Chương 17

Chương 17

Hạ Mạt tò mò: [Sao anh lại nói vậy?]

 

Hôm nay họ mới nói chuyện được hai câu.

 

Lục Nghiễn Lễ nói với cô: [Tôi nhìn thấy cô rồi.]

 

Hạ Mạt sững người, theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra L trong đám đông.

 

[Anh nhìn thấy tôi rồi á, bây giờ sao?]

 

Lục Nghiễn Lễ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này cô đang vươn cổ tìm kiếm anh khắp nơi, không để cô tốn công vô ích.

 

[Không cần tìm nữa, tôi không ở căng tin.]

 

Hạ Mạt bán tín bán nghi: [Anh không ở căng tin, vậy tại sao lại biết tôi đang tìm anh?]

 

Cô nghi ngờ lúc này L đang ở gần đó nhìn cô, cố tình nói không ở căng tin để cô không phát hiện ra mình.

 

Hạ Mạt: [L, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, anh cũng biết tôi là ai, đều là đồng nghiệp cả, hay là anh lại đây ngồi cùng bàn với tôi đi?]

 

[Đoán thôi, tôi không có ở căng tin.]

 

Hạ Mạt: [Vậy anh nhìn thấy tôi lúc nào?]

 

[Hôm nay.]

 

Phạm vi rộng quá khiến Hạ Mạt hoàn toàn không nhớ rõ mình đã gặp bao nhiêu người, hoàn toàn không thể đoán ra anh là ai.

 

Hạ Mạt mím môi: [Thôi được rồi.]

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô có vẻ rất thất vọng vì không đoán ra anh là ai.

 

Anh suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi câu hỏi mà từ sáng đã muốn hỏi.

 

[Có chuyện gì vui sao?]

 

Hạ Mạt: [Đi làm thì có chuyện gì vui chứ, chỉ là vị trí của tôi mỗi ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, nếu cứ làm mặt lạnh thì người ta sẽ nghĩ tôi ỷ thân phận thư ký của sếp mà vênh váo coi thường người khác. Thế nên gặp ai cũng phải cười mỉm chào hỏi, như vậy mới khiến người ta cảm thấy mình không coi thường họ, còn trước mặt sếp thì càng phải tươi cười rạng rỡ, thể hiện ra dáng vẻ tích cực chủ động yêu nghề tận tụy.]

 

Hạ Mạt: [L, bình thường ở công ty, anh gặp người khác không cần phải giả vờ cười sao?]

 

Lục Nghiễn Lễ: [Không cần.]

 

Phần lớn nhân viên trong công ty gặp lãnh đạo hoặc đồng nghiệp đều sẽ cười xã giao, L lại không giả vờ cười, chẳng lẽ là lập trình viên? 

 

Lần trước cô đến phòng kỹ thuật, các đồng nghiệp lập trình viên ở đó đều u ám, chẳng ai cười với ai cả.

 

Lục Nghiễn Lễ nhìn khung chat dừng vài giây, hỏi: [Đoán ra chức vụ của tôi chưa?]

 

Hạ Mạt: [L, hình như anh luôn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, anh hiểu rõ tôi như lòng bàn tay nhưng tôi lại chẳng biết anh là ai cả.]

 

Hạ Mạt khịt mũi: [Anh bí ẩn quá đấy, chẳng lẽ anh định mãi mãi không gặp tôi sao?]

 

L: [Chưa chắc.]

 

Hạ Mạt: [L, anh đang lo lắng điều gì sao?]

 

Hạ Mạt muốn hỏi L có phải lo lắng mình không đẹp trai, sau khi gặp mặt cô rồi, cô sẽ không thích anh, nhưng câu hỏi này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, cho nên cô giữ trong lòng.

 

L: [Không có gì, tôi làm việc đây.]

 

L lại lấy lý do công việc để kết thúc cuộc trò chuyện của họ một lần nữa.

 

Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại vài giây, đặt điện thoại xuống, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm.

 

Bên này Lục Nghiễn Lễ thoát khỏi trang trò chuyện, chuông điện thoại lập tức reo lên.

 

Là anh bạn từ thuở nhỏ Diệp Tuần gọi tới.

 

“Tối nay rảnh không?” Diệp Tuần không khách sáo với Lục Nghiễn Lễ mà nói rõ ý đồ luôn: “Tối nay tôi có một cuộc hẹn, Tri Tụng cũng đang ở Hải Thành nên tôi bảo cậu ấy tới, cậu có đến không?”

 

Tạ Tri Tụng là bạn thân của Lục Nghiễn Lễ và Diệp Tuần.

 

Lục Nghiễn Lễ ừ một tiếng, nói: “Gửi địa chỉ cho tôi đi.”

 

Hạ Mạt ăn cơm xong, trở về văn phòng, vừa ngồi xuống thì điện thoại nội bộ vang lên.

