Chương 15

Chương 15

Trong nhà ăn, người ra người vào tấp nập. Ánh mắt của Hứa Tương Tương vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, nhưng khi thoáng lướt qua một khoảng trống đối diện mới nhận ra không biết Hạ Mạt đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào.

 

Hứa Tương Tương ngước mắt lên khỏi điện thoại rồi quét một vòng quanh nhà ăn, trông thấy Hạ Mạt đang đứng gần một bàn ăn cách đó không xa. Ánh mắt cô rũ xuống, chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại cầm trong tay, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

 

“Thư ký Hạ, chị sao vậy?” Hứa Tương Tương bước đến, hỏi với vẻ lo lắng: “Chị thấy không khỏe ở đâu à?”

 

Hạ Mạt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt đầy quan tâm của Hứa Tương Tương, cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại, cố giữ bình tĩnh: “Chị không sao.”

 

“Thật sự không sao đấy chứ?” Hứa Tương Tương đỡ lấy tay cô, cẩn thận quan sát sắc mặt: “Em thấy môi chị hơi tái, có phải bị say nắng rồi không?”

 

Đang giữa mùa hè oi ả, việc bị say nắng chẳng có gì lạ.

 

Hạ Mạt lắc đầu đáp: “Không sao, chị không bị say nắng. Em ăn xong chưa?”

 

Hứa Tương Tương: “Em ăn xong rồi, chúng ta về thôi.”

 

Giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, Hạ Mạt vào phòng pha trà, tự làm cho mình một cốc cà phê rồi mang về bàn làm việc, cô để nguội bớt rồi uống liền nửa cốc cho tỉnh táo.

 

Ứng dụng định vị của L đã bị tắt, Hạ Mạt mở lại cửa sổ trò chuyện với L, trong lòng vẫn còn đôi chút hy vọng.

 

Có lẽ mọi chuyện không đến nỗi tệ như cô nghĩ. Biết đâu L làm việc ở tòa nhà đối diện chứ không phải nhân viên của Tập đoàn Lục Thị thì sao?

 

Không phải không có khả năng đó. Dù gì trước khi L tắt định vị thì khoảng cách giữa họ vẫn là 58 mét, mà tòa nhà công ty cô và tòa nhà đối diện cũng chỉ cách nhau một con đường nhỏ.

 

Hạ Mạt thầm cầu nguyện, mong ông trời thương xót, nhất định đừng để L là nhân viên của Tập đoàn Lục Thị.

 

Dẫu vậy, cô vẫn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, đồng thời tính toán những bước tiếp theo cho tương lai. Hạ Mạt hít sâu một hơi, giả vờ như không biết khả năng cao L đã đoán được cô là ai rồi gửi tin nhắn cho anh.

 

Hạ Mạt: [L, anh đang làm gì thế?]

 

L: [Làm việc.]

 

Hạ Mạt: [Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà, sao anh vẫn làm việc? Không nghỉ ngơi à?]

 

L: [Chưa làm xong công việc.]

 

Hạ Mạt: [Vậy à… L, ngày nào anh cũng bận thế, cảm giác như sếp của anh còn bóc lột nhân viên hơn sếp của tôi nữa.]

 

Hạ Mạt cố ý dẫn dắt để L phàn nàn về sếp của mình, mong tìm được điểm chung với anh.

 

Nhưng L đáp rất kín kẽ: [Cũng không tệ lắm, chẳng ai bóc lột tôi cả.]

 

Hạ Mạt: [L, tôi thấy tâm lý anh tốt thật đấy. Ngày nào cũng bận thế mà chẳng bao giờ than phiền về sếp. So với anh, tôi đúng là hay oán thán quá nhiều.]

 

Cô bắt đầu khéo léo kéo lại ấn tượng của mình với L, đặc biệt là về những gì cô từng nói về Lục Nghiễn Lễ trước đó.

 

[Thực ra công việc của tôi cũng khá ổn, lương cao, thưởng cũng nhiều. Mỗi năm ngoài thưởng Tết của công ty, sếp tôi còn tự tay tặng thêm phong bao lì xì rất hậu hĩnh. Nghĩ kỹ lại thì sếp tôi đối xử với tôi cũng không tệ.]

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc nhìn tin nhắn của Hạ Mạt vừa gửi đến, nội dung đột ngột thay đổi cách cô đánh giá về sếp mình bèn hiểu ra vấn đề.

