Lục Nghiễn Lễ không hề vạch trần rằng chuyện yêu đương của Hạ Mạt chỉ là giả vờ. Tống Văn Nhân không biết điều đó nên vẫn cứ nghĩ rằng thư ký Hạ đang hạnh phúc trong tình yêu. Nhưng thực tế thì cô gái mà bà ấy đang ngưỡng mộ lại đang nhắn tin cho anh.
[L, anh về nhà chưa?]
Hạ Mạt vừa rửa mặt xong đang nằm dài trên giường, đắp một miếng mặt nạ lên mặt.
L: [Rồi.]
Phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ ở tầng ba. Vừa vào phòng anh đã thấy tin nhắn của cô, anh chỉ trả lời đúng một chữ, sau đó để điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.
Ra khỏi phòng tắm, anh mặc đại một chiếc áo choàng ngủ màu đen rồi ngồi xuống bàn làm việc trong phòng đọc sách.
Lục Nghiễn Lễ mở điện thoại mới thấy có thông báo từ ứng dụng kết bạn, hai tin nhắn chưa đọc và một bức ảnh.
Một dòng chữ: [L, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi được ước ba điều. Tôi đã ước hai điều rồi, còn một điều dành cho anh. Mau nhắm mắt lại rồi ước điều ước với bánh kem đi.]
Bức ảnh là một chiếc bánh kem cắm nến.
Lục Nghiễn Lễ mở ảnh ra bèn lập tức nhận ra chiếc bánh trong ảnh không giống chiếc bánh ở nhà hàng tối nay.
Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, ngón tay gõ vào khung tin nhắn: [Bánh kem có đủ chia không?]
Chiếc bánh kem Hạ Mạt gửi cho L là bánh mà Diệp Dao Dao đã mua, chiếc bánh chỉ dành cho hai người ăn nên rất nhỏ, chỉ to cỡ sáu cm.
Biết anh đang hỏi liệu chiếc bánh nhỏ như vậy có đủ chia cho đồng nghiệp không, cô bèn giải thích: [Đây không phải bánh đồng nghiệp mua để mừng sinh nhật tôi. Bánh của đồng nghiệp lớn hơn cái này nhiều. Cái này là bánh do bạn thân tôi mua cho. Cô ấy không quen ai trong công ty tôi nên không đến mừng chung mà đợi tôi về rồi tự tổ chức riêng cho tôi. Chỉ có hai người chúng tôi thôi.]
Hạ Mạt nhắn thêm: [L, mau ước đi nào! Tôi cố ý chỉ ước hai điều để chừa lại một điều ước cho anh đấy.]
Lục Nghiễn Lễ thoáng nhớ đến gương mặt đầy vẻ chân thành của Hạ Mạt khi cô nói anh đến rồi, tôi thậm chí chẳng cần phải ước nguyện gì nữa.
Ánh mắt anh lướt qua màn hình nhìn dòng tin nhắn vừa nhận, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.
Không ngờ vì lấy lòng anh mà cô đã chừa lại một điều ước.
Hóa ra ở nhà còn có bánh kem chờ sẵn.
Dường như Lục Nghiễn Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô đối diện với chiếc bánh, thành tâm thành ý nhắm mắt lại và cầu nguyện một cách nghiêm túc.
Lâu không thấy L trả lời, Hạ Mạt không nhịn được mà thúc giục: [L, anh ước điều gì chưa?]
L: [Ừm.]
Hạ Mạt tò mò hỏi: [Anh ước điều gì thế?]
L: [Ước: Thiên hạ không còn kẻ lừa đảo.]
Hạ Mạt: […]
Thiên hạ không còn kẻ lừa đảo?
Đây là điều ước gì vậy?
Hạ Mạt nhớ lại L từng nhắc cô rằng trên ứng dụng kết bạn có rất nhiều kẻ lừa đảo, đoán rằng có lẽ điều ước này bắt nguồn từ đó.
[L, tầm nhìn của anh rộng thật đấy.]
Cô lại nhắn thêm: [So với anh thì điều ước của tôi nhỏ bé hơn nhiều. Tôi chỉ mong công việc suôn sẻ, bản thân và gia đình khỏe mạnh. Rồi sau đó gặp được một người mình thích, cùng anh ấy sống trong một căn nhà, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa bên nhau. Chúng tôi sẽ tay trong tay đón ánh bình minh buổi sớm, bước qua hoàng hôn lúc chiều tà. Một cuộc sống giản dị và bình yên thế thôi là tôi mãn nguyện rồi.]
