Nhận được lời hứa của L, Hạ Mạt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Lần trước khi nói chuyện với anh, cô chỉ buột miệng hỏi liệu sau này anh có đi siêu thị cùng với cô không, nhưng anh đều trả lời rằng anh sẽ không hứa hẹn tùy tiện được.
Bình thường khi hai người trò chuyện, đối với những việc không thể đảm bảo chắc chắn sẽ làm được, anh đều im lặng né tránh hoặc từ chối thẳng thừng. Điều này cho thấy L không phải là kiểu người dễ dàng hứa hẹn rồi sau đó lại thất hứa.
Anh đã hứa với cô sẽ không mách tổng giám đốc Lục, hẳn là sẽ không nuốt lời.
Nỗi lo lắng canh cánh trong lòng cả nửa ngày được giải quyết, cả cơ thể Hạ Mạt thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức ập đến nhấn chìm cơ thể mệt mỏi cả ngày. Bất tri bất giác, suy nghĩ chìm vào màn đêm tĩnh lặng sâu thẳm.
Sáng hôm sau, Hạ Mạt bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Cô cố gắng chống lại cơn buồn ngủ mở đôi mắt nặng trĩu lên, một tia nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào, vừa vặn rơi trên mắt Hạ Mạt, chói mắt đến mức khó chịu khiến Hạ Mạt vô thức đưa tay che đi.
Do thế nên cơn buồn ngủ cũng vơi đi phần nào, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cô đưa tay mò lấy điện thoại bên gối, tắt chuông báo thức.
Diệp Dao Dao đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào từ bên ngoài, thấy cô cầm điện thoại trên tay, vừa đi về phía tủ quần áo vừa nói chuyện với cô: “Dậy rồi à?”
Hạ Mạt thuận miệng đáp lại một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, hỏi: “Cậu vệ sinh cá nhân xong rồi à?”
Diệp Dao Dao lấy quần áo đi làm hôm nay ra khỏi tủ, quay đầu lại thúc giục cô: “Xong rồi, cậu mau vào đi.”
Công ty Diệp Dao Dao làm việc hơi xa, thời gian đi làm mất khoảng hơn nửa tiếng nên mỗi ngày phải dậy sớm hơn Hạ Mạt một chút, thời gian sử dụng nhà tắm với Hạ Mạt cũng không bị ảnh hưởng.
Hạ Mạt không nấn ná trên giường nữa, cô xuống giường đi dép lê ra phòng tắm bên ngoài, Diệp Dao Dao nói phía sau cô: “Trong bếp tớ hấp mấy cái bánh xíu mại, lát nữa cậu nhớ ăn nhé.”
“Biết rồi.”
Vệ sinh cá nhân xong, Hạ Mạt trang điểm nhẹ nhàng trước gương.
Quay lại phòng ngủ chuẩn bị thay quần áo, Diệp Dao Dao vẫn chưa đi, cô ấy mặc một chiếc váy màu xanh, váy không dài, chỉ đến trên đầu gối, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ, ăn mặc tinh tế lại tràn đầy sức sống tuổi trẻ, đứng trước bàn trang điểm soi gương hết lượt này đến lượt khác.
“Mạt Mạt, thấy tớ mặc bộ này thế nào? Có đẹp không?”
Hạ Mạt vừa vào phòng ngủ, Diệp Dao Dao đã quay lại hỏi ý kiến Hạ Mạt.
“Đẹp.”
Diệp Dao Dao cười rạng rỡ, vẻ mặt tràn đầy sắc xuân không thể giấu được, Hạ Mạt liếc mắt một cái đã nhận ra có biến.
“Ăn mặc đẹp như vậy, hôm nay định đi gặp ai thế?” Hạ Mạt cười hỏi.
Diệp Dao Dao cũng không giấu giếm gì với cô: “Đổng Chiêu, anh ấy hẹn tớ tối nay tan làm gặp mặt.”
Đổng Chiêu là người bạn trên mạng mà Diệp Dao Dao quen trên Heartbeat. Khác với anh chàng L thần bí, đến nay vẫn chưa chịu tiết lộ chút thông tin nào của Hạ Mạt thì ngay từ khi quen Diệp Dao Dao, Đổng Chiêu đã rất tích cực chủ động.