 

Lúc ăn trưa, điện thoại của anh nhận được thông báo từ ứng dụng Heartbeat. Anh mở ra xem và phát hiện ứng dụng này vừa cập nhật tính năng hiển thị khoảng cách giữa các bạn bè. Anh nhấn vào khung trò chuyện với Hạ Mạt, quả nhiên, ở đầu màn hình hiện lên con số: khoảng cách giữa anh và cô chỉ hơn 70 mét.

 

Theo từng bước di chuyển của cô mà khoảng cách dần ngắn lại. Sau đó anh lập tức tắt quyền định vị.

 

Dù Hạ Mạt không nhắc gì đến tính năng mới của ứng dụng nhưng việc cô đột nhiên thay đổi thái độ, quay sang khen ngợi sếp mình thì gần như chắc chắn là vì đã nhìn thấy khoảng cách được hiển thị.

 

Hơn 50 mét, khoảng cách này đủ để cô nhận ra cả hai đang ở trong cùng một tòa nhà.

 

Chỉ là… Không biết cô đã đoán ra chưa: người đang trò chuyện với cô chính là anh.

 

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười nhẹ. Anh cầm điện thoại bàn bấm nội tuyến.

 

Đầu dây bên kia nhanh chóng kết nối: “Tổng giám đốc Lục.”

 

Giọng nói của Hạ Mạt vẫn như thường, không lộ chút bối rối nào.

 

“Pha cho tôi một tách trà mang vào đây.” Lục Nghiễn Lễ bình thản ra lệnh.

 

“Vâng, thưa sếp.”

 

Hạ Mạt đặt điện thoại xuống, đi đến phòng trà pha trà, tiện tay rửa một ít trái cây, cắt nhỏ và đặt vào đĩa, sau đó cô mang cả hai vào văn phòng.

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi trên chiếc sofa nghỉ ngơi trong văn phòng, cơ thể anh thả lỏng dựa về sau, hai chân bắt chéo, dáng vẻ thoải mái nhưng lại toát lên vẻ quyền uy. Hạ Mạt đặt tách trà và đĩa trái cây lên bàn trà trước mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Tổng giám đốc Lục, trà của anh đây.”

 

Lục Nghiễn Lễ khẽ “ừm” một tiếng rồi nâng mắt nhìn cô.

 

Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Mạt không hề tỏ ra nao núng, ánh nhìn bình tĩnh và ngay thẳng.

 

“Tổng giám đốc Lục, anh còn cần gì nữa không?”

 

Anh cầm tách trà, nhấp một ngụm rồi đáp: “Không cần, cô về làm việc đi.”

 

Hạ Mạt quay người rời đi. Đúng lúc ấy, một tia nắng chói mắt lách qua mép rèm cửa rọi lên người cô.

 

Với vị trí của Lục Nghiễn Lễ, nếu mặt trời chếch thêm chút nữa thì ánh sáng sẽ chiếu thẳng vào mặt anh.

 

Hạ Mạt bước đến bên cửa sổ kéo rèm che bớt ánh sáng. Cô tính toán thời gian, chắc chắn Lục Nghiễn Lễ sẽ không nghỉ trên sofa quá lâu bèn điều chỉnh rèm sao cho ánh sáng không làm phiền anh khi nghỉ ngơi. Sau khi xác nhận mọi thứ ổn thỏa, cô mới rời khỏi văn phòng.

 

Trở lại bàn làm việc, Hạ Mạt mở lịch trình của Lục Nghiễn Lễ. Buổi chiều không có nhiều việc nhưng tối nay anh có một cuộc họp video xuyên quốc gia, cần tăng ca đến rất muộn.

 

Cô lập tức thông báo cho Hứa Tương Tương chuẩn bị đồ ăn khuya cho các đồng nghiệp trong văn phòng.

 

Không có công việc gấp rút nào phải làm, Hạ Mạt lại nhìn vào ứng dụng kết bạn trên điện thoại, tiếp tục suy nghĩ về L và cố gắng đoán xem anh thực sự là ai.

 

Hồ sơ của L trên ứng dụng gần như trống rỗng, chỉ có một tên người dùng đơn giản là L.

 

Đổi vị trí suy nghĩ, nếu cô phải đặt một tên chỉ bằng một chữ cái thì liệu cô sẽ chọn chữ gì?

