Hạ Mạt nằm trong vòng tay của Lục Nghiễn Lễ. Trong cơn mơ màng, cô không hề nhận ra mình đang được anh bế, chỉ cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng, bởi vì sợ rơi xuống nên vô thức tìm kiếm sự an toàn, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Hơi ấm từ hơi thở của Hạ Mạt lướt nhẹ qua da cổ, đem lại cảm giác ngưa ngứa khiến Lục Nghiễn Lễ hơi khựng lại, rũ mắt nhìn cô. Hạ Mạt đang dựa đầu vào ngực anh, gò má đỏ bừng, mắt nhắm nghiền, hàng mi dài khép xuống, trông rất ngoan ngoãn.
Lục Nghiễn Lễ rời mắt khỏi khuôn mặt cô, mỗi khi Hạ Mạt vô tình cọ má vào ngực anh đều phải nín thở, mắt nhìn chằm chằm vào con số trên thang máy.
Tài xế Trần Thành đã đợi sẵn trước cửa câu lạc bộ. Khi thấy Lục Nghiễn Lễ bế Hạ Mạt ra ngoài, anh ta hơi ngẩn ra rồi vội vàng bước đến hỏi: “Thư ký Hạ sao thế?”
Anh ta giơ tay định giúp Lục Nghiễn Lễ đỡ Hạ Mạt, nhưng tay vừa giơ ra đã bị phớt lờ, Lục Nghiễn Lễ đi thẳng qua anh ta.
Bị bơ đẹp, Trần Thành đành rụt tay lại, chạy lên trước mở cửa xe cho Lục Nghiễn Lễ bế Hạ Mạt vào.
Trong buồng xe tràn ngập mùi rượu. Suốt quá trình được Lục Nghiễn Lễ đặt xuống ghế xe, Hạ Mạt đều không mở mắt, chỉ mệt mỏi dựa vào ghế và ngủ say.
Chưa cần Lục Nghiễn Lễ ra lệnh, Trần Thành đã chủ động hỏi: “Tổng giám đốc Lục, có cần đi hiệu thuốc gần đây mua thuốc giải rượu trước không?”
Thuốc giải rượu là thứ Hạ Mạt luôn mang theo trong túi phòng khi có việc cần dùng, vì Lục Nghiễn Lễ thường xuyên tham gia các buổi tiệc xã giao nên cô hay chuẩn bị sẵn cho anh.
Lục Nghiễn Lễ không thấy túi của cô, đoán có thể cô đã bỏ quên ở phòng riêng của câu lạc bộ nên gọi điện cho Diệp Tuần, bảo anh ấy mang túi của Hạ Mạt xuống hộ.
Hôm nay Diệp Tuần đuối lý vì việc của Diệp Uyển, vậy nên khi Lục Nghiễn Lễ yêu cầu anh ấy lấy túi cho thư ký, anh ấy cũng không dám tỏ thái độ lơ là, chưa đầy hai phút đã tự mình mang túi xuống đến tận nơi.
Lục Nghiễn Lễ không mở cửa xe, chỉ hạ cửa kính và lấy túi qua cửa sổ.
Diệp Tuần cúi người, chống tay lên cửa xe thấy Hạ Mạt vẫn nhắm mắt say xỉn, sau đó chuyển sang nhìn về phía gương mặt lạnh như tiền của Lục Nghiễn Lễ: “Hôm nay thành thật xin lỗi thư ký Hạ. Khi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ đến gặp mặt trực tiếp để xin lỗi cô ấy, được không? Nghiên Lễ, mong cậu cho tôi một chút thể diện, đừng để chuyện này trong lòng.”
Lục Nghiễn Lễ hừ lạnh một tiếng: “Diệp Tuần, làm như mấy năm nay, mỗi lần gặp cô em gái của cậu tôi đều không nể mặt cậu không bằng? Da mặt cậu dày cỡ nào mà đến giờ vẫn chưa hết thể diện vậy?”
Diệp Tuần lấy làm bất đắc dĩ: “Dù sao tôi cũng chỉ có một đứa em gái này mà thôi. Đâu phải cậu không biết nó bướng bỉnh cỡ nào, hễ không vừa ý là lại đòi tuyệt thực, cắt cổ tay, ông cụ thấy vậy thì xót xa đến mức không ăn cơm nổi. Không nói đâu xa, sau chuyện hôm nay, chẳng biết nó sẽ làm ầm ĩ đến đâu nữa.”
