Hạ Mạt bình tĩnh đáp: “Tôi vào Tập đoàn Lục thị được ba năm rồi.”
Diệp Uyển nhướng mày: “Trông cô cũng trạc tuổi tôi mà đã đi làm ba năm rồi, còn tôi đến giờ vẫn chưa làm gì cả, chỉ tiêu tiền của anh trai tôi thôi.”
Diệp Uyển khen ngợi: “Thư ký Hạ, cô giỏi thật, tôi kính cô một ly.”
Diệp Uyển tự mình rót rượu cho Hạ Mạt, Hạ Mạt cười nhận lấy ly rượu, nói: “Cô Diệp, để tôi tự làm là được.”
Rượu trong suốt rót vào ly chân dài, cả chai, hai ly đã hết sạch.
Diệp Uyển bưng ly rượu lên: “Tôi cạn ly đây, thư ký Hạ, tùy ý cô.”
Nửa cân rượu trắng cứ thế một hơi uống cạn.
Hạ Mạt vẫn giữ nụ cười, giơ ly lên uống cạn rượu trong ly.
“Thư ký Hạ, tửu lượng tốt đấy.”
Hạ Mạt nói: “Không đâu, tửu lượng tôi bình thường thôi.”
“Thư ký Hạ, cô khiêm tốn quá. Cô thường xuyên đi theo anh Nghiễn Lễ của tôi ra ngoài xã giao, tửu lượng sao có thể bình thường được, tôi nghe nói, một mình cô có thể uống đổ ba người đàn ông, có thật không?”
Diệp Uyển tò mò nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt cười nói: “Không có chuyện đó đâu.”
“Thật sự không có sao? Tôi thấy họ đều nói như vậy cả mà.”
Chưa đợi Hạ Mạt lên tiếng, Diệp Uyển lại nói tiếp: “Cô đừng hòng lừa tôi, thật hay giả, tôi thử là biết ngay.”
Dứt lời, hai cô gái đi cùng với Diệp Uyển mỗi người xách một chai rượu trắng đi vào.
“Thư ký Hạ đúng không, nghe nói tửu lượng cô tốt lắm, tôi kính cô một ly.”
Người nắm tay Hạ Mạt muốn kính rượu cô, Hạ Mạt đã từng gặp trong bữa tiệc trước đây, hình như là cô cả nhà họ Dương.
Đây nào phải là nghe nói tửu lượng cô tốt muốn kính rượu, rõ ràng là tùy tiện tìm lý do chuốc rượu cô mà.
Hạ Mạt thở dài trong lòng, nhận lấy ly rượu rồi lại một lần nữa uống cạn.
Diệp Uyển vỗ tay, cười khoái trá: “Tửu lượng thư ký Hạ tốt thật đấy.”
Cô ta hơi nhướng mày, ra hiệu cho người bên trái.
Lại một ly rượu vào bụng, dạ dày Hạ Mạt cuồn cuộn, đầu nặng chân nhẹ, nhìn mọi người trước mặt đều thấy mờ ảo.
Trên bàn rượu cũng không ai uống nửa cân nửa cân rượu trắng như vậy, hết ly này tới ly khác.
Thấy Diệp Uyển lại rót rượu, Hạ Mạt cười dịu dàng rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói với Diệp Uyển: “Cô Diệp, tôi đi vệ sinh một lát.”
Người phụ nữ bên cạnh Diệp Uyển cười ngăn cô lại: “Thư ký Hạ, cô đừng nói là cô coi thường ba chúng tôi, không thèm uống với chúng tôi đấy nhé.”
Diệp Uyển đẩy tay cô ta ra: “Nói gì vậy chứ, thư ký Hạ chỉ là muốn đi vệ sinh thôi, sao cô nói như thể thư ký Hạ muốn bỏ chạy vậy. Hải Thành chỉ lớn như vậy thôi, thư ký Hạ có thể chạy đi đâu được chứ, đương nhiên là đi vệ sinh xong sẽ quay lại mà, đúng không, thư ký Hạ?”
Diệp Uyển cười với Hạ Mạt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Hạ Mạt mím môi, cư xử tự nhiên, khẽ gật đầu với cô ta.
Từ ban công đi ra, cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Trong phòng riêng có nhà vệ sinh, nhưng khách thường ra ngoài dùng, ít ai dùng nhà vệ sinh bên trong. Hạ Mạt là trường hợp đặc biệt, cô cảm thấy dạ dày sôi lên từng hồi, không thể nào ra được ngoài.
Vào nhà vệ sinh khóa cửa lại, Hạ Mạt quay người nôn vào bồn cầu.
Một trận nôn khan khiến Hạ Mạt mệt rã rời, toàn thân không còn chút sức lực nào. Lúc đứng dậy trời đất quay cuồng, suýt thì ngã quỵ xuống. Hạ Mạt vịn tay vào bồn rửa mặt đứng dậy, lấy điện thoại ra định gọi điện cho mẹ.
Nghĩ một hồi lại thôi, mẹ vốn không đồng ý công việc hiện tại của cô.
Hạ Mạt cầm điện thoại do dự một hồi, biết là vô ích vì L chẳng thể giúp được cô, nhưng cô vẫn mở khung chat với L.
[L, tôi khó chịu, muốn về nhà.]
Mở vòi nước, hai tay hứng nước súc miệng.
Cô Dương lẽo đẽo theo Diệp Uyển ở bên ngoài gõ cửa thúc giục: “Thư ký Hạ, cô xong chưa?”
Hạ Mạt không đáp, cẩn thận súc miệng vài lần, xác nhận trong miệng không còn mùi gì mới quay người đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Nào, cô Hạ, chúng ta tiếp tục uống.”
Hạ Mạt bị cô Dương kéo đi về phía ban công, Diệp Uyển đối diện mỉm cười đưa cho cô một ly rượu: “Thư ký Hạ, ly này nên uống với tôi rồi.”
Hạ Mạt nhận lấy ly rượu, đầu óc choáng váng, tay cầm ly rượu cũng hơi run.
Diệp Uyển đã uống cạn ly rượu trước mặt cô, lắc ly rượu rỗng về phía cô: “Thư ký Hạ, tôi uống xong rồi, đến lượt cô.”
Hạ Mạt nhếch khóe miệng: “Cô Diệp, tửu lượng của tôi gần như đã đến giới hạn rồi, uống nữa, e là sẽ làm mất mặt tổng giám đốc Lục chúng tôi đấy.”
Giọng điệu Diệp Uyển bình tĩnh: “Thư ký Hạ, ý của cô là, rượu của tôi, cô không muốn uống sao?”
Hạ Mạt cười nói: “Sao có thể, cô Diệp đã uống rồi, ly này của tôi đương nhiên là phải uống, chỉ là uống xong ly này thì thật sự không thể uống thêm nữa.”
Diệp Uyển không đáp lời, thong thả chờ cô uống.
Hạ Mạt hít sâu một hơi, nâng ly rượu lên định uống thì bỗng có một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô, ấn cánh tay đang đưa lên môi của cô xuống.
Hạ Mạt nghiêng đầu nhìn sang: “Tổng giám đốc Lục.”
Lục Nghiễn Lễ không để ý đến cô, buông cổ tay cô ra rồi cầm lấy ly rượu trong tay cô.
Diệp Uyển cười tươi như hoa: “Anh Nghiễn Lễ, nghe nói thư ký Hạ tửu lượng tốt, bọn em đang uống rượu với cô ấy.”
Trên mặt Lục Nghiễn Lễ không có gì biểu cảm, giọng điệu bình tĩnh: “Tửu lượng của tôi tốt, cô uống với tôi đi.”
Diệp Uyển còn chưa kịp phản ứng, Lục Nghiễn Lễ nghiêng mặt, ánh mắt quét về phía người phục vụ đang bưng rượu, phân phó: “Rót rượu cho cô Diệp.”
Nụ cười trên mặt Diệp Uyển hoàn toàn biến mất bởi tiếng gọi “cô Diệp” này, ánh mắt nhìn Lục Nghiễn Lễ mang theo sự oán trách.
Tiếng cười náo nhiệt trong phòng riêng đột ngột im bặt, mọi người đều nhìn về phía này.
Diệp Tuần còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn trận thế này cũng biết là cô em gái không biết điều của mình đã gây chuyện rồi, anh ấy cười nói đỡ lời: “Đứng ở đây làm gì, qua kia ngồi đi.”
Lục Nghiễn Lễ không đáp lời anh ấy, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, ánh mắt nhìn Diệp Uyển mang theo sự lạnh lùng: “Cô Diệp, không phải muốn uống rượu sao? Sao không uống đi?”
Diệp Uyển cũng nổi giận, cười khẩy chất vấn: “Lục Nghiễn Lễ, anh có ý gì, vì một thư ký cỏn con mà không màng đến mối quan của nhà họ Lục và nhà họ Diệp, không màng đến sự hợp tác của nhà họ Lục và nhà họ Diệp sao?”
Lục Nghiễn Lễ thờ ơ, giọng điệu lại càng hờ hững hơn: “Cô Diệp không ngại thì về hỏi ông cụ Diệp xem sự hợp tác của nhà họ Diệp và nhà họ Lục, có phải sẽ chấm dứt vì cô hay không.”
Diệp Uyển mặt cắt không còn một giọt máu, không nhịn nổi nữa bèn hất tay bỏ đi.
Đến tuổi này rồi nhưng Lục Nghiễn Lễ vẫn chưa từng trải qua một mối tình nào, phải nói là Diệp Uyển có công lao không nhỏ.
Hai nhà Lục Diệp là bạn bè nhiều đời, Lục Nghiễn Lễ và Diệp Tuần sinh cùng năm, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau. Diệp Uyển là em họ của Diệp Tuần, đời này nhà họ Diệp chỉ có một cô con gái, ông cụ Diệp đặc biệt cưng chiều cô cháu gái này nên cũng vì thế mà tạo nên cái tính tình kiêu căng hống hách của cô ta.
Hồi mười mấy tuổi, ông cụ Diệp có nhắc đến việc muốn liên hôn với nhà họ Lục, đính hôn cho Diệp Uyển và Lục Nghiễn Lễ. Chuyện này Lục Nghiễn Lễ không đồng ý, nhưng sau khi Diệp Uyển hay tin thì cứ nhất quyết rằng sau này phải gả cho Lục Nghiễn Lễ, từ đó về sau, bất cứ cô gái nào thích Lục Nghiễn Lễ đều bị cô ta gây khó dễ.
Diệp Tuần nháy mắt ra hiệu cho người đi theo Diệp Uyển, bản thân đứng tại chỗ vỗ vai Lục Nghiễn Lễ, nhỏ giọng nói: “Nghiễn Lễ, hôm nay cậu quá đáng rồi đấy. Đây không phải tính cách của cậu, cậu so đo với một đứa con gái làm gì?”
Lục Nghiễn Lễ thản nhiên nói: “Cô ta là con gái, thư ký của tôi thì không phải sao?”
Diệp Tuần nghẹn lời: “Nhưng cậu cũng không thể làm nó bẽ mặt như thế được, thế này thì tôi về nhà biết ăn nói với ông cụ như nào bây giờ?”
Lục Nghiễn Lễ lạnh lùng liếc anh ấy một cái: “Bắt nạt thư ký của tôi, cậu nên nghĩ xem, phải ăn nói thế nào với tôi chứ.”
Lục Nghiễn Lễ nhét ly rượu vào tay anh ấy rồi lấy áo khoác trên ghế đi ra ngoài. Đi được vài bước, anh nhận thấy Hạ Mạt không đi theo bèn quay đầu nhìn cô đang dựa cửa đứng ở ban công không nhúc nhích.
“Thư ký Hạ, đi thôi.”
Cơ thể Hạ Mạt như nhũn ra, hơi men bốc lên khiến đầu óc cô choáng váng không biết chuyện gì xảy ra. Nghe thấy Lục Nghiễn Lễ gọi mình thì chỉ biết lảo đảo bước đi.
Lục Nghiễn Lễ không biết Hạ Mạt đã uống bao nhiêu, bình thường Hạ Mạt đi tiếp khách với anh cũng uống rượu nhưng anh chưa từng thấy Hạ Mạt say. Ánh sáng ở ban công tối tăm nên lúc cô đứng đó Lục Nghiễn Lễ còn chưa nhận ra điều gì khác thường, bây giờ cô đến gần anh mới phát hiện cô say bí tỉ rồi.
Lục Nghiễn Lễ quay lại đỡ cô, ngón tay vừa nắm lấy cánh tay cô đã bị cô hất mạnh ra.
“Tổng giám đốc Lục, anh đừng đỡ tôi, tôi... tôi tự đi được, để người khác nhìn thấy anh đỡ tôi thì không hay.”
Cô say khướt, nói năng lè nhè, có vài chữ Lục Nghiễn Lễ không nghe rõ nhưng cũng đoán được hết ý.
“Cô tự mình đi được không?” Lục Nghiễn Lễ hỏi cô.
Hạ Mạt ngoan ngoãn gật đầu: “Tôi có thể, không tin... tôi đi cho anh xem.”
Cô nhấc chân, sải bước đi ra ngoài, bước chân vững vàng hơn so với vừa rồi nhiều.
Lục Nghiễn Lễ đi theo phía sau cô, ra khỏi phòng riêng, đến hành lang, Hạ Mạt vịn tường đi suốt chặng đường.
Phía trước là thang máy, Lục Nghiễn Lễ đi tới trước ấn thang máy, quay đầu lại đã phát hiện Hạ Mạt đang ngồi xổm trên mặt đất không nhúc nhích.
Lục Nghiễn Lễ: “Thư ký Hạ.”
Hạ Mạt ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhìn anh: “Lục, Tổng giám đốc Lục, tôi đi không nổi nữa, anh đi trước đi.”
Lục Nghiễn Lễ cúi người đỡ cô, cô lập tức ra sức xua tay với anh như con nhím xù lông: “Tôi không cần anh đỡ, tôi tự đi được mà.”
Lục Nghiễn Lễ cúi đầu nhìn gò má ửng đỏ của cô, kiên nhẫn nói: “Không phải cô đi không nổi nữa sao?”
Hạ Mạt ừ một tiếng, nói: “Tôi đau đầu, tôi đứng dậy sẽ ngã.”
Lục Nghiễn Lễ: “Tôi đỡ cô, sẽ không ngã đâu.”
Lục Nghiễn Lễ đưa tay nắm lấy cánh tay cô, Hạ Mạt lập tức đẩy cánh tay anh, nói gì cũng không cho anh đỡ.
Lục Nghiễn Lễ bất đắc dĩ: “Cô đi không nổi, tôi không đỡ cô, cô làm sao vào thang máy?”
Đầu óc Hạ Mạt gần như ngừng hoạt động, suy nghĩ một hồi lâu, nói: “Tôi vẫn có thể bò mà.”
Lục Nghiễn Lễ tưởng mình nghe nhầm: “Cô muốn bò vào à?”
Hạ Mạt ừ một tiếng.
Lục Nghiễn Lễ đưa tay day thái dương: “Cô chắc chắn chứ?”
Hạ Mạt hơi ngước mắt, đôi mắt hạnh long lanh nhìn anh, cô gật đầu thật mạnh, vô cùng chắc chắn.
Cơ thể cô từ từ nghiêng về phía trước, trước khi cô bò bằng tứ chi thì Lục Nghiễn Lễ đã không thể nhịn được nữa, cánh tay anh vòng qua eo cô rồi bế bổng lên.
Comments