệp Dao Dao cầm một chiếc pháo giấy màu đỏ, hứng khởi hét lớn với cô: “Happy birthday, Hạ Mạt! Sinh nhật vui vẻ nha!”
Hạ Mạt đặt túi lên tủ giày ở lối vào rồi giơ tay gỡ mấy dây ruy băng trên người xuống, cô liếc mắt qua phòng khách rồi cười nói: “Sao lại chuẩn bị cầu kỳ thế này?”
Trong phòng khách, Diệp Dao Dao đã trang trí cả một bức tường đầy hoa tươi và bóng bay. Trên bàn ăn còn bày cả giá nến và rượu vang đỏ.
Diệp Dao Dao đưa tay giúp cô gỡ mấy sợi dây ruy băng xuống: “Sinh nhật tuổi 25 của cậu mà, đương nhiên phải có chút không khí chứ.”
Mấy năm sau khi tốt nghiệp, năm nào Hạ Mạt và Diệp Dao Dao cũng tổ chức sinh nhật cho nhau. Thế nhưng ở văn phòng của Hạ Mạt, các đồng nghiệp thường tổ chức sinh nhật chung, mà Diệp Dao Dao lại không quen biết họ nên cũng ngại tham gia. Vì vậy, cô ấy đã đợi Hạ Mạt ăn mừng với đồng nghiệp xong mới đón cô về để tổ chức tiệc riêng cho cô.
Diệp Dao Dao còn chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem, cắm nến lên rồi gọi Hạ Mạt ngồi xuống bàn ăn. Hạ Mạt chắp tay trước bánh kem, nhắm mắt lại và nghiêm túc cầu nguyện.
Diệp Dao Dao cầm điện thoại đứng bên cạnh chụp ảnh cho cô.
Chụp vài tấm hình đơn xong, Diệp Dao Dao lại kéo Hạ Mạt chụp vài tấm chung của hai người.
Khi mọi thứ đã xong xuôi, hai người ngồi đối diện nhau ở bàn ăn. Hạ Mạt nâng ly rượu lên cụng ly với Diệp Dao Dao.
Diệp Dao Dao mỉm cười chúc mừng: “Chúc chị em tốt của tớ, cô Hạ Mạt sẽ mãi mãi hạnh phúc, tự tại phóng khoáng, rực rỡ như ánh mặt trời. Và chúc cho tình bạn của chúng ta vĩnh cửu, làm chị em tốt cả đời.”
Hạ Mạt gật đầu đồng tình: “Làm chị em tốt cả đời.”
Diệp Dao Dao: “Cạn ly!”
Hạ Mạt: “Cạn ly!”
Hạ Mạt nhấp một ngụm rượu, đặt ly xuống rồi cầm thìa ăn miếng bánh nhỏ. Chỉ một lát sau, Diệp Dao Dao nhìn cô thong thả ăn hết cả phần bánh bèn không khỏi ngạc nhiên: “Chẳng phải cậu vừa đi ăn với đồng nghiệp à? Sao còn ăn hết cả miếng bánh nữa rồi?”
Hạ Mạt nới với vẻ bất đắc dĩ: “Hôm nay đồng nghiệp văn phòng tớ rủ nhau đi ăn tối, vừa khéo gặp tổng giám đốc Lục nên mới bảo anh ấy hôm nay là sinh nhật tớ rồi mời anh ấy cùng đi.”
Diệp Dao Dao nhướng mày: “Sếp Lục của các cậu đi thật à?”
Hạ Mạt gật đầu: “Ừ, anh ấy vừa ngồi xuống là ai cũng căng thẳng, chẳng ai ăn được mấy.”
Diệp Dao Dao chống cằm, nheo mắt nhìn Hạ Mạt: “Sếp cậu có từng đi tham gia sinh nhật mấy nhân viên khác trong công ty cậu không?”
Hạ Mạt nghĩ một chút rồi đáp: “Nhân viên ở văn phòng tớ thì chưa có ai. Còn cấp quản lý khác trong công ty mời hay không thì tớ cũng không rõ.”
Diệp Dao Dao làm vẻ mặt như phát hiện ra điều gì đó bất thường: “Cậu có chắc sếp cậu không có ý với cậu không thế?”