Diệp Tuần cảm thấy đau đầu vô cùng.
Lục Nghiễn Lễ và anh ấy là bạn từ bé nên không cần vòng vo, cứ việc nói thẳng: “Cái đó cậu tự hiểu đi. Nếu tôi không nể mặt nhà họ Diệp thì hôm nay trên đường đi, lúc nghe thấy giọng Diệp Uyển trong điện thoại của cậu là tôi đã quay xe đi rồi.”
Diệp Tuần biết rõ những việc Diệp Uyển làm trong những năm qua thực sự đã khiến Lục Nghiễn Lễ không còn kiên nhẫn, anh ấy cúi đầu nhận lỗi: “Ừm ừm ừm, tôi biết.”
“Về dạy dỗ em gái cậu cho cẩn thận, nói với cô ta, Hạ Mạt là thư ký của tôi, nếu dám bắt nạt cô ấy tức là đang dẫm lên mặt mũi của tôi, bảo cô ta tránh xa Hạ Mạt ra.”
Lục Nghiễn Lễ không cho Diệp Tuần cơ hội trả lời, ra lệnh cho Trần Thành lái xe.
Xe tiếp tục êm ái di chuyển, Lục Nghiễn Lễ bảo Trần Thành đưa mình một chai nước suối rồi nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt có vẻ ngủ không được thoải mái, cơ thể hơi động đậy, chân co lại đặt lên ghế, ngủ trong tư thế cuộn tròn.
Cô mặc váy, khi cử động như vậy thì vạt váy chạm vào đùi, từ góc nhìn của Lục Nghiễn Lễ, anh vô tình thấy góc ren bên trong váy.
Anh nhanh chóng quay sang chỗ khác, cầm lấy áo vest khoác ngoài bên cạnh, phủ lên chân cô.
Toàn thân Hạ Mạt ướt đẫm mồ hôi, cực kỳ khó chịu vì cảm thấy quá nóng. Cô đá chiếc áo khoác ra, Lục Nghiễn Lễ lại phủ áo lên người cô, chưa kịp vài giây thì cô lại đá nó ra. Không còn cách nào khác, Lục Nghiễn Lễ đành quay mặt đi, kéo váy của cô xuống lại.
Hạ Mạt cảm nhận được hình như có đôi tay đang chạm vào mình, cô mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy anh đang kéo váy của cô xuống, cô lập tức đè chặt lên mu bàn tay anh.
Lục Nghiễn Lễ bị Hạ Mạt đè tay mình lên đùi cô. Cảm nhận được sự mềm mại dưới lòng bàn tay, anh nín thở trong chốc lát, quay đầu lại thì đối diện với ánh mắt chất vấn của cô.
Mặc dù gương mặt say mèm thấy rõ nhưng Hạ Mạt vẫn hỏi: “Anh làm gì vậy, sao lại kéo váy tôi xuống?”
Lục Nghiễn Lễ: “…”
Trên ghế lái, Trần Thành nghe thấy Hạ Mạt nói Lục Nghiễn Lễ kéo váy cô, suýt nữa không kìm được quay lại nhìn.
Lục Nghiễn Lễ không biết nên giải thích thế nào chuyện mình chỉ đang chỉnh lại váy cho cô vì thấy váy cô bị kéo đến hông, chứ không phải đang cởi váy cô. Lục Nghiễn Lễ đính chính lại: “Tôi không kéo váy của cô.”
“Lừa đảo, tôi thấy rõ ràng anh đang kéo váy tôi mà.”
Hạ Mạt nghi ngờ nhìn Lục Nghiễn Lễ, cuối cùng nhận ra việc đàn ông kéo váy phụ nữ có thể là hành vi quấy rối, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi bắt lấy bàn tay anh đang đặt trên đùi mình và cắn mạnh.
Lục Nghiễn Lễ không phòng bị, bị cô cắn một cú đau điếng. Hạ Mạt cắn rất mạnh, hai hàm răng cắm sâu vào thịt anh. Lục Nghiễn Lễ không dám rút tay ra vì sợ rút mạnh quá sẽ làm cô bị thương, anh đành để cô cắn một lúc mà không phản kháng. Lục Nghiễn Lễ đưa tay giữ lấy mũi cô, khiến cô không thở được, phải mở miệng
Lục Nghiễn Lễ mới vừa lấy tay ra khỏi miệng Hạ Mạt, cô lại há miệng định cắn anh tiếp.