 

“Tối nay có việc không?” Giọng Lục Nghiễn Lễ bình tĩnh.

 

Lãnh đạo hỏi cô có việc không, tức là có việc tìm cô, cho dù có việc cũng phải nói không có việc.

 

Hạ Mạt lập tức trả lời: “Tổng giám đốc Lục, tối nay tôi không có việc.”

 

Cô chờ nghe Lục Nghiễn Lễ phân phó.

 

“Có một cuộc hẹn, cô đi cùng.”

 

Hạ Mạt đáp: “Vâng, thưa sếp.”

 

Cúp điện thoại, Hạ Mạt gửi tin nhắn cho Diệp Dao Dao, nói với cô ấy tối nay mình phải đi ra ngoài với Lục Nghiễn Lễ nên không thể đến nhà hàng được, bảo cô ấy nhớ cẩn thận.

 

Công việc buổi chiều đều ở văn phòng, không ra ngoài nữa.

 

Buổi tối nay là tổ chức đánh bài. Hạ Mạt ăn cơm tối ở nhà ăn công ty, thay một bộ váy mà cô đã để sẵn ở công ty để đi tham dự tiệc tối cùng Lục Nghiễn Lễ rồi đứng trong nhà vệ sinh dặm lại phấn nền.

 

Xe chạy về phía club, trên đường Lục Nghiễn Lễ nhận được điện thoại của Diệp Tuần, nói là mọi người đã đến đông đủ, chỉ còn thiếu anh.

 

Diệp Tuần đang nói chuyện, Lục Nghiễn Lễ nghe thấy đầu dây bên kia có một giọng nữ truyền đến, gọi anh là anh Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ hơi nhíu mày, hỏi Diệp Tuần: “Chẳng phải Diệp Uyển đang ở nước ngoài sao?”

 

Diệp Uyển ở đầu bên kia oán trách: “Anh Nghiễn Lễ, sao mỗi lần anh gọi em đều gọi cả họ lẫn tên vậy.”

 

Diệp Tuần dỗ dành Diệp Uyển rằng Lục Nghiễn Lễ đối xử với con gái ai cũng thế hết, lúc nào cũng kêu hết tên họ ra. Anh ấy giải thích với Lục Nghiễn Lễ: “Uyển Uyển đi du học chứ không phải định cư ở nước ngoài, bây giờ học xong rồi thì đương nhiên phải về nước, cậu đến đâu rồi? Có cần tôi xuống đón cậu không?”

 

Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: “Không cần.”

 

Lục Nghiễn Lễ dẫn Hạ Mạt đến club, Diệp Tuần đã chuẩn bị sẵn bàn mạt chược. Trên bàn đang có ba người, chỗ trống còn lại là của Lục Nghiễn Lễ, chỉ chờ anh đến rồi bắt đầu thôi.

 

Lục Nghiễn Lễ ngồi vào chỗ trống bên trái Diệp Tuần, liếc mắt nhìn Hạ Mạt rồi ra hiệu cô cứ tự nhiên.

 

Hôm nay không chỉ có một bàn mạt chược, trong phòng riêng có khá nhiều người, Hạ Mạt liếc nhìn phía ghế sofa có mấy cậu ấm cô chiêu ngồi đó, bên cạnh mỗi người đều có bạn gái.

 

Hạ Mạt tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, từ góc độ này của cô nhìn sang, vừa vặn có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Lục Nghiễn Lễ.

 

Bàn mạt chược xáo bài, rất nhanh đã được xếp ngay ngắn.

 

Lục Nghiễn Lễ vừa cầm một xấp bài, khi định lấy tiếp thì một bàn tay với móng sơn màu hồng vươn tới, suýt chạm vào mu bàn tay anh. Lục Nghiễn Lễ không để lộ cảm xúc, khẽ dịch tay sang bên cạnh, rồi cầm ly rượu bên cạnh lên nhấp một ngụm.

 

Họ chơi bài không chơi tiền, chỉ uống rượu, ai đánh bài cho người khác ăn thì người đó uống, bên cạnh bàn đều có rượu.

 

Diệp Uyển vẫn giữ nguyên nét mặt, thay Lục Nghiễn Lễ bốc một quân bài rồi ngồi xuống bên cạnh anh, cười nói: “Anh Nghiễn Lễ, hôm nay em bốc bài cho anh, em vừa làm móng xong, vận may tốt lắm.”

 

Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: “Anh trai cô đang ngồi đó, cô lại bốc bài cho tôi, không thích hợp lắm thì phải.”

 

Diệp Uyển như không hiểu lời từ chối của Lục Nghiễn Lễ, cười rạng rỡ: “Em không thèm bốc bài cho anh trai em đâu. Anh em chơi bài kém, bốc được bài tốt cũng không thắng được mà còn quay lại trách em xui, nói em bốc bài xấu cho anh ấy, cái này em không muốn gánh.”