 

Hạ Mạt chống cằm suy nghĩ vẩn vơ. Nếu là cô, có lẽ cô sẽ chọn chữ “X” làm tên người dùng, bởi chữ cái đầu tiên trong phiên âm tên của cô chính là “X”. Hoặc cô cũng có thể chọn “S” vì họ của cô là Hạ (Xia), vả lại cô cũng đặc biệt yêu thích mùa hè, mà mùa hè trong tiếng Anh chính là Summer.

 

Nhưng hiện tại cô hoàn toàn không biết gì về tên hay sở thích của L. Cô chỉ có thể cố gắng đoán dựa trên những thông tin ít ỏi mà mình đã biết. Có lẽ chữ “L” chính là chữ cái đầu tiên trong phiên âm tên của anh.

 

Hạ Mạt lên máy tính tìm kiếm danh sách các họ trong tiếng Trung có chữ cái đầu là “L”.

 

“Lý, Lư, Lưu, La, Lạc, Lữ, Lệ, Lương, Lục…”

 

Quá nhiều. Với số lượng nhân viên đông đảo của tập đoàn thì chắc chắn những người có tên bắt đầu bằng chữ “L” không phải ít.

 

Hạ Mạt cố lục lại trong trí nhớ những thông tin từ các cuộc trò chuyện với L nhưng thực sự không tìm được manh mối nào hữu ích.

 

Cô chỉ biết rằng anh rất bận rộn, mà trong tòa nhà này có nhân viên nào mà không bận rộn đâu?

 

Ngoài ra, anh còn thuê nhà cách công ty hơn một giờ lái xe.

 

Nhân viên của Tập đoàn Lục Thị đều được trả lương cao, phúc lợi hậu hĩnh. Làm việc vài năm ở đây thì hầu như chẳng ai phải chịu áp lực về kinh tế.

 

Nếu đối phương vẫn còn khó khăn về tài chính thì chẳng lẽ anh mới vào làm chưa lâu?

 

Trong lúc Hạ Mạt đang mải mê suy nghĩ, Lý Tự từ bên ngoài bước vào. Anh ấy mỉm cười và chào cô: “Thư ký Hạ, chị ăn trưa chưa?”

 

“Tôi ăn rồi.” Hạ Mạt gật đầu hỏi lại: “Các cậu ra ngoài ăn à?”

 

Lý Tự gật đầu đáp: “Ừm, chúng tôi ăn ở trung tâm thương mại đối diện. Có một nhà hàng mới khai trương, món ăn rất ngon, nguyên liệu cũng tươi nữa. Hôm nào chị thử đi xem.”

 

Anh ấy nhiệt tình giới thiệu nhà hàng cho Hạ Mạt. Cô mỉm cười đáp: “Được thôi, hôm nào tôi sẽ ghé thử.”

 

“À, thư ký Hạ, sáng nay tôi vừa viết xong một bản báo cáo, muốn nhờ chị xem giúp.”

 

“Cậu gửi qua email đi.”

 

Lý Tự bật máy tính, gửi báo cáo đã viết xong qua email rồi quay sang nói với Hạ Mạt: “Tôi gửi rồi đấy.”

 

Ánh mắt của Hạ Mạt lướt qua bảng tên đeo trước ngực anh ấy. Đột nhiên, cô nhớ ra Lý Tự họ Lý, mà tên của anh lại bắt đầu bằng chữ “L”. Hơn nữa, anh ấy cũng vừa gia nhập tập đoàn không lâu.

 

Liệu có khi nào là anh ấy không?

 

Lý Tự nhận ra ánh mắt của Hạ Mạt dừng lại trên bảng tên của mình bèn tò mò hỏi: “Hạ thư ký, bảng tên của tôi có vấn đề gì sao?”

 

Giọng nói của anh ấy kéo Hạ Mạt về thực tại. Cô nhận ra mình hơi thất thố nên khẽ mỉm cười, nhướng mày: “Không có gì, chỉ là tôi thấy ảnh trên bảng tên không giống ngoài đời lắm.”

 

Cô nhanh chóng viện đại ra một lý do.

 

Lý Tự cúi đầu nhìn tấm bảng tên trên ngực mình, anh ấy không hề cảm thấy có điểm nào khác so với thực tế.