Lục Nghiễn Lễ dựa người vào ghế, im lặng nhìn dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình.
Chỉ những lời rất đơn giản nhưng không hiểu sao lại gợi lên trong đầu anh một bức tranh rất sống động.
Vài giây sau, khi ý thức quay trở lại, Lục Nghiễn Lễ khẽ cau mày.
…
Buổi họp sáng thứ hai kéo dài hơn một tiếng đồng hồ. Sau khi kết thúc cuộc họp, vài quản lý cấp cao của tập đoàn được giữ lại, triệu tập vào văn phòng tổng giám đốc.
Cửa sổ và cửa ra vào đều được đóng kín, rõ ràng là tình hình buổi họp sáng không mấy khả quan. Không cần nhìn thấy cảnh tượng bên trong cũng có thể đoán được không khí chẳng mấy dễ chịu, rất có thể tổng giám đốc Lục đang nghiêm khắc khiển trách.
Hạ Mạt ngồi tại bàn làm việc, tập trung chờ chỉ thị của tổng giám đốc Lục, chẳng dám lơ là.
Không rõ đã bao lâu trôi qua, từng vị quản lý lần lượt bước ra khỏi văn phòng, ai nấy đều mang vẻ mặt xám ngoét như đất.
Hạ Mạt vội đứng dậy đi vào phòng trà, rót một cốc nước rồi mang vào.
Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt chăm chú vào tập tài liệu trước mặt. Có lẽ vừa phát hỏa xong, cảm xúc chưa dịu xuống nên khuôn mặt anh đầy vẻ nghiêm nghị, chỉ cần ngồi đó cũng khiến người ta cảm giác bầu không khí xung quanh bao trùm bởi sự căng thẳng.
Hạ Mạt đặt cốc nước xuống một góc bàn làm việc rồi nhẹ nhàng quay người rời đi. Khi cô vừa bước đến cửa, chưa kịp đóng cửa lại thì một giọng nói pha chút cợt nhả từ xa vọng đến: “Thư ký Hạ, chào buổi sáng!”
Hạ Mạt giật mình, vội vàng đóng cửa văn phòng của sếp Lục lại. Quay đầu nhìn rõ người vừa đến, cô mỉm cười chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Tống.”
Tống Kỳ nhìn sang thấy bên cạnh bàn làm việc của Hạ Mạt có thêm một người là Lý Tự bèn hỏi: “Người mới à?”
Lý Tự không quen biết anh ấy nhưng vẫn đứng dậy, bắt chước cách xưng hô của Hạ Mạt mà gọi: “Chào tổng giám đốc Tống.”
Tống Kỳ khẽ gật đầu, ra vẻ nghiêm túc bước đến sau lưng Lý Tự như đang kiểm tra công việc.
Hạ Mạt bèn giới thiệu: “Đây là thực tập sinh thư ký mới tuyển. Tổng giám đốc Tống muốn uống gì ạ?”
“Gì cũng được, miễn không phải cà phê.” Tống Kỳ không thích uống cà phê.
Hạ Mạt đáp lời rồi đi đến phòng trà pha một cốc trà. Trà này là loại trà lá ông Tề mang đến tặng lần trước.
Cô bưng cốc trà vào văn phòng đưa cho Tống Kỳ.
Tống Kỳ nhấp một ngụm, gật gù nói: “Trà ngon đấy. Lát nữa gói cho tôi mang về một ít.”
Ánh mắt Hạ Mạt nhanh chóng liếc qua Lục Nghiễn Lễ. Anh đang cúi đầu xem tài liệu, sắc mặt không biểu lộ gì, cô bèn tự quyết định: “Được ạ. Lát nữa tôi sẽ chuẩn bị hai hộp cho anh.”
Hạ Mạt quay người đi ra ngoài. Mới đi được vài bước thì Tống Kỳ đã gọi lại: “Thư ký Hạ, cô có bạn trai chưa?”
Hạ Mạt ngoảnh lại, chưa kịp trả lời thì Tống Kỳ đã hỏi tiếp: “Thư ký Hạ, cô có biết phần mềm Heartbeat không?”
Hạ Mạt giật thót mình, nghĩ rằng lúc nãy màn hình điện thoại sáng lên, chẳng may bị Tống Kỳ nhìn thấy cô đang sử dụng phần mềm kết bạn.
“Chính là ứng dụng hẹn hò hot nhất bây giờ đó.” Tống Kỳ chỉ vào mình, hơi hếch cằm, giọng điệu đầy tự mãn: “Là sản phẩm do công ty tôi phát triển, tôi còn trực tiếp tham gia dự án này đấy.”