Hạ Mạt ngồi thẳng người, không chút chần chừ: “Tuyệt đối không.”
Diệp Dao Dao vẫn chưa tin: “Thế thì tại sao anh ấy lại đến chúc mừng sinh nhật cậu?”
Thực ra ngay chính Hạ Mạt cũng bất ngờ khi Lục Nghiễn Lễ tham gia buổi tiệc sinh nhật của mình, nhưng dạo gần đây tâm trạng của anh lúc nào cũng thất thường, cô cũng chẳng đoán được anh nghĩ gì.
Tuy nhiên, điều mà cô có thể khẳng định chính là Lục Nghiễn Lễ chắc chắn không có tình ý gì với cô. Việc anh đích thân tới chúc mừng sinh nhật cô có lẽ chỉ vì tiện đường, muốn giết thời gian hoặc tâm trạng không tốt nên gặp khi đồng nghiệp rủ thì tham gia cho khuây khỏa. Dù lý do là gì cũng không thể nào là vì thích cô.
“Chỉ là đúng lúc gặp nhau thôi. Tối nay anh ấy không bận gì nên mới đến thôi mà.”
Diệp Dao Dao tỏ ra suy tư nhưng Hạ Mạt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ấy: “Cậu đừng nghĩ lung tung. Tớ làm việc bên cạnh tổng giám đốc Lục ba năm rồi, nếu anh ấy có ý gì với tớ thì chắc chắn tớ sẽ nhận ra. Tớ với anh ấy trong sáng, chẳng có chút quan hệ gì, mà cả đời này cũng không thể có bất kỳ mối quan hệ nào đâu.”
Diệp Dao Dao thấy Hạ Mạt khẳng định chắc nịch như vậy bèn nhún vai: “Được rồi.”
Cô ấy nâng ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm rồi như sực nhớ ra điều gì: “Tuần sau Heartbeat sẽ ra mắt một tính năng mới.”
“Tính năng gì?” Hạ Mạt hỏi với vẻ hờ hững.
“Dựa vào vị trí địa lý của cậu để ghép đôi với những người ở gần, đồng thời hiển thị khoảng cách giữa hai người. Tính năng này có cái tên khá hay, gọi là “Thần giao cách cảm”.”
Hạ Mạt lập tức lo lắng về vấn đề bảo mật: “Làm như vậy chẳng phải sẽ làm lộ địa chỉ của người dùng sao?”
Diệp Dao Dao giải thích: “Chỉ hiển thị khoảng cách giữa hai người thôi chứ không hiển thị khu vực cụ thể. Nhưng nếu khoảng cách quá gần, chẳng hạn dưới 200 mét thì không cần đoán cũng biết đối phương gần như ở chung một tòa nhà với cậu rồi. Nhưng mà xác suất này rất thấp, vì tính năng "Thần giao cách cảm" mỗi ngày chỉ sử dụng được ba lần và cả hai người phải kích hoạt tính năng cùng lúc mới ghép đôi được.”
Hạ Mạt đã hiểu: “Vậy sẽ thuận tiện hơn cho những người đang tìm kiếm tình yêu, dễ dàng ghép đôi với người phù hợp.”
Ngày nay, khi yêu đương, yếu tố khoảng cách cũng được đưa vào cân nhắc. Yêu xa có thể ảnh hưởng đến sự phát triển của tình cảm trong khi việc chọn người gần gũi sẽ giúp quá trình tìm hiểu và gắn kết trở nên dễ dàng hơn.
Diệp Dao Dao nói tiếp: “Thực ra nhiều ứng dụng hẹn hò đã có tính năng này rồi nhưng mục đích của nó quá rõ ràng. Khi Heartbeat ra mắt, chúng tớ cố ý không thiết kế tính năng này để tỏ ra khác biệt, nhấn mạnh sứ mệnh tìm kiếm bạn đời tâm hồn, tránh bị xem như một app yêu đương hay mai mối bình thường.”
“Kết quả là dù không có tính năng này thì Heartbeat vẫn bị dùng như một app yêu đương và hẹn hò.” Một câu của Hạ Mạt đã nói trúng trọng tâm.