 

“Có lẽ là tôi không ăn ảnh thôi.” Lý Tự cười nói, phụ họa theo lời Hạ Mạt.

 

Việc xác nhận xem Lý Tự có phải là L hay không rất đơn giản. Hạ Mạt gửi tin nhắn cho L.

 

Hạ Mạt: [L, anh đang làm gì vậy?]

 

Cô liếc mắt về phía Lý Tự, âm thầm quan sát phản ứng của anh ấy.

 

Một lát sau, L trả lời: [Đang làm việc.]

 

Không phải Lý Tự.

 

Vừa rồi ánh mắt của Lý Tự vẫn dán vào màn hình máy tính chứ không hề đụng đến điện thoại.

 

Còn ai có tên bắt đầu bằng chữ “L” nữa đây? Hạ Mạt lục lại trong đầu, bắt đầu lần lượt nghĩ đến những đồng nghiệp nam mà cô biết.

 

Cô quyết định bắt đầu từ những người làm việc tại văn phòng tổng giám đốc.

 

Hạ Mạt mở hệ thống nội bộ của công ty, đối chiếu với bảng phân công vị trí. Ánh mắt cô dừng lại ở ba chữ nổi bật trên đầu danh sách:

 

Lục Nghiễn Lễ.

 

L. Lục. Chữ cái đầu tiên trong tên của Lục tổng cũng là “L”.

 

Ánh mắt của Hạ Mạt dừng lại trên cái tên ấy, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu cô: Có thể nào là…

 

Nhưng ý nghĩ này ngay lập tức bị cô bác bỏ.

 

Sáng nay Tống Kỳ vừa mới nói là tổng giám đốc Lục không sử dụng Heartbeat.

 

Hạ Mạt đưa tay day nhẹ hai bên thái dương, cô cảm thấy mình đang suy diễn quá mức. Chỉ cần tên bắt đầu bằng chữ “L”, cô đã nghi ngờ liệu người đó có phải là L đang trò chuyện với mình trên ứng dụng không. Đến cả tổng giám đốc Lục mà cô cũng dám suy đoán!

 

Với thân phận của tổng giám đốc Lục sao có thể dùng ứng dụng hẹn hò được chứ?

 

Tâm trạng của Hạ Mạt rối bời cả buổi chiều. Cô cứ mãi suy nghĩ xem L rốt cuộc là ai, càng nghĩ càng thấy căng thẳng, không cách nào tập trung vào công việc được.

 

Mọi chuyện bắt nguồn từ những lời đồn vô căn cứ của người ngoài về mối quan hệ giữa cô và tổng giám đốc Lục.

 

Đầu tiên là bà Tống dò xét cô. Để tránh hiểu lầm rằng cô và tổng giám đốc Lục có mối quan hệ mập mờ, Hạ Mạt đã giả vờ rằng mình đã có bạn trai. Sau đó Lâm Táp lại muốn giới thiệu cho cô đối tượng xem mắt, đúng lúc bị tổng giám đốc Lục nghe thấy khiến anh hiểu lầm rằng cô đang lăng nhăng bắt cá hai tay.

 

Bây giờ người cô ngẫu nhiên trò chuyện trên ứng dụng có nhiều khả năng là một nhân viên của Tập đoàn Lục Thị. Anh biết rõ cô là ai nhưng vẫn lặng lẽ đọc những lời than phiền của cô về “boss lớn” mỗi ngày.

 

Thậm chí cô còn thường xuyên ám chỉ với anh rằng mình rất xinh đẹp, mong muốn dụ dỗ anh trao đổi ảnh với mình.

 

Hạ Mạt nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây, chỉ cảm thấy rằng dường như sao Thủy đang nghịch hành khiến cô gặp phải đủ loại rắc rối.

 

Đến khoảng tám giờ tối, Hứa Tương Tương và Lý Tự xách một đống đồ ăn khuya từ dưới lầu lên. Có đủ loại món, toàn là những món mà giới trẻ yêu thích.

 

Chi phí được thanh toán bằng thẻ của Lục Nghiễn Lễ. Cô đang giữ một chiếc thẻ của anh dùng để mua sắm các vật dụng cần thiết hoặc chuẩn bị các phúc lợi cho đồng nghiệp trong văn phòng tổng giám đốc. Những khoản chi như thế này đều trích từ chiếc thẻ đó.