Nghe anh ấy khoe khoang, Hạ Mạt chợt nhớ lần trước Tống Kỳ có nhắc đến chuyện anh ấy đang khởi nghiệp. Chính vì thế mà cô mới đổi cách gọi từ cậu Tống sang tổng giám đốc Tống.
Thì ra Heartbeat là sản phẩm của công ty anh ấy.
Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như Tống Kỳ không nhìn thấy ứng dụng trên điện thoại cô mà chỉ đơn thuần muốn khoe thành quả của mình.
“Phần mềm của bọn tôi có rất nhiều lượt tải và đăng ký tài khoản. Nếu thư ký Hạ chưa có bạn trai thì có thể thử dùng. Tôi cũng đã quảng bá cho anh tôi rồi.”
Không phải tổng giám đốc Lục cũng chơi ứng dụng hẹn hò đấy chứ? Hạ Mạt thoáng liếc nhìn Lục Nghiễn Lễ.
“Thậm chí anh tôi còn…”
Tống Kỳ chưa kịp nói hết câu thì Lục Nghiễn Lễ ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua anh ấy một cách hờ hững nhưng ẩn chứa vài tia sắc bén.
Tống Kỳ bất giác rùng mình, lời định nói lập tức bị anh ấy nuốt trở lại. Anh ấy gãi đầu, cười gượng rồi sửa lời: “Anh tôi bảo mấy cái này trẻ con, không tin rằng có thể tìm được bạn trai hay bạn gái trên ứng dụng hẹn hò. Thư ký Hạ, cô thử tải về một tài khoản làm gương cho anh ấy đi, lúc rảnh rỗi lên đó trò chuyện xem, biết đâu lại tìm được bạn trai thì sao.”
Quả nhiên, với kiểu người trong mắt chỉ có công việc như tổng giám đốc Lục, làm sao có thể dùng ứng dụng hẹn hò được chứ.
Hạ Mạt mỉm cười từ chối: “Xin lỗi tổng giám đốc Tống, tôi không chơi ứng dụng hẹn hò đâu. Tôi có bạn trai rồi.”
“Thư ký Hạ có bạn trai rồi à?” Tống Kỳ hơi bất ngờ: “Sao tôi chưa từng nghe cô nhắc đến nhỉ? Tôi còn nhớ lần trước gặp cô, cô vẫn còn độc thân mà.”
Hạ Mạt bình thản trả lời, gương mặt không chút biến sắc: “Vừa mới quen không lâu thôi.”
Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ dừng lại trên người Hạ Mạt, khóe môi khẽ nhếch tạo thành một biểu cảm như cười như không.
Bị ánh mắt của anh nhìn đến mức chột dạ, Hạ Mạt vội gật đầu chào anh và Tống Kỳ: “Tổng giám đốc Lục, tổng giám đốc Tống, tôi xin phép ra ngoài.”
Rời khỏi văn phòng Lục Nghiễn Lễ, Hạ Mạt ngồi vào chỗ làm việc rồi mở ứng dụng kết bạn ra lén lút xem. Giao diện ứng dụng vẫn giống như trước, chức năng mới mà Diệp Dao Dao nhắc đến vẫn chưa được cập nhật.
Cô nhắn tin cho Diệp Dao Dao qua WeChat: [Dao Dao, hôm nay chức năng hiển thị khoảng cách mà cậu nói lần trước sẽ được ra mắt đúng không?]
Diệp Dao Dao trả lời rất nhanh: [Đúng rồi, chắc sắp rồi đấy, thông báo nội bộ nói là 12 giờ 30 sẽ cập nhật.]
Hạ Mạt nhìn đồng hồ, bây giờ mới 11 giờ, vẫn còn hơn một tiếng nữa.
Hạ Mạt tắt màn hình điện thoại rồi tiếp tục làm việc.
Đến 12 giờ 10 phút thì bữa trưa đặt cho Lục Nghiễn Lễ được giao tới. Hạ Mạt đem đồ ăn vào văn phòng tổng giám đốc.
Vừa ra khỏi văn phòng, cô đã bị Hứa Tương Tương kéo lại hỏi: “Thư ký Hạ, trưa nay chị ăn gì thế?”
Công ty có căng-tin dành cho nhân viên, xung quanh tòa nhà tập đoàn cũng có trung tâm thương mại, đi ăn trưa ở ngoài trong giờ nghỉ cũng kịp.
“Chị ăn ở căng-tin.” Hôm nay thời tiết rất nóng, Hạ Mạt không muốn ra ngoài ăn giữa tiết trời nắng gắt.