Anh ta rất hoạt bát, cũng rất hài hước. Khi trò chuyện với Diệp Dao Dao lần đầu tiên, anh ta đã thẳng thắn nói rằng mình chơi mạng xã hội chỉ vì muốn tìm một người bạn gái, do người nhà cứ thúc giục.
Ngay ngày đầu tiên hai người đã gửi ảnh cho nhau, cả hai đều rất hài lòng với nhan sắc của đối phương, nói chuyện được hơn hai tháng, tình cảm đã tiến triển đến mức mỗi tối trước khi đi ngủ đều ôm điện thoại tâm sự. Quen trên mạng nói chuyện lâu như vậy, quả thực có thể sắp xếp gặp mặt ngoài đời.
Tuy nhiên, dù nói chuyện trên mạng có hòa hợp đến đâu thì vẫn là cách một màn hình, ngoài đời thực chưa chắc đã giống như trên mạng.
Hạ Mạt không yên tâm: “Chọn nhà hàng chưa? Hẹn ở đâu?”
Diệp Dao Dao nói: “Nhà hàng chưa chọn, anh ấy nói sẽ đến bên này tìm tớ, để tớ chọn nhà hàng, anh ấy trả tiền.”
Lần đầu gặp mặt, con gái tự chọn nhà hàng sẽ tương đối an toàn hơn.
Hạ Mạt dặn dò cô ấy: “Chọn nhà hàng thì ăn ở sảnh chung ấy, đừng đặt phòng riêng.”
Sảnh lớn nhà hàng đông người, cho dù nhân phẩm đối phương không tốt thì muốn làm gì cũng phải kiêng dè, phòng riêng quá riêng tư.
Diệp Dao Dao làm dấu ok: “Yên tâm đi, những điều này tớ đều biết mà, tớ sẽ tự bảo vệ mình an toàn, được rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tớ phải đi làm đây.”
Diệp Dao Dao chợt nhận ra thời gian đã không còn sớm, nếu còn nấn ná thì cô ấy sẽ muộn làm mất, bèn quay lại soi gương chỉnh lại tóc tai vội vàng chạy ra ngoài, đến phòng khách rồi vẫn không quên dặn dò lần nữa: “Đừng quên ăn xíu mại nhé.”
Hạ Mạt nói vọng ra: “Biết rồi.”
Tối hôm qua ngủ muộn nên sáng nay không muốn chen chúc trên tàu điện ngầm, Hạ Mạt thay quần áo rồi bắt xe đi làm.
Hôm nay cô nấn ná ở nhà lâu hơn một chút, không phải là người đầu tiên đến công ty. Cô đẩy cửa vào thấy Chu Hồng Hưng dựa vào ghế làm việc, đang nhắm mắt ngửa người ra sau, hình như đang ngủ.
Hạ Mạt đặt túi xuống, đẩy cửa vào văn phòng Lục Nghiễn Lễ.
Hôm qua tăng ca đến rất muộn, bàn làm việc của Lục Nghiễn Lễ hơi bừa bộn. Hạ Mạt đi tới, trước tiên cô sắp xếp lại sách trên bàn vào giá, sau đó chỉnh lại gọn gàng tài liệu trên bàn, lau sạch bàn làm việc, đảm bảo mặt bàn sạch sẽ không một hạt bụi, rồi mở cửa sổ cho thông gió.
Làm xong những việc này một cách có trật tự, Hạ Mạt đến phòng trà pha hai cốc cà phê, một cốc để ở chỗ làm việc của mình, cốc còn lại mang cho Chu Hồng Hưng.
Đúng lúc này, Chu Hồng Hưng mở mắt ra, Hạ Mạt đưa cà phê cho anh ấy: “Anh Chu, uống cà phê đi.”
Chu Hồng Hưng ngủ đến mơ màng, một tay đẩy gọng kính trên sống mũi lên, một tay dụi dụi mắt từ dưới gọng kính, nhận lấy cà phê rồi nói lời cảm ơn.