 

Khu vực giải trí trong văn phòng tổng giám đốc ngập tràn đồ ăn vặt, Hạ Mạt cầm điện thoại chụp một bức ảnh.

 

Ăn xong bữa khuya, không bao lâu sau thì cuộc họp bắt đầu.

 

Cuộc họp kéo dài đến tận nửa đêm. Khi kết thúc, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi.

 

Lúc này tàu điện ngầm đã ngừng hoạt động, Hạ Mạt phải gọi xe để về nhà.

 

Về đến nhà, Diệp Dao Dao vẫn chưa ngủ, cô ấy ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tivi, đắp một chiếc mặt nạ dưỡng da trên mặt.

 

“Về rồi đấy à?” Diệp Dao Dao quay đầu chào hỏi cô.

 

Hạ Mạt mệt mỏi đáp lại bằng một tiếng “Ừm” rồi cúi người cởi đôi giày cao gót, sau đó cô xỏ đôi dép bệt thoải mái vào.

 

Mặt nạ trên mặt Diệp Dao Dao đã đến lúc tháo ra, cô ấy giơ tay gỡ xuống rồi chỉ về phía bếp: “Tớ mua dưa hấu, cắt sẵn để trong đó rồi, cậu có muốn ăn không?”

 

Hạ Mạt khoát tay: “Không ăn đâu, tớ ăn khuya rồi.”

 

Ngồi trên sofa nghỉ một lúc, Hạ Mạt vào tủ lấy một bộ đồ ngủ rồi vào phòng tắm.

 

Khi cô tắm xong bước ra thì Diệp Dao Dao đã nằm ngủ trên giường.

 

Hạ Mạt nhẹ nhàng đi đến bên giường và kéo chăn nằm xuống, cô tắt đèn trần trong phòng, chỉ để lại ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ đầu giường.

 

Đó là thói quen của cô. Từ nhỏ cô đã rất sợ bóng tối, đêm nào cũng cần có ánh sáng để cảm thấy an toàn.

 

Nhắm mắt lại, cô cố gắng ru mình vào giấc ngủ nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không tài nào ngủ được. Hạ Mạt cầm điện thoại gửi tin nhắn cho L.

 

Hạ Mạt: [L, anh ngủ chưa?]

 

L hiếm khi ngủ sớm nên lúc này anh trả lời còn nhanh hơn cả ban ngày: [Chưa.]

 

Hạ Mạt: [Có phải anh lại tăng ca làm việc không?]

 

L: [Ừm.]

 

Hạ Mạt: [Hôm nay tôi cũng tăng ca, mới về nhà không lâu.]

 

Hạ Mạt: [L, anh có ăn khuya không?]

 

L: [Không.]

 

Hạ Mạt ngạc nhiên: [Các anh tăng ca mà sếp không cung cấp đồ ăn khuya à?]

 

Cô gửi kèm một bức ảnh chụp đồ ăn khuya ở văn phòng mình.

 

Hạ Mạt: [Sếp tôi bao hết.]

 

Cô cố tình châm chọc: [Tôi cứ nghĩ là mỗi phòng ban khi tăng ca thì trưởng phòng sẽ tự bỏ tiền túi mua đồ ăn khuya cho nhân viên chứ, hóa ra bên anh không có à.]

 

Dường như L đã nhận ra ý đồ của Hạ Mạt, rằng cô đang nâng sếp mình lên bằng cách dìm sếp của anh xuống. Sau một lúc im lặng, L nhắn lại:

 

L: [Hôm nay có vẻ cô thay đổi cách nhìn về sếp mình, đột nhiên trông như rất hài lòng về anh ta thì phải.]

 

Hạ Mạt: [Không phải thay đổi đâu, thực ra sếp tôi luôn rất tốt. Chỉ là một người làm công ăn lương như tôi lúc nào cũng mang nhiều oán trách, ghen tị vì không giỏi giang như người ta nên mới hay nói xấu thôi.]

 

L không hiểu ý cô lắm: [Ghen tị?]

 

Hạ Mạt: [Đúng vậy, sếp tôi có gia thế tốt, hoàn toàn có thể dựa vào tài sản gia đình để sống cuộc đời nhàn nhã nhưng anh ấy lại chọn dựa vào chính mình. Ngày ngày làm việc chăm chỉ, quay cuồng suốt 24 giờ mà vẫn tràn đầy năng lượng. Thể lực như vậy thì ai mà không ghen tị chứ.]