“Đúng vậy, lại còn nhận được rất nhiều phản hồi từ người dùng vì thiếu tính năng này.” Diệp Dao Dao thở dài: “Cái gì mà khác biệt độc đáo chứ, cuối cùng thì nhu cầu của thị trường vẫn là ưu tiên hàng đầu. Phòng bọn tớ ngày nào cũng vắt óc nghĩ ra các slogan nghệ thuật, vậy mà không hiệu quả bằng vài chữ “Yêu là tải ngay Heartbeat”. Cuối cùng vẫn phải chiều lòng thị trường và nhanh chóng thêm tính năng này vào.”
Hạ Mạt bật cười: “Cũng giống như việc chúng ta luôn sợ gặp sếp nhưng vì tiền lương vẫn phải giả vờ vui vẻ làm việc cạnh sếp vậy.”
Diệp Dao Dao cảm thán: “Đời người, rốt cuộc vẫn phải cúi mình vì năm đấu gạo.”
Hạ Mạt tựa người ra sau ghế, đôi hàng mi dài khẽ rủ xuống: “Ai mà không thế chứ.”
Nghĩ đến việc L vì muốn tiết kiệm chi phí thuê nhà mà phải chọn sống ở nơi cách công ty hơn một tiếng đi xe, Hạ Mạt lại càng thấy những người đi làm đều không dễ dàng gì.
Mỗi ngày L phải mất hơn hai tiếng trên đường đi làm và về nhà, bảo sao lúc nào anh cũng bận rộn.
Không biết giờ này L đã về nhà chưa. Hạ Mạt cầm điện thoại mở ứng dụng kết bạn, cô định nhắn tin cho anh nhưng nghĩ đến tính năng hiển thị khoảng cách mà Diệp Dao Dao vừa nhắc bèn tò mò hỏi cô ấy: “Cậu nói tính năng hiển thị khoảng cách đó là chỉ khi dùng "Thần giao cách cảm" mới hiện ra hay bất cứ khi nào vào app cũng có thể thấy khoảng cách giữa mình và người khác?”
Diệp Dao Dao cố nhớ lại thông báo nội bộ về việc điều chỉnh tính năng: “Hình như là khoảng cách sẽ hiện trên đầu khung chat với những người đã ghép đôi. Nhưng chỉ khi dùng "Thần giao cách cảm" mới ưu tiên ghép đôi người ở gần còn ghép đôi ngẫu nhiên thì khoảng cách rất tùy ý, có thể gần hoặc xa hàng trăm, hàng ngàn cây số.”
Thấy Hạ Mạt có vẻ trầm ngâm, Diệp Dao Dao lập tức nói: “Nếu cậu lo tính năng này sẽ làm lộ quyền riêng tư thì có thể tắt quyền truy cập vị trí của ứng dụng. Như vậy thì người khác trên nền tảng sẽ không thể thấy khoảng cách giữa cậu và họ nữa.”
Chỉ hiển thị khoảng cách mà không tiết lộ vị trí cụ thể, Hạ Mạt cũng không quá lo lắng về việc bị xâm phạm quyền riêng tư. Điều cô đang nghĩ là nếu tính năng này ra mắt thì chẳng phải cô sẽ có thể biết được khoảng cách giữa mình và L sao?
…
Khi Lục Nghiễn Lễ về đến nhà, Tống Văn Nhân liếc nhìn đồng hồ trên tivi, lúc đó còn chưa tới chín giờ.
“Về sớm thế, không phải con đi mừng sinh nhật thư ký Hạ sao?”
Hôm nay Hạ Mạt chụp ảnh cùng mọi người tại bữa tiệc và đặc biệt đăng một bài lên vòng bạn bè để cảm ơn Lục Nghiễn Lễ cùng các đồng nghiệp đã giúp cô tổ chức sinh nhật.
Tống Văn Nhân có kết bạn WeChat với Hạ Mạt nên bà ấy cũng thấy bài đăng đó.
Lục Nghiễn Lễ ngồi xuống sofa, thản nhiên đáp: “Tiệc kết thúc sớm ạ.”
“Đây là bạn trai của thư ký Hạ sao?” Tống Văn Nhân mở vòng bạn bè của Hạ Mạt, chỉ vào ảnh chụp chung trong bữa tiệc và hỏi, ánh mắt dừng lại ở người đàn ông lạ mặt tên Lý Tự.