Hạ Mạt thấy anh ấy có vẻ mệt mỏi, hai mắt thâm quầng, bọng mắt sắp lộ ra đến nơi, hỏi: “Tối qua ngủ không ngon à?”
Chu Hồng Hưng cầm cốc cà phê uống một hơi gần hết nửa cốc, vẻ mặt đầy mệt mỏi.
“Cô bảo mẫu nhà anh nghỉ từ mấy hôm trước, tối anh với vợ anh trông con ngủ, con nhỏ khóc một đêm mấy lần, anh với vợ anh đều không ngủ được.”
Nói đến chuyện này Chu Hồng Hưng lại buồn rầu: “Con nhỏ uống sữa bột, mỗi đêm đều phải dậy pha sữa mấy lần, lại còn hay khóc nhè, ban đêm anh ngủ không ngon, ban ngày lại còn phải đi làm, cứ thế này mãi, anh sớm muộn gì cũng suy nhược thần kinh mất.”
Hạ Mạt chưa từng yêu đương nên cũng chẳng rõ ràng chuyện nuôi con, song nghe anh ấy nói vậy cũng thấy mệt, công việc ở văn phòng bọn họ đã rất áp lực, ban đêm lại còn phải thức dậy dỗ con liên tục, cơ thể thật sự không chịu nổi.
“Thuê một bảo mẫu chuyên nghiệp về chăm sóc thì sao?” Hạ Mạt đề nghị.
Chu Hồng Hưng nói: “Bây giờ giá bảo mẫu trên thị trường quá cao, mức lương trung bình cũng phải hơn mười nghìn tệ. Lương đi làm của vợ anh còn không cao bằng lương thuê bảo mẫu, hàng tháng bọn anh còn phải trả góp xe, trả góp nhà, lại còn phải nuôi con, thật sự không kham nổi thêm chi phí nào nữa. Hai vợ chồng đã bàn bạc, sau này vợ anh sẽ nghỉ việc ở nhà chăm con, anh kiếm tiền nuôi gia đình, không thuê bảo mẫu nữa.”
Chu Hồng Hưng thở dài: “Chỉ là một mình anh đi làm áp lực rất lớn, vợ anh ở nhà ban ngày trông con cũng vất vả. Ban ngày anh đi làm, cô ấy một mình ở nhà trông con, lúc nào cũng lo lắng, con khóc, cô ấy ôm con cũng không nhịn được mà khóc theo.”
Hạ Mạt có thể hiểu được nỗi lo lắng của Chu Hồng Hưng và vợ anh ấy, cô chỉ nghe Chu Hồng Hưng miêu tả như vậy cũng đã cảm thấy áp lực rất lớn, huống chi là người trong cuộc.
Hạ Mạt không khỏi nghĩ đến bản thân mình cũng sẽ kết hôn sinh con, cũng phải nuôi con, nếu mức lương của cô không cao bằng bảo mẫu, liệu chồng cô có bàn bạc với cô để cô nghỉ việc nuôi con hay không.
Đương nhiên cô không muốn từ bỏ công việc để làm nội trợ toàn thời gian, vì vậy để tránh trường hợp sau này có thể phải đối mặt với việc bị cuộc sống bức bách phải thỏa hiệp, cô nhất định phải cố gắng, giữ vững công việc lương cao hiện tại, phấn đấu để được tăng lương.
Nói chuyện phiếm với Chu Hồng Hưng vài câu, Hạ Mạt trở về chỗ ngồi của mình, nhấp một ngụm cà phê, mở máy tính rồi bắt tay vào công việc.
Một lúc sau, Hạ Mạt nghe thấy bên ngoài có người nói chào tổng giám đốc Lục, ánh mắt cô chuyển từ màn hình máy tính ra ngoài cửa. Lục Nghiễn Lễ từ bên ngoài bước vào, bộ vest đen thẳng thớm, trên sống mũi đeo kính gọng vàng, khuôn mặt lạnh lùng thêm một chút nho nhã, lịch sự.
Anh bị cận không nặng, bình thường rất ít khi đeo kính, chỉ khi làm việc mới đeo, Hạ Mạt đoán có lẽ anh dậy sớm hoặc trên đường đến công ty thể xử lý một chút công việc.