Lục Nghiễn Lễ trầm giọng: “Thư ký Hạ.”
Anh gọi cô bằng xưng hô này, Hạ Mạt lập tức đáp lại như phản xạ có điều kiện: “Có tôi, tổng giám đốc Lục.”
Cô ngoan ngoãn điều chỉnh lại tư thế, ngồi lại đàng hoàng.
Thấy cô đã say rượu đến mức anh ngồi ngay trước mặt cô mà cũng không nhận ra, vậy mà khi nghe anh gọi cô là “thư ký Hạ” thì vẫn nhớ ra anh là ai, Lục Nghiễn Lễ bỗng dưng cạn lời, đưa túi xách của cô cho cô, hỏi: “Trong túi có thuốc giải rượu không?”
Hạ Mạt mơ mơ màng màng, ngơ ngác chớp mắt: “Thuốc gì... thuốc gì vậy?”
Lục Nghiễn Lễ lặp lại câu trước đó một lần nữa: “Thuốc giải rượu.”
Hạ Mạt ngây người: “Cần thuốc giải rượu để làm gì?”
Lục Nghiễn Lễ kiên nhẫn giải thích: “Cho cô uống, cô say rồi.”
Hạ Mạt ngẩn tò te: “Tôi say sao?”
Cô không tin: “Tôi có say đâu.”
Xem ra không thể trông chờ vào việc để cô tự lấy thuốc trong túi rồi, Lục Nghiễn Lễ lại không tiện lục túi của phụ nữ nên anh bảo Trần Thành: “Tìm một hiệu thuốc.”
Hạ Mạt thấy anh không quan tâm mình nữa thì gãi đầu, tiếp tục ngủ.
Không lâu sau, họ đến một hiệu thuốc gần đó, Trần Thành xuống xe mua thuốc giải rượu.
Lục Nghiễn Lễ vỗ vào cánh tay Hạ Mạt, gọi cô dậy.
Hạ Mạt cảm thấy rất khó chịu, mở mắt ra, nhìn Lục Nghiễn Lễ bằng ánh mắt đầy ấm ức.
Lục Nghiễn Lễ đưa thuốc đến gần miệng cô, bảo cô uống.
Hạ Mạt mím môi, dỗ mấy cũng không chịu uống.
Lục Nghiễn Lễ dỗ dành cô mãi mà không có kết quả, cuối cùng nắm lấy mũi Hạ Mạt một lần nữa để ép cô mở miệng, đưa thuốc vào.
Bị ép uống một ngụm nước, Hạ Mạt ho sặc sụa, nước mắt cũng theo đó mà trào ra. Bị đôi mắt đẫm lệ của cô nhìn chằm chằm, tự dưng trong lòng Lục Nghiễn Lễ cảm thấy tự trách ghê gớm.
Sau khi bị ho một lúc, Hạ Mạt có vẻ tỉnh táo chút đỉnh. Nhận ra người bên cạnh là Lục Nghiễn Lễ, cô chống tay vào ghế, lùi về một bên, giữ khoảng cách với anh.
Lục Nghiễn Lễ nhận thấy động tác nhỏ của cô nhưng không quan tâm.
Hạ Mạt tựa người vào chiếc ghế bên trái ngoài cùng, chỉ trong chốc lát lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ say nồng.
Không biết bao lâu trôi qua, lúc Hạ Mạt mở mắt ra lại thì xe đã dừng trước tòa nhà chung cư của cô.
“Tổng giám đốc Lục.”
Hạ Mạt xoa đầu, cảm thấy đầu óc vẫn rất nặng nề. Cô ngồi dậy, chiếc áo khoác của anh rơi khỏi người cô.
Hạ Mạt vội cúi xuống định nhặt lên, nhưng Lục Nghiễn Lễ đã nhanh tay hơn cô, nhặt áo khoác lên và hỏi bằng giọng điệu bình thản: “Cô sao rồi?”
Hạ Mạt lúng túng đáp: “Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cô uống say nhưng tỉnh rượu khá nhanh, Lục Nghiễn Lễ lại cho cô uống thuốc giải rượu, cô lại ngủ một giấc suốt đường đi nên bây giờ cảm giác đã tốt hơn nhiều.
“Tổng giám đốc Lục, xin lỗi, tôi không uống được rượu, lại làm phiền anh đưa tôi về.”