 

Diệp Tuần cười nói: “Tháng này không cần tiền tiêu vặt nữa phải không?”

 

Diệp Uyển quay sang mọi người mách lẻo: “Mọi người xem, anh trai em lại lấy tiền tiêu vặt ra dọa em, em nói anh ấy chơi bài kém, chọc trúng tim đen của anh ấy rồi.”

 

Mọi người đều phụ họa cười theo, chừa lại chút thể diện cô cả này.

 

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt gặp Diệp Uyển, chỉ qua vài câu nói đã có thể nhận ra cô gái này được cưng chiều hết mực.

 

Cũng có thể thấy, Lục Nghiễn Lễ đối xử với cô ta rất lạnh nhạt, thậm chí có chút không kiên nhẫn. Bởi vì Diệp Uyển ngồi rất gần Lục Nghiễn Lễ nên anh đã lặng lẽ dịch sang một bên vài lần, nhưng không bao lâu sau Diệp Uyển lại nhích theo.

 

Hạ Mạt mơ hồ nhận ra trong mắt Lục Nghiễn Lễ có một sự khó chịu thoáng qua, nếu không phải nể mặt Diệp Tuần và nhà họ Diệp, Hạ Mạt dám cá rằng Lục Nghiễn Lễ sẽ bỏ bài rời đi ngay lập tức.

 

“Anh Nghiễn Lễ, anh đánh quân này đi.”

 

Diệp Uyển chỉ vào bài của Lục Nghiễn Lễ, chỉ huy anh đánh bài.

 

Lục Nghiễn Lễ liếc mắt nhìn Diệp Tuần, Diệp Tuần cười nói với Diệp Uyển: “Uyển Uyển, đừng làm phiền anh Nghiễn Lễ, ra chỗ khác chơi đi.”

 

“Ai làm phiền chứ.” Diệp Uyển không phục: “Anh, anh đừng quên, tối hôm kia chúng ta chơi bài, anh thua em rất nhiều đấy.”

 

Tạ Tri Tụng cười nói xen vào: “Có phải Uyển Uyển sợ anh em thua bài nên mới cố ý đến chỗ Nghiễn Lễ làm nội gián, đánh loạn bài của cậu ấy để anh trai em thắng không?”

 

“Ai thèm làm nội gián cho anh trai em chứ, em muốn làm nội gián cũng là làm cho anh Nghiễn Lễ, để anh Nghiễn Lễ thắng.”

 

Tình cảm của Diệp Uyển dành cho Lục Nghiễn Lễ rõ như ban ngày, chưa bao giờ giấu giếm.

 

Tạ Tri Tụng cười nói: “Cái này chúng tôi không tin, anh trai em đối xử với em tốt như vậy, tình anh em của hai người sâu đậm, sao em có thể giúp người ngoài bắt nạt anh trai ruột của mình được.”

 

“Người ngoài gì chứ.” Diệp Uyển không vui: “Anh Nghiễn Lễ cũng là anh trai em, đúng không, anh Nghiễn Lễ?”

 

Diệp Uyển nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Lục Nghiễn Lễ.

 

Lục Nghiễn Lễ hờ hững, Diệp Tuần sợ anh không nể mặt rồi lát nữa cô em công chúa này làm ầm lên thì anh ấy về nhà không biết ăn nói với ông nội thế nào, thế là đá nhẹ vào chân Lục Nghiễn Lễ ra hiệu anh nể mặt một chút.

 

Lục Nghiễn Lễ gõ nhẹ ngón tay thon dài lên bàn, không mặn không nhạt mà ừ một tiếng.

 

Diệp Uyển nở nụ cười, hất hàm về phía Tạ Tri Tụng, giống như một con công kiêu hãnh.

 

Hạ Mạt ngồi bên cạnh, quan sát sắc mặt Lục Nghiễn Lễ, do dự không biết có nên tìm cách qua đó kéo Diệp Uyển ra khỏi Lục Nghiễn Lễ hay không.

 

Bình thường gặp trường hợp này, Hạ Mạt đều là người đầu tiên giúp Lục Nghiễn Lễ giải quyết, nhưng hôm nay cô do dự mãi vẫn ngồi im không nhúc nhích.

 

Cô Diệp này trông rất kiêu ngạo, cô không dám đắc tội.

 

Hạ Mạt đứng dậy khỏi ghế, đi ra ban công hóng gió.

 

Cuối cùng vẫn không tránh được, Diệp Uyển không biết nghe ai nói gì mà tự dưng cầm một chai rượu trắng, tươi cười đi về phía Hạ Mạt, lúc chào hỏi còn rất lịch sự: “Thư ký Hạ.”

 

Hạ Mạt khẽ gật đầu, cười còn rạng rỡ hơn cô ta: “Cô Diệp.”

 

“Thư ký Hạ làm việc với anh Nghiễn Lễ của tôi mấy năm rồi?” Diệp Uyển hỏi bâng quơ.

Comments