Hứa Tương Tương vui vẻ khoác tay cô: “Thế thì em đi ăn cùng chị nhé.”
Căng-tin nằm ở tầng 8, đến giờ nghỉ trưa, rất đông nhân viên đổ về đây dùng bữa.
Đồ ăn ở căng-tin của tập đoàn Lục Thị rất đa dạng. Hạ Mạt bưng khay thức ăn của mình, chọn lấy ba món rồi tìm một chỗ trống để ngồi.
Không lâu sau, Hứa Tương Tương cũng bê khay thức ăn đến ngồi đối diện, gương mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Hôm nay em chẳng lấy được tôm hùm đất.”
Giờ nghỉ trưa bắt đầu từ 11 giờ 30, tôm hùm đất là món rất được yêu thích. Hai người đến trễ nên món đó đã hết mất rồi.
Hạ Mạt an ủi: “Mai đến sớm hơn là được.”
Hứa Tương Tương than thở: “Em không đợi được đến mai đâu, tối nay tan làm em sẽ đi ăn luôn.”
Cô ấy vừa nói vừa mở ứng dụng xem phim trên điện thoại, tìm một bộ phim truyền hình để vừa ăn vừa xem.
Hạ Mạt không có thói quen vừa ăn vừa xem nhưng trong lòng cô lại đang ngóng chờ chức năng mới của ứng dụng kết bạn, thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía điện thoại.
Hứa Tương Tương vừa xem phim vừa ăn, động tác chậm chạp. Trong khi Hạ Mạt đã ăn xong bữa của mình mà Hứa Tương Tương vẫn chỉ ăn được một nửa.
Ngồi chờ cô ấy ăn, Hạ Mạt lại tranh thủ nhìn điện thoại.
Qua 12 giờ 30, cô mở ứng dụng Heartbeat, giao diện vẫn chưa có thay đổi.
Nhấn làm mới một lần, màn hình bật ra một thông báo chính thức từ ứng dụng.
Hạ Mạt đoán đó là thông báo về việc cập nhật chức năng mới nên bỏ qua không đọc, cô đưa ngón tay ấn vào khung chat với L.
Trang chat đã thay đổi, góc dưới bên phải của tên người dùng trên đầu trang đã xuất hiện một con số: 73m.
Hạ Mạt ngẩn người.
73m?
Điều này có nghĩa là vị trí của L hiện tại chỉ cách cô 73 mét.
Chắc chắn là không nhầm đấy chứ?
Không phải là lỗi phần mềm chứ?
Hạ Mạt liếc quanh căn tin một vòng rồi cầm điện thoại đứng dậy, đi hai bước sang phải, con số trên đầu trang nhảy lên.
75m.
Hạ Mạt quay lại vị trí ban đầu, con số trở lại 73m, cô tiếp tục đi sang trái, con số dần giảm xuống: 72m, 71m, 70m…
Cô càng đi càng cảm thấy lạnh lòng.
Khoảng cách gần như vậy.
Lẽ nào L cũng là nhân viên của Tập đoàn Lục Thị?
Cuối cùng con số biến mất ở 58m, có lẽ là L nhận ra chức năng mới của phần mềm và đã tắt quyền định vị.
Hạ Mạt nhìn xung quanh thấy xung quanh đều có người, cô không thể phân biệt ai là L và vị trí của L cũng không chắc chắn ở tầng này, anh có thể ở bất kỳ tầng nào của tòa nhà.
Ngón tay Hạ Mạt nắm chặt điện thoại, trong đầu cô hồi tưởng lại những cuộc trò chuyện với L.
Cô đã chia sẻ rất nhiều thông tin với anh, nếu là nhân viên của Tập đoàn Lục Thị thì rất có thể anh sẽ đoán ra cô là ai từ cuộc trò chuyện.
Thảo nào dù cô có làm thế nào để dụ dỗ thì đối phương vẫn không chịu tiết lộ bất kỳ thông tin cá nhân nào.
Có lẽ đối phương đã biết cô là ai nên mới thận trọng với thông tin cá nhân đến vậy.
Thật ra việc gặp được người cùng công ty trên phần mềm kết bạn cũng không phải vấn đề gì lớn, vấn đề là cô thường xuyên than thở về Lục Nghiễn Lễ với đối phương.
Nếu như L mang những cuộc trò chuyện đó đi tố cáo Lục Nghiễn Lễ…
Nghĩ tới chuyện này, Hạ Mạt cảm thấy thở không nổi.
Comments