Lục Nghiễn Lễ trả lời: “Ba người uống với một mình cô, rõ ràng là muốn chuốc rượu cô, sao cô không từ chối?”
Hạ Mạt vẫn chưa tỉnh hẳn nên không suy nghĩ gì sâu xa, thẳng thắn đáp: “Ai cũng là tiểu thư nhà giàu cả mà, tôi không thể từ chối được.”
“Không thể từ chối?” Lục Nghiễn Lễ suýt thì bực quá hóa cười: “Tôi không ngồi ở đó chắc?”
Dù Hạ Mạt có ngớ ngẩn đến đâu thì cũng hiểu được ý anh, là bảo cô đi tìm anh.
“Nhưng mà...”
Hạ Mạt muốn nói gì, nhưng cô chợt nhớ lại lúc ở bàn mạt chược, tổng giám đốc Lục cũng phải kiềm chế để tiếp đãi cô thiên kim họ Diệp kia, làm sao anh có thể không nể mặt Diệp Uyển vì một thư ký bé nhỏ như cô được?
Tuy nhiên, lời ấy chưa kịp thốt ra thì trong đầu cô lại hiện lên cảnh tổng giám đốc Lục bảo vệ mình ở phòng riêng, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm xúc khó nói thành lời.
“Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh, tôi...”
Cô định tuôn một tràng bao nhiêu từ ngữ văn vở để cảm ơn anh, nhưng Lục Nghiễn Lễ không để cô có cơ hội nói tiếp.
“Cô về nghỉ ngơi đi.”
Đầu Hạ Mạt vẫn còn đau, lúc say khướt không nhận ra mình say, bây giờ nửa tỉnh nửa mê mới biết là mình đã say. Sợ mình không kìm chế được sẽ nói ra điều không nên nói, Hạ Mạt lập tức gật đầu: “Được rồi, tôi về trước đây, tổng giám đốc Lục, chúc anh ngủ ngon.”
Hạ Mạt mở cửa xe, xuống xe, bước vài bước về phía cửa tòa nhà. Nhưng đi chưa được vài bước thì sau lưng có một bóng dáng cao lớn tiến đến, Hạ Mạt quay lại, phát hiện Lục Nghiễn Lễ cũng xuống xe và đi theo mình.
Lục Nghiễn Lễ bảo: “Tôi đưa cô lên.”
Hạ Mạt vội vàng từ chối: “Không cần đâu tổng giám đốc Lục, tôi tự lên được, anh về đi, hôm nay làm phiền anh quá.”
Lục Nghiễn Lễ không nghe lời cô, bước vào tòa nhà trước, nhìn là biết anh không cho phép cô từ chối, Hạ Mạt đành phải đi theo.
Lục Nghiễn Lễ nhìn Hạ Mạt bấm nút thang máy, thang máy đến tầng cô ở. Sau khi hai người đến trước cửa nhà Hạ Mạt, cô hơi ngại ngùng nhìn anh.
Theo phép lịch sự, Lục Nghiễn Lễ đã tự mình đưa cô về thì cô nên mời anh vào uống một tách trà, nhưng hiện tại căn nhà này không phải cô ở một mình. Diệp Dao Dao cũng đang sống ở đây, mời Lục Nghiễn Lễ vào sẽ không ổn.
Cô còn đang vắt óc làm sao để mở lời thì Lục Nghiễn Lễ đã lên tiếng trước: “Thư ký Hạ, ngày mai cô nghỉ một ngày, không tính vào ngày nghỉ phép của cô.”
Khi anh gọi cô là “Thư ký Hạ”, Hạ Mạt luôn mặc định đó là một mệnh lệnh, không được phép từ chối.
Hạ Mạt gật đầu theo phản xạ: “Vâng, cảm ơn tổng giám đốc Lục.”
Hạ Mạt đứng trước cửa nhà, dõi mắt nhìn Lục Nghiễn Lễ lên thang máy. Đợi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô mới nhập mật khẩu cửa.
Diệp Dao Dao vẫn chưa về, Hạ Mạt vào nhà rồi thẳng tiến tới ghế sô pha, nằm xuống ghế mà ngủ.
Khi Diệp Dao Dao về đến nhà, cô ấy thấy Hạ Mạt nằm ngủ ngay trên ghế sô pha, cả nhà thì nồng nặc mùi rượu. Diệp Dao Dao giật mình, vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Mạt.