“Tổng giám đốc Lục, chào buổi sáng.”
Lục Nghiễn Lễ đi ngang qua chỗ ngồi của cô, nghe thấy giọng nói tràn đầy nhiệt huyết của cô, bước chân không dừng lại mà chỉ liếc qua cô một cái.
Hạ Mạt đứng trước bàn làm việc, khóe miệng khẽ cong lên, đôi mắt hạnh nhân long lanh như ánh sao, nụ cười rạng rỡ hơn thường ngày tràn đầy sức sống, toát lên vẻ thanh xuân tươi trẻ.
Lục Nghiễn Lễ “ừm” một tiếng, đẩy cửa vào văn phòng.
Anh ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính kiểm tra email.
Hạ Mạt bưng một tách cà phê vào đặt bên cạnh anh: “Tổng giám đốc Lục, cà phê của anh.”
Giọng cô nhẹ nhàng như có chuyện vui.
Lục Nghiễn Lễ không khỏi liếc nhìn điện thoại, Hạ Mạt có chuyện vui sẽ chia sẻ với L, nhưng hôm nay khung chat của họ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Hạ Mạt đi ra khỏi văn phòng của Lục Nghiễn Lễ, nhận được điện thoại của quản lý bộ phận hành chính bèn tới đó một chuyến.
Xử lý xong công việc, Hạ Mạt quay lại văn phòng, đối chiếu từng tin nhắn hẹn lịch của Lục Nghiễn Lễ mới nhận được qua WeChat và email với bảng lịch trình. Những mục không có vấn đề gì thì trực tiếp ghi lại, còn mục nào có vấn đề thì phản hồi tin nhắn để trao đổi.
Bận rộn một hồi, buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Giờ ăn trưa, Hạ Mạt nhớ ra tối nay Diệp Dao Dao và Đổng Chiêu sẽ gặp mặt hẹn hò bèn nhắn tin cho cô ấy, hỏi cô ấy đã chọn nhà hàng chưa.
Diệp Dao Dao: [Chọn được rồi.]
Cô ấy gửi địa chỉ nhà hàng, Hạ Mạt mở ra xem, phát hiện tên nhà hàng chính là nhà hàng hôm qua Lý Tự đã giới thiệu cho cô.
Hạ Mạt: [Nhà hàng này ở ngay trung tâm thương mại cạnh công ty tớ.]
Diệp Dao Dao: [Trùng hợp vậy, tớ thấy nhà hàng này được đánh giá rất cao, ảnh chụp trong phần bình luận thấy trang trí cũng rất đẹp, cậu đã đến nhà hàng này chưa? Món ăn thế nào?]
Hạ Mạt: [Nhà hàng này mới khai trương chưa lâu, tớ chưa đến, nhưng đồng nghiệp của tớ đã đến ăn và nói rất ngon, hôm qua còn đặc biệt giới thiệu cho tớ nữa.]
Diệp Dao Dao: [Ok đấy, tớ sẽ đến đó.]
Hạ Mạt: [Khoảng mấy giờ cậu đến? Nếu chiều nay tớ không bận thì tối tớ sẽ qua nhà hàng đó tìm một chỗ ngồi, lặng lẽ quan sát bên cạnh.]
Diệp Dao Dao: [Được đó, cậu tới đó xem tớ cũng yên tâm hơn. Tan làm tớ sẽ qua luôn, khoảng sáu giờ là tới rồi.]
Hạ Mạt trò chuyện với Diệp Dao Dao vài câu, mở camera chụp ảnh bữa trưa hôm nay của mình rồi gửi cho L.
Hạ Mạt: [L, đây là bữa trưa của tôi, anh ăn trưa chưa?]
Lục Nghiễn Lễ đang ăn cơm, nhận được tin nhắn của Hạ Mạt bèn đặt đũa xuống, trả lời cô: [Đang ăn.]
Hạ Mạt một tay cầm điện thoại gõ chữ: [Ăn gì vậy, chụp ảnh cho tôi xem đi.]
Cơm của Lục Nghiễn Lễ là do Hạ Mạt đặt, anh chuyển chủ đề: [Hôm nay cô có vẻ rất vui nhỉ.]
Comments