 

L: [Tôi nhớ cô từng nói anh ta như vậy là b**n th** mà.]

 

Hạ Mạt: [Nên mới nói tôi ghen tị đó! Ghen tị làm con người méo mó mà. Tôi đâu có gia thế tốt như sếp, làm việc cũng không thể hơn anh ấy. Hơn nữa sếp tôi còn đẹp trai cực kỳ. Trời ạ, anh ấy vừa thông minh vừa đẹp trai, thật không hiểu ông trời đã đóng cánh cửa nào của anh ấy nữa.]

 

L: [Summer, điều gì khiến cô dám đánh liều để viết ra những lời này mà không sợ trời đánh vậy?]

 

Hạ Mạt: [Sợ gì trời đánh? Tôi nói toàn lời thật lòng mà.]

 

L: [Thật không?] 

 

Dường như anh đã nhìn thấu tâm can cô rồi.

 

Hạ Mạt hít sâu một hơi, suy nghĩ một lát rồi cẩn thận dò hỏi.

 

Hạ Mạt: [L, hôm qua phần mềm mới ra mắt tính năng hiển thị vị trí đó.]

 

L: [Thấy được khoảng cách rồi à?]

 

Tim Hạ Mạt đập thình thịch, cô không muốn vòng vo thêm nên đánh liều gõ chữ: [L, trước khi anh tắt quyền định vị, tôi thấy khoảng cách giữa chúng ta chỉ có hơn 50 mét. Xin hỏi anh có biết tôi là ai không?]

 

Hạ Mạt nhắm mắt lại không dám nhìn màn hình điện thoại, trong lòng nuôi chút hy vọng cuối cùng.

 

Cô cầu mong rằng L làm việc ở tòa nhà bên cạnh hoặc đối diện trụ sở tập đoàn Lục Thị.

 

Cầu mong rằng dù L là nhân viên của Lục Thị thì anh cũng không đoán ra thân phận của cô. Dù sao nhân viên của tập đoàn cũng rất đông, cũng chưa chắc anh đã nhận ra cô.

 

Vài giây sau, cô nín thở rồi chậm rãi mở mắt ra.

 

L vẫn giữ phong cách quen thuộc, câu trả lời ngắn gọn chỉ vỏn vẹn hai chữ: 

 

[Hạ Mạt.]

 

Anh trực tiếp gọi tên cô, không phải biệt danh Summer mà là tên thật của cô.

 

Hạ Mạt hít hà, trái tim như rơi xuống vực sâu.

 

Cô run rẩy nhắn tiếp: [L, khoảng thời gian chúng ta quen biết và trò chuyện, chắc anh cũng cảm thấy khá thú vị đúng không?]

 

Khung chat im lặng.

 

Chờ một lúc vẫn không thấy đối phương trả lời, Hạ Mạt tiếp tục cố gắng cứu vãn sự nghiệp của đời mình.

 

Hạ Mạt: [L, tôi thực sự rất vui khi nói chuyện với anh. Tôi cảm thấy anh là một người đàn ông tử tế, bao dung, xuất sắc, điềm tĩnh và rất biết cách thương hoa tiếc ngọc.]

 

L: [Có gì muốn nói thì nói thẳng đi.]

 

Hạ Mạt: [(Mặt tội nghiệp) L, một người tốt bụng như anh chắc chắn sẽ không đi mách với sếp Lục đâu đúng không?]

 

L: [Không đâu.]

 

Cách đó không xa, trong tòa nhà Ngự Cảnh tại trung tâm Hải Thành.

 

Lục Nghiễn Lễ vừa tắm xong, mái tóc vẫn còn ướt, anh khoác một chiếc áo choàng tắm rồi thoải mái ngồi tựa trên ghế sofa với dáng vẻ tùy ý thư giãn.

 

Màn hình điện thoại bỗng hiện lên một tin nhắn mới.

 

Dường như Hạ Mạt đang rất lo lắng.

 

[L, anh có thể thề rằng sẽ không bao giờ kể chuyện này với sếp Lục không? Làm ơn đi, tôi xin anh, cầu xin anh đó.]

 

Khóe môi Lục Nghiễn Lễ khẽ nhếch lên, anh gõ một dòng chữ ngắn gọn: [Tôi thề.]

Comments