Ánh mắt của Lục Nghiễn Lễ lướt qua bức ảnh, thản nhiên nói: “Không phải.”
“Sinh nhật thư ký Hạ mà bạn trai cô ấy không đến à?” Tống Văn Nhân cảm thấy khó hiểu.
Bạn gái tổ chức sinh nhật, bình thường bạn trai sẽ có mặt. Tống Văn Nhân từng đến văn phòng của Lục Nghiễn Lễ nên bà ấy nhận ra các nhân viên ở phòng tổng giám đốc. Trong bức ảnh chỉ có Lý Tự là gương mặt lạ khiến bà ấy mặc nhiên cho rằng anh ấy là bạn trai của Hạ Mạt.
Lục Nghiễn Lễ vẫn giữ giọng điệu dửng dưng: “Con không biết.”
“Sao chuyện gì con cũng không biết vậy?” Giọng điệu của Tống Văn Nhân tỏ vẻ hơi uất ức: “Thư ký theo con ba năm trời mà con chẳng hiểu gì về cô ấy. Một cô gái tốt thế này ở ngay cạnh mà con cứ thế bỏ qua để người khác theo đuổi mất.”
Tống Văn Nhân thực sự rất sốt ruột. Con cái hội chị em của bà ấy mới mười mấy tuổi đã bắt đầu yêu đương. Trong khi đó Lục Nghiễn Lễ đã hai mươi tám tuổi mà bà ấy vẫn chưa từng thấy bất kỳ cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh. Chỉ có bí thư Hạ Mạt là thỉnh thoảng đi theo Lục Nghiễn Lễ đến bên nhà cũ này vì công việc.
Dù là lý do công việc nhưng ít ra cô vẫn là người con gái hiếm hoi ở bên cạnh Lục Nghiễn Lễ. Huống chi Hạ Mạt xinh đẹp, tính cách lại tốt, cách cư xử lại tự nhiên khéo léo. Trong mắt Tống Văn Nhân, thư ký Hạ là một cô gái rất phù hợp, khiến bà ấy cảm thấy vô cùng hài lòng. Bà ấy thầm mong rằng nếu hai người có thể lâu ngày nảy sinh tình cảm thì nguyện vọng của bà ấy cuối cùng cũng được hoàn thành.
Ai mà ngờ được một người chỉ biết đến công việc như Lục Nghiễn Lễ dù bên cạnh có một cô thư ký xinh đẹp như vậy cũng không thể khiến cây vạn tuế như anh nở hoa.
Giờ đây ngay cả thư ký Hạ cũng đã có bạn trai, tia hy vọng cuối cùng trong lòng Tống Văn Nhân cũng hoàn toàn vụt tắt.
“Ngày kia dì Hứa của con hẹn mẹ đi ăn, dì ấy có một cô con gái nhỏ tên là Nghiên Nghiên, con còn nhớ không?” Tống Văn Nhân lại bắt đầu tính chuyện xem mắt cho Lục Nghiễn Lễ.
Giọng Lục Nghiễn Lễ lạnh nhạt: “Con không nhớ.”
“Lúc nhỏ hai đứa đã gặp nhau rồi, đến hôm đó gặp lại con sẽ nhớ ra thôi.”
“Ngày kia con bận việc, không đi được đâu.”
Tống Văn Nhân cau mày: “Công việc sao có thể quan trọng hơn tìm bạn gái được?”
Lục Nghiễn Lễ thẳng thừng đáp: “Bất cứ công việc nào cũng quan trọng hơn việc tìm bạn gái.”
Tống Văn Nhân: ”…”
Lục Nghiễn Lễ đứng dậy khỏi sofa rồi nói: “Cũng muộn rồi, con còn việc cần xử lý, mẹ nghỉ sớm đi.”
Anh quay người lên lầu. Nhìn bóng lưng anh khuất dần, Tống Văn Nhân chỉ biết thở dài ngồi lại trên sofa: “Giới trẻ bây giờ vừa làm việc vừa yêu đương thì có gì không tốt chứ? Như thư ký Hạ, yêu đương trông hạnh phúc biết bao, làm thêm giờ cũng có người hỏi han quan tâm, mỗi ngày đều ngọt ngào bên nhau thì thật tuyệt.”
Comments