“Mạt Mạt, Mạt Mạt!”
Diệp Dao Dao vỗ vai Hạ Mạt, Hạ Mạt mơ màng mở mắt: “Cậu về rồi.”
Diệp Dao Dao lo lắng nhìn cô: “Cậu uống cỡ nào vậy? Sao lại ngủ ở đây, cũng không đắp chăn nữa, dậy đi, vào phòng mà ngủ.”
Diệp Dao Dao dìu Hạ Mạt đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhưng cô vẫn loạng choạng, không đứng vững được.
“Cậu đã uống thuốc giải rượu chưa?” Diệp Dao Dao hỏi.
Hạ Mạt ngẫm nghĩ một lát rồi đáp lại: “Không nhớ nữa.”
Diệp Dao Dao đỡ cô đến giường: “Tớ đi lấy cốc nước ấm cho cậu, uống thuốc giải rượu đi.”
Hạ Mạt day huyệt thái dương: “Uống nước là được rồi, không cần thuốc giải rượu đâu.”
Cô cảm thấy giờ không cần uống thuốc giải rượu nữa.
Diệp Dao Dao bèn đi vào bếp, mang một cốc nước ấm ra đưa cho cô.
Hạ Mạt nhận lấy cốc nước, uống một ngụm, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô thay đồ rồi ngồi tựa vào đầu giường, chờ cho say rượu dịu đi một chút rồi mới đi tắm.
Bây giờ cô không thể tắm trong tình trạng này được, rất dễ ngất xỉu trong phòng tắm.
Mãi đến lúc cầm điện thoại lên, Hạ Mạt mới phát hiện L đã nhắn tin cho mình cách đây nửa tiếng.
L: [Về đến nhà chưa?]
Cảm giác có người quan tâm khiến trong lòng Hạ Mạt cảm thấy rất ấm áp.
Hạ Mạt: [Về rồi, đang nằm trên giường nghỉ ngơi, còn anh thì sao, đang làm gì vậy?]
…
Bên kia, Lục Nghiễn Lễ đang chạy trên máy chạy bộ trong phòng gym của mình, áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi bị vứt sang một bên, để lộ thân trên tr*n tr**, cơ bụng rắn chắc, làn da bóng mịn mướt mồ hôi.
Chiếc điện thoại đặt trước máy chạy bộ bỗng rung lên, thông báo có tin nhắn, Lục Nghiễn Lễ liếc qua, thấy là Hạ Mạt nhắn tin cho mình qua mạng, anh nhanh chóng đưa tay nhấn vào khung chat, chuẩn bị trả lời tin nhắn của cô.
Ngón tay vừa chạm vào màn hình, cùng lúc máy chạy bộ rung lên, ngón tay anh hơi lệch, vô tình chạm vào phần cuộc gọi video bên dưới ô soạn tin nhắn.
Lục Nghiễn Lễ giật mình, lập tức hủy bỏ yêu cầu gọi video.
Ngay trước khi hủy, cuộc gọi bên kia đã được kết nối, Lục Nghiễn Lễ thấy gương mặt còn đỏ bừng của Hạ Mạt xuất hiện thoáng qua trên màn hình điện thoại của anh.
Summer: [L, tôi thấy anh rồi!!!]
Lục Nghiễn Lễ lập tức dừng máy chạy bộ, không biết phải nói gì.
Anh tưởng tượng ra vẻ mặt của Hạ Mạt lúc này.
Mỗi khi đối diện với anh, cô luôn tỏ ra rất căng thẳng và sợ hãi, bây giờ lại phát hiện anh chính là L đang trò chuyện với cô, chắc chắn cô sẽ rất hoảng loạn.
Biết tính tình cô gái nhỏ nhát gan, Lục Nghiễn Lễ gõ tin nhắn an ủi: “Là tôi, không sao đâu, đừng sợ.”
Anh vừa soạn tin xong, chuẩn bị gửi đi thì tin nhắn của Hạ Mạt đã đến.
Đó là một tin nhắn thoại.
Chắc hẳn là cô xin lỗi anh đây mà.
Lục Nghiễn Lễ mở tin nhắn thoại, nghe xem cô sẽ nói gì.
“L, tôi thấy cơ bụng tám múi của anh rồi, quyến rũ quá ta, huýt ~~”
Giọng điệu của cô vô cùng vui vẻ và phấn khích, còn huýt sáo trêu đùa anh